Đường Tiểu Nhu vui mừng khôn xiết.
Không ngờ mục đích của cô lại đạt được nhanh chóng như vậy.
"Tôi, chúng ta đi ngay bây giờ đi!" Đôi mắt Đường Tiểu Nhu ngời sáng nói.
Phương Vũ lại lắc đầu một cái nói: "Không vội, tôi không muốn trốn tiết."
"Cho dù cậu ở trong lớp cũng là nằm ngủ trên bàn, trốn học thì sao nào? Hơn nữa chúng ta có thể xin nghỉ học." Đường Tiểu Nhu gấp giọng nói.
Bởi vì quá phấn khích, khuôn mặt cô hơi ửng hồng.
"Đúng vậy, chỉ là tôi hơi buồn ngủ, vậy nên để tôi nghỉ ngơi một chút trước đi.” Nói xong, Phương Vũ bèn gục xuống bàn.
Đường Tiểu Nhu vừa tức vừa sốt ruột, nhưng không thể làm gì.
Cả buổi sáng, Phương Vũ gục xuống bàn ngủ như thể một người không có chuyện gì vậy.
Trong lớp không ít học sinh còn nghĩ cha Hà Đông Lâm sẽ tới tìm, nhưng bốn tiết trôi qua, một chút tin tức cũng không có.
Ngay cả Hoàng Hải cũng không nhắc tới chuyện lúc sáng khi lên lớp, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Vì vậy, ánh mắt của các học sinh trong lớp nhìn Phương Ngọc trở nên khác hẳn.1
Có thể ngồi cùng bàn với công chúa nhà Đường, đồng thời lại có thể đánh Hà Đông Lâm mà không bị trừng phạt...
Trước đây, họ cho rằng Phương Vũ là người hướng nội sống cô độc, nhưng bây giờ xem ra sở dĩ Phương Vũ ít nói có lẽ là vì anh khinh thường giao lưu với bọn họ.
Buổi chiều tan học, Đường Tiểu Nhu rất sợ Phương Vũ chạy đi, trực tiếp vươn tay nắm lấy cánh tay của Phương Vũ.
"Cậu cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi sáng nay." Đường Tiểu Nhu nói.
“Buông tay ra, đừng để người khác hiểu lầm.” Phương Vũ lập tức nhắc nhở.
Đường Hiểu đỏ bừng cả mặt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, buông tay ra.
Tên khốn kiếp này! Chỉ là nắm lấy cánh tay của cậu ta một chút mà cứ như là bị lợi dụng vậy!
Thực sự không phải đàn ông
Đường Tiểu Nhu thầm mắng Phương Vũ trăm ngàn lần trong lòng.
Hai người một trước một sau rời đi phòng học, sau đó duy trì một khoảng cách tương đối an toàn, bước ra khỏi cổng trường.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, Phương Ngọc đã cảm thấy những ánh mắt thù địch.1
Ngay phía bên kia đường có một chiếc xe van đang đậu, vài tên côn đồ vóc người cường tráng đứng trước xe van hút thuốc, sau khi nhìn thấy Phương Vũ hai người trong số họ, trên mặt lộ ra cười nhạt.
Những tên côn đồ này rõ ràng là tay chân của Hà Văn Thành.
Đường Tiểu Nhu cũng chú ý đến những tên côn đồ rõ ràng không có ý tốt phía bên kia đường.
Cô xoay người đi tới bên cạnh Phương Vũ nói: " Tôi sẽ bảo chú Tứ đuổi những người này đi "
"Chú Tứ?" Phương Vũ hỏi.
"Ngay ở phía trước." Đường Tiểu Nhu chỉ vào một chiếc Mercedes-Benz màu đen đang đậu ở cổng trường.
“Chú Tứ là một người con nuôi mà ông tôi thu nhận hồi đó, tên là Đường Tứ, bây giờ chú ấy có trách nhiệm bảo vệ an toàn cá nhân cho tôi.” Đường Tiểu Nhu vừa đi vừa nói.
Ngay sau đó, cả hai đi bộ đến chiếc Mercedes-Benz.
Một người đàn ông trung niên với vết sẹo bỏng rõ ràng trên má trái bước ra khỏi ghế lái.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Phương Vũ đã biết người này cũng là một người tu luyện, cảnh giới ở Luyện Khí kỳ tầng tám. Dựa theo cách nói bây giờ, chính là một võ giả Tiên thiên.
Đường Tứ cũng đang quan sát Phương Vũ.
"Chú Tứ, bên kia..." Đường Tiểu Nhu đi lên trước, nói mấy câu với Đường Tứ.
Đường Tứ gật đầu một cái, trực tiếp đi tới chiếc xe kia, đi tới trước mặt mấy tên côn đồ đó.
Mấy tên côn đồ kia vốn dĩ còn vẻ mặt phách lối, chỉ vào Phương Vũ mà vung gậy sắt trong tay, dáng vẻ như muốn đánh cả Đường Tứ.
Nhưng sau đó, Đường Tứ nói vài câu, đám côn đồ kia bèn tái mặt, cúi đầu nói xin lỗi với Đường Tứ rồi vội vàng lên xe van rời đi.
"Chú Tứ này của cậu chắc có thể đánh nhau chứ?" Phương Vũ ngồi ở trong xe, hỏi Đường Tiểu Nhu ở bên cạnh.
"Đương nhiên, chú Tứ của tôi là võ giả Tiên thiên cấp tám được Hiệp hội võ giả chứng nhận đấy!" Đường Tiểu Nhu có chút tự hào nói.
"Ồ? Võ giả Tiên thiên còn phân cấp ra sao?" Phương Vũ có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, võ giả tiên thiên chia thành mười hai cấp, tám cấp trở lên chính là người xuất sắc. Mười hai cấp trở lên... chính là những tông sư võ đạo rất lợi hại kia, khi tôi còn bé, từng được bắt tay với Cổ tông sư nổi tiếng của Giang Nam đấy!" Đôi mắt đẹp của Đường Hiểu Huyên sáng lên, trên mặt đầy vẻ tự mãn.1
Nói cách khác, võ giả tiên thiên tương đương với Luyện khí kỳ, một cấp tương đương với một tầng. Còn võ đạo tông sư thì chắc là Trúc cơ kỳ sau Luyện khí kỳ rồi.
“Vậy thì mình bây giờ đã là một võ giả tiên thiên cấp chín nghìn tám trăm ba mươi hai rồi? Nghe cũng khá là trâu bò đấy." Phương Vũ thầm nghĩ.1
Đường Tứ trở lại, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
"Cô chủ, vị này là..." Đường Tứ đánh giá Phương Vũ qua kính chiếu hậu, hỏi.
"Đây chính là học trò của dược thần chúng ta gặp ở Tây Bắc lần trước, cậu ấy tên là Phương Vũ, bây giờ cũng là bạn học cùng lớp của tôi." Đường Tiểu Nhu giới thiệu.
"Rất nhanh sẽ không phải." Phương Vũ bổ sung nói.
"Ồ? Cậu chính là học trò của dược thần Hạ Tu Chi?" Đường Tứ hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Theo như anh ta thấy, Phương Vũ bất kể là khí chất hay những thứ khác tất cả trông đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Một học sinh trung học bình thường như vậy mà là học trò của dược thần?
Tuổi cô chủ còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, chẳng lẽ bị lừa sao?
Đường Tứ nảy sinh lòng cảnh giác đối với Phương Vũ.
Bệnh ông cụ Đường có cơ hội chữa khỏi làm cho tâm trạng của Đường Tiểu Nhu rất tốt, dọc theo đường đi không ngừng kể về những câu chuyện của mình khi còn nhỏ.
Phương Vũ không có hứng thú đối với những câu chuyện này, câu được câu chăng đáp lại.
Nửa giờ sau, Phương Vũ đến nhà họ Đường ở khu biệt thự cao cấp trong thành phố Giang Hải.
Biệt thự của nhà họ Đường, chỉ riêng diện tích đã lớn gấp hơn hai mươi lần so với nơi ở của Phương Vũ, lối kiến trúc cổ điển khí phái, mỗi một nơi đều lộ ra khí thế gia đình giàu có của nhà họ Đường.
Sau khi đi qua một khoảng sân rộng trồng đầy chậu cây và một hồ nước nhân tạo nhỏ, mới đến phòng khách.
Một người nữ giúp việc tiến đến chào đón: “Cô chủ, cô đã về rồi.”
Đường Tiểu Nhu 'Ừ' một tiếng, sau đó vội vàng hỏi: "Ông nội đâu?"
Người giúp việc vẫn chưa trả lời, trên ghế sô pha sau lưng truyền tới giọng nói của một người phụ nữ: "Ông nội con đang được chẩn đoán một chuyên gia từ thủ đô chẩn đoán, con vội tìm ông như vậy làm gì?"
"Bác gái." Lúc này Đường Tiểu Nhu mới phát hiện người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sô pha, đây là vợ của bác cả cô, Lương Dung.
"Tiểu Nhu, sao dẫn bạn học về mà không giới thiệu một chút?" Lương Dung mặc trang phục sang trọng hoa lệ, nhìn về phía Phương Vũ.
"Cậu ấy chính là học trò của dược thần mà con và anh gặp ở Tây Bắc, cậu ấy tên Phương Vũ." Đường Tiểu Nhu giới thiệu.
"Ồ? Cậu chính là Phương Vũ?" Lương Dung hơi nheo mắt, nghiêm túc quan sát Phương Vũ.
Phương Vũ gật đầu một cái, không nói gì.
"Cậu có chắc cậu là học trò của dược thần không? Lừa gạt nhà họ Đường chúng tôi... hậu quả có lẽ cậu không chịu nổi. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu thừa nhận mình nói dối, tôi có thể không truy cứu." Trên mặt Lương Dung tỏ vẻ giễu cợt, nói.
Bà ta cũng không tin, một thanh niên bình thường cùng lứa tuổi với Đường Tiểu Nhu lại là học trò của dược thần. Hơn nữa, còn tình cờ học cùng trường với Đường Tiểu Nhu.
Rõ ràng, Phương Vũ có động cơ khác muốn tiếp cận nhà họ Đường, hoặc tiếp cận Đường Tiểu Nhu.
Chuyện như vậy không hề mới lạ đối với một gia đình giàu có như nhà họ Đường.
Nghe thấy Lương Dung nói như vậy, vẻ mặt Đường Tiểu Nhu thay đổi, vội vàng nói: "Bác gái, Phương Vũ là con mời về chữa bệnh cho ông nội..."
"Chữa bệnh? Chỉ với cậu ta? Haha, Tiểu Nhu, con vẫn còn quá ngây thơ. Bác bảo đảm thằng nhóc này lai lịch không rõ ràng, hoàn toàn không phải là học trò của dược thần gì hết. Cậu ta chỉ là có ý đồ khác, muốn tiếp cận con để lấy được lợi ích từ nhà họ Đường chúng ta thôi." Lương Dung khinh thường cười một tiếng, nói.
“Hình như tôi đã nói từ lâu rằng tôi không phải là học trò của dược thần rồi đúng không?” Phương Vũ liếc nhìn Đường Tiểu Nhu, nói.
"Quả nhiên vẫn là thừa nhận sao?" Lương Dung lộ vẻ mặt khinh miệt, nói.
"Thật ra thì, đúng ra mà nói, Hạ Tu Chi là học trò của tôi.” Phương Vũ khẽ mỉm cười, nói.
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bao gồm cả những người giúp việc ở bên cạnh, bao gồm cả Đường Tứ đang đi theo sau.
Không phải là người này bị vạch trần xong bị điên đấy chứ?
Dược thần là học trò của cậu ta?
Không nói đến những thứ khác, dược thần bao nhiêu tuổi, cậu ta bao nhiêu tuổi?
Rất lâu trước khi cậu ta ra đời, dược thần đã nổi tiếng ở Trung Quốc rồi thì phải?
"Nói hươu nói vượn! Tiểu Nhu! Lần trước con và Phong về, nói với bác là gặp được học trò của dược thần, bác còn ôm hy vọng, cho rằng ông cụ có thể được cứu. Cũng không ngờ cuối cùng con tìm thấy một người điên như vậy!"
Một trung niên người đàn ông mặc vest, đeo kính bước ra từ căn phòng phía sau.
"Bố..." Đường Tiểu Nhu nhỏ giọng gọi.
Đường Minh Đức sắc mặt u ám nhìn Phương Vũ, nói: "Nói đi, là ai phái cậu tiếp cận nhà họ Đường chúng tôi? Nói đúng sự thật, chúng tôi còn có thể tha cho cậu một mạng, nếu không... cậu đừng mong thoát thân một cách dễ dàng."
Đường Tiểu Nhu rơm rớm nước mắt, cô dẫn Phương Vũ về chỉ là để chữa bệnh cho ông cụ Đường, chưa từng nghĩ chuyện sẽ ra thành như vậy.