Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Ngón tay thon dài của hoàng đế ở trước mặt nàng đảo nửa vòng tròn, giống như một pha quay chậm, trên tay có lốm đốm những dấu răng nhỏ, tất cả đều do nàng cắn tạo ra, bên cạnh dấu răng còn có vết son đỏ hồng.

Tiết Nghiên Tuệ khẽ chép miệng, cũng không có chảy máu, có lẽ là không đau đi. Haizz, không biết bệ hạ đã rửa tay chưa nữa? Còn có, trên tay bệ hạ dính nhiều son của nàng như vậy, liệu có trôi hết son hay không?

Suy nghĩ trong đầu Tiết Nghiên Tuệ lộn xộn cả lên, vô tình chạm phải ánh mắt của hoàng đế, sâu trong đôi mắt đen mịch như ẩn chứa một tầng lửa nóng, làm cho Tiết Nghiên Tuệ mặt đỏ tim đập, nhận ra động tác mới vừa rồi giữa hai người không khỏi có chút mập mờ, nhiệt độ trong phòng hiện tại giống như có chút nóng lên.

Sóng lưng thẳng tắp của hoàng đế lại càng thêm khí thế, yên lặng hít một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc tê dại ở đầu ngón tay truyền đến. Trong nội tâm âm thầm quyết định, phải cho người lập tức đưa Tần Màn trở về kinh thành.

“Trên mặt nàng dính mực.”

Hoàng đế buông mắt, đầu ngón tay nhẹ điểm.

Vết mực đen dính trên ngón tay hắn rất rõ ràng, hai má Tiết Nghiên Tuệ không khỏi nóng lên, nguyên lai là bệ hạ thay nàng lau mực, vội vàng đưa tay lên che mặt, “Bệ hạ, thần thiếp phải đi chỉnh trang lại nhan sắc một chút.”

Sau khi Tiết Nghiên Tuệ rửa mặt xong, lại đồ thêm một lớp son rồi mới trở về, nhìn thấy bệ hạ đang cầm xem kinh sách do nàng chép, biểu tình ôn hòa, không có chút nào là thiếu kiên nhẫn.

Tiết Nghiên Tuệ biết rõ bệ hạ cũng không có tức giận chuyện của mình, bằng không hắn cũng sẽ không tới Thừa Gia Điện, nhìn thấy bệ như vậy, trong lòng nàng đột nhiên lại cảm thấy vui vẻ.

Ở trước mặt bệ hạ, trong lòng nàng nghĩ gì, trên mặt liền lộ ra hết, hoàng đế vốn định dùng bộ dáng thâm bất khả trắc để xem nàng ứng phó như thế nào, nhìn đến nàng như thế cuối cùng đành phải bất đắc dĩ cười cười.

“Quý phi sao chép kinh văn đây là muốn cầu cái gì?”

Cầu cho ngươi sống lâu thêm một chút, Tiết Nghiên Tuệ đương nhiên sẽ không nói trắng ra như vậy, “Thần thiếp là vì bệ hạ cầu phúc.”

“Vì trẫm cầu phúc a...”

Tiết Nghiên Tuệ cảm giác ánh mắt của hắn nhìn nàng bỗng chốc trở nên mềm mại, sau đó, hoàng đế cầm lấy tay nàng, thanh âm so với ánh mắt lại càng thêm dịu dàng, “Một phen tâm ý của quý phi làm cho trẫm cảm thấy rất an ủi. Trẫm hôm nay cũng không có việc triều chính cần xử lí, liền ở đây chép kinh cùng với nàng đi.”

Tay bị hoàng đế nắm chặt, Tiết Nghiên Tuệ được hắn cầm tay viết chữ, từng hàng chữ ngay hàng thẳng lối được đề lên phía trên giấy Tuyên Thành trắng tuyết. Trái tim đang đập thình thịch của nàng dần dần bình tĩnh lại, nhìn xuống hàng chữ vừa mới viết, nét bút hữu lực, tràn đầy khí thế, lại nhìn một chút những chữ lúc trước nàng viết, nhìn qua nhìn lại, nàng rốt cuộc cũng hiểu được ý của hắn, thì ra là muốn dạy nàng viết chữ nha.

Hiện tại khắp chốn đều đang đồn đãi sự tình Tiết Quý Phi dạy dỗ đệ đệ, làm dư luận xôn xao hết mức, mà nhân vật chính của tin đồn Tiết Quý phi, hiện tại cũng không hề bị ảnh hưởng một chút gì, đang ngồi ở trong lòng của hoàng đế một nét lại một nét tập viết chữ.

Thời điểm Tiết Nghiên Tuệ đang đắm chìm trong hạnh phúc vui vẻ, bên phía Tiết phủ lại được bao phủ bởi bầu không khí lạnh lẽo u ám.

“Đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết, a....a....” Tiếng gào thét vang vọng cả Đông viện không khỏi làm cho người ta phải lạnh tóc gáy, nô bộc và tỳ nữ trong viện đều sợ hãi run rẩy, nhất là những người đang hầu hạ bên trong phòng, cảm giác giống như sắp bước một chân vào địa ngục.

Rất nhanh, một nô bộc toàn thân đầy máu được người ta khiêng đi ra, những kẻ khác đều đang đứng đợi ngoài hành lang, những nô tỳ lập tức phải đi vào hầu hạ toàn thân run rẩy giống như lá rụng trong gió.

“Lăn, cút ra ngoài.” Xoảng...Xoảng... tiếng đồ sứ vỡ vụng liên tiếp truyền ra, tay chân của Tiết Mã Tuấn đều không nhúc nhích được, hắn dùng đỉnh đầu lẫn vai hất văng chén thuốc đưa tới.

Đám tỳ nữ, nô bộc mặt mũi như đưa đám chạy nhanh ra khỏi phòng, bọn họ rốt cuộc cũng chịu đựng qua thêm một ngày nữa.

Vị thuốc đậm đặc lan tỏa trong phòng, Tiết Mã Tuấn mặt mày đỏ như máu, hướng về phía phụ nhân tóc bạc đang đứng trong góc rống lên: “Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta.”

“Tiểu thiếu gia, nỗi khổ trong lòng của ngài lão nô biết rõ, ngài có tức giận thì cứ trút lên người lão nô, nhưng mà thuốc lại không thể không uống...” Hai hàng nước mắt chảy xuống trên gương mặt của bà ta, người này chính là nhũ mẫu tâm phúc của Thôi thị, trông coi Tiết Mã Tuấn từ nhỏ đến lớn, cảm tình sâu đậm, Tiết Mã Tuấn cho dù có nóng nảy thiếu kiềm chế, đối với bà ta lại cũng có phần kính trọng. Hiện tại hắn ta đối với bà cùng với những nô bộc tỳ nữ khác đều giống nhau la hét chửi rủa, làm cho bà ta vừa chua xót lại vừa khổ sở.

“Lão già kia, cút ra ngoài! Nếu ngươi còn không đi, ta đánh chết ngươi.”

Lão phụ nhân nhìn nhìn hộ vệ đang đứng ngoài cửa, rơi nước mắt bước ra khỏi viện.

“Tuấn nhi như thế nào rồi? Nó đã uống thuốc chưa?” Thôi thị nằm ở trên giường, dựa vào tỳ nữ nâng đỡ mới gượng dậy nổi.

“Phu nhân...” Lão phụ nhân gào khóc bước vào phòng, lúc này chỉ mới qua vài ngày, mái tóc được phu nhân cẩn thận tỉ mỉ bảo dưỡng hiện tại đã bạc hết một nửa, vốn là bộ dáng mỹ phụ nhân mới hơn ba mươi tuổi, hiện tại lại giống như một bà lão.

“Nó đã uống thuốc chưa? Ngươi tới nói...” Thôi thị gấp đến độ sắp nhảy khỏi giường.

“Tiểu thiếu gia không chịu uống. Đều là do đứa nô tỳ chết tiệt kia lắm miệng, để cho tiểu thiếu gia biết thân thể của ngài không thể khôi phục như lúc đầu, làm cho tiểu thiếu gia tức giận không chịu uống thuốc.”

“Đỡ ta qua đó.”

“Phu nhân, người cũng đang bị bệnh, ngự y đã đặn dò người không thể để bản thân bị trúng gió.”

“Đỡ ta qua chỗ nó.” Không thể lay chuyển được ý định của Thôi thị, lão phụ nhân chỉ đành phải dìu Thôi thị đi đến chỗ phòng của Tiết Mã Tuấn.

“Tuấn nhi, ngươi mau uống thuốc..., mẫu thân van cầu ngươi, nhanh uống thuốc đi.” Thôi thị khóc lóc năn nỉ Tiết Mã Tuấn.

“Con về sau rốt cuộc không thể bắn tên được, cả ngựa cũng không thể cưỡi, một cái phế nhân như vậy, con sống còn có ý nghĩa gì chứ?” Tiết Mã Tuấn la hét kêu gào,”Con muốn giết chết ả ta, giết chết ả.”

“Mẫu thân cam đoan với con nhất định sẽ khiến nó chết không có chỗ chôn.” Thôi thị nghiến răng nghiến lợi, “Con trước tiên phải uống thuốc, dưỡng thân thể cho tốt, nhìn xem nó chết như thế nào.”

“Thật sao?” Trên khuôn mặt dữ tợn của Tiết Mã Tuấn lộ ra chút vui vẻ, hé miệng nuốt hết chén thuốc, sắc mặt của hắn ta chợt biến đổi, “Người gạt con, ả đem con biến thành như vậy, một chút trừng phạt đều không có, bệ hạ che chở cho ả, người cùng với phụ thân căn bản không có biện pháp.”

Tiết Mã Tuấn lại không chịu uống thuốc, gầm rú muốn Thôi thị đi ra ngoài, Thôi thị khóc ôm lấy hắn, hắn lại dùng đầu đẩy bà ta ra, không cho phép bà ta đụng vào người mình, “Tất cả các người đều vô dụng, một chút tác dụng cũng không có.”

“Tiết Tạo, đuổi bà ta ra ngoài.”

Hộ vệ ở ngoài cửa lập tức bước vào, không chút khách khí đem Thôi thị ném ra ngoài, hộ vệ này chính là do Thôi thị đặc biệt lựa chọn đến cho Tiết Mã Tuấn sai sử, Tiết Mã Tuấn nhìn đến nô bộc hay tỳ nữ không vừa mắt, đều chính là sai cái hộ vệ này đến đem người đánh đập giày vò. Người do chính mình chọn, hiện tại lại do chính bà ta tới chịu đựng.

Thôi Thị sau khi về phòng bệnh tình càng thêm trở nặng, Tiết Hoa Lệ sau khi xử lí hết sự tình trong phủ, đi đến bên cạnh giường Thôi Thị yên lặng rơi lệ, “Mẫu thân, con đã khuyên nhủ đệ đệ uống thuốc rồi, người đừng quá lo lắng, phải hảo hảo dưỡng tốt thân thể.”

“A Lệ”, Nước mắt Thôi thị không ngừng chảy xuống, “Làm khổ con rồi.”

“Mẫu thân, là nữ nhi trước kia đã suy nghĩ quá đơn giản, ngay cả một chút chuyện nhỏ đều chịu không nổi.” Biểu tình trên mặt Tiết Hoa Lệ lạnh xuống, nàng ta cứ tưởng chuyện bản thân bị Tiết Nghiên Tuệ làm nhục trước mặt mọi người đã là đau đớn không thể chấp nhận, cả ngày cứ núp ở trong phủ không chịu bước ra ngoài.

Hiện tại sự tình mà Tiết Mã Tuấn gặp phải, mới làm cho nàng ta thực sự tỉnh ngộ, những việc mà nàng ta đã chịu cũng không tính là cái gì, thù hận này đã làm cho nàng ta nhanh chóng trưởng thành.

“Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Thôi thị quá mệt mỏi, cũng không hỏi Tiết Hoa Lệ là như thế nào khuyên nhủ Tiết Mã Tuấn uống thuốc.

....
Nhấn Mở Bình Luận