Hoàng thượng đọc hết tấu chương dâng lên xin tha cho Thủy Lạc Quận chúa từ thân cận cũ của Dương Vương gia. Hắn hạ lệnh giải trừ lệnh cấm túc cũng như cấm tiến cung của Thủy Lạc. Cùng lúc đó, Hoàng thượng cho Châu Ân Hoan rời khỏi Dưỡng Tâm Điện trở về Thiều Hoa Hiên. Trong cung bắt đầu rộ lên tin đồn, Châu Ân Hoan lâm bệnh thân thể quá yếu ớt không sống được lâu. Hậu vị phải đổi người. Chẳng hiểu vì sao Thủy Lạc Quận chúa lại được giải trừ lệnh phạt.
Phượng vị lại đổi chủ nữa rồi chăng?
Kể từ khi Châu Ân Hoan quay trở về Thiều Hoa Hiên, thoát khỏi sự bảo hộ của Hoàng đế bệ hạ. Sức khỏe của Châu Ân Hoan ngày càng đi xuống, thậm chí nàng không thể đi đứng được nữa. Cố Tử Yên không thể ở bên cạnh Châu Ân Hoan thường xuyên. Hôn sự đến rất gần, nhỏ càng lúc càng bận. Thành ra Thiều Hoa Hiên hoang vắng hiu quạnh, cung nữ hầu hạ ở đây cũng bị cắt giảm đáng kể.
Hoàng thượng cũng chẳng còn thường xuyên tới lui, thuốc thang của Châu Ân Hoan sẽ có người mang đến.
Không một ai biết giữa Hoàng thượng và Châu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kể từ ngày Châu Ân Hoan chuyển về Thiều Hoa Hiên. Thủy Lạc ngay lập tức được triệu tiến cung. Thậm chí còn được Hoàng thượng gọi đến mài mực vẽ tranh.
Thái hậu lên tiếng về chuyện này, nhưng Hoàng thượng vẫn bỏ ngoài tai chẳng chút để tâm.
Đúng là vật đổi sao dời, chẳng ai dám đoán được tâm tư đế vương.
Dưới mái đình nhỏ ngụ tại Vườn Thượng Uyển. Hoàng thượng tay cầm bút lông di chuyển từng nét trên giấy Tuyên. Hắn họa hình bóng người con gái thướt tha, dịu dàng trên mặt giấy. Nàng trong tranh mỉm cười e lệ, đẹp hơn cả trăm hoa đua nở trong vườn. Người trong họa là người ngay trước mắt. Bóng dáng dịu dàng, yếu ớt khiến người ta muốn chở che. Đó chính là Thủy Lạc Quận chúa.
Không gian tĩnh lặng, Thủy Lạc Quận chúa ngồi cạnh khóm hoa mẫu đơn hồng thắm.
Nguyễn công công tiến vào trong bẩm báo, trông thấy cảnh tượng Quận chúa ngồi cạnh khóm mẫu đơn thế này, ông không khỏi kinh ngạc. Mẫu đơn quốc sắc thiên hương. Hậu cung chỉ xứng với hoàng hậu. Rốt cuộc thiên tử đang nghĩ gì? Ai mới là người thiên tử dồn hết tâm tư?
Không dám ngẩn ngơ thêm lâu, Nguyễn Phúc cúi người thưa: "Bẩm Hoàng thượng, A Tố từ Thiều Hoa Hiên báo tin Châu tiểu thư sắp không qua khỏi."
Bút lông trong tay Bắc Hải vẫn thản nhiên lướt trên mặt giấy Tuyên. Dường như hắn chẳng hề để tâm đến. Tựa như chủ nhân Thiều Hoa Hiên là một người xa lạ. Đối với sinh tử của nàng, hắn không bận tâm.
"Tể tướng dâng thư thăm hỏi nữ nhi đã lâu không thấy quay về Châu phủ. Trước khi nàng ta chết, đưa nàng ta quay về Châu phủ gặp Tể tướng lần cuối. Xem như trẫm toại nguyện cho phụ tử họ."
Nghe thấy lời này, Nguyễn Phúc kinh động trong lòng một phen. Ông... chắc là không nghe lầm chứ? Đối với Châu tiểu thư, Hoàng thượng có thể tuyệt tình đến mức này ư? Rốt cuộc giữa Hoàng thượng và Châu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?
"Hoàng thượng... người cũng nên đến gặp Châu tiểu thư, dù sao tiểu thư cũng là phượng hoàng bạc mệnh, Tể tướng lại là trọng thần trong triều..."
Bắc Hải trừng mắt nhìn Nguyễn công công, hắn cắt ngang: "Không cần, nếu nàng ta ngoan ngoãn nghe lời một chút, trẫm sẽ niệm tình mà đến gặp. Nhưng nàng ta lại ngoan cố bất phục, cho dù là lần cuối trẫm cũng không muốn gặp."
"Châu Ân Hoan chưa từng ngồi lên phượng vị, sao có thể gọi là phượng hoàng?" Nói đoạn, Hoàng thượng liếc mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa.
"Phượng hoàng kiêu ngạo bất phục, mẫu đơn dịu dàng đằm thắm, quốc sắc thiên hương không ai sánh bằng."
Thủy Lạc Quận chúa đột nhiên nhận được ân sủng trời ban, nàng ta ngẩn người. Thiên tử thay đổi đột ngột như thế, thái độ lẫn tình cảm với Châu Ân Hoan hoàn toàn biến mất. Giữa Hoàng thượng và Châu Ân Hoan đã xảy ra chuyện gì? Dựa vào lời Hoàng thượng, có lẽ Châu Ân Hoan ngang ngược làm việc trái ý thiên tử. Khiến Hoàng thượng thay đổi đến mức chóng mặt.
Bắc Hải phất tay lệnh cho Nguyễn Phúc lui ra, hắn đặt bút lông xuống, chắp tay sau lưng đến bên cạnh Thủy Lạc Quận chúa.
"Minh Như rất hợp với mẫu đơn."
Hai mắt Thủy Lạc Quận chúa mở to, ý nghĩa của mẫu đơn trong hậu cung, nàng ta không thể không biết, ý của Hoàng thượng chẳng lẽ là...
"Ngày mai trẫm muốn gặp nàng, đến Dưỡng Tâm Điện cùng trẫm thưởng trà, ngắm mấy món đồ cổ tiến cống."
"Ngày mai thần nữ nhất định sẽ tới."
Trong cung tiếp tục truyền tai nhau tin đồn, Châu Ân Hoan mới là người bại trận. Sức khỏe yếu ớt lại còn làm phật ý thánh thượng. Thiện cảm của Hoàng thượng từ Châu tiểu thư chuyển hết sang người Quận chúa. Dự là hậu cung chưa chính thức này chuẩn bị đón một vượt dòng ngoạn mục.
Thủy Lạc Quận chúa ngày càng được ân sủng, ánh mắt Hoàng thượng dành cho Quận chúa luôn chứ đựng một sự nuông chiều nhất định. Thậm chí chỉ có hơn chứ chẳng kém Châu tiểu thư lúc trước. Dần dần người hầu kẻ hạ chuyển hướng xu nịnh, lấy lòng Quận chúa hơn hết. Vị chủ nhân từ Thiều Hoa Hiên dần chìm vào quên lãng.
Thoạt đầu, Thủy Lạc Quận chúa nhận được ân sủng như thế. Trong lòng luôn chất chứa một mối hiềm nghi. Song, khi mua chuộc được thái giám ngự tiền. Nàng ta mới biết được Hoàng thượng tuyệt tình với Châu Ân Hoan như thế bởi hắn phát hiện ra giữa Châu Ân Hoan và tân gia chủ tộc thần y có tư tình. Hoàng thượng một lòng muốn tha thứ cho Châu Ân Hoan, chỉ cần nàng tự tay lấy mạng Hứa Bách An. Nhưng nàng không làm được, thành ra Châu Ân Hoan mới bị Hoàng thượng quay lưng như thế.
Thủy Lạc trước giờ không phải người nhẹ dạ cả tin, những thông tin thu được nàng ta phải kiếm chứng một lần nữa. Quận chúa cho người truy tìm tung tích Hứa Bách An. Quả nhiên, y mất tăm. Vậy chỉ còn một khả năng y đang bị thánh thượng giam giữ.
Tên thái giám ngự tiền này cũng có điểm đáng nghi, người ở dưỡng tâm điện không thể nói bán thông tin là bán được. Sau khi tra ra, bản chất tên này là người ham hư vinh, nghe tin Thủy Lạc có thể trở thành Hoàng hậu. Hắn ta răm rắp lấy lòng, mong một ngày nào đó Thủy Lạc ngồi trên phụng vị có thể nâng đỡ hắn ta thay thế vị trí của Nguyễn công công.
Thủy Lạc chỉ tin bảy phần, tuyệt đối không dám tin hết. Nàng ta nhận ra mọi ân sủng Hoàng thượng ban cho nàng ta. Thực chất là nhắm vào hòng chọc tức Châu Ân Hoan trả thù.
Vậy thì đã sao?
Thủy Lạc nhếch miệng cười, Hoàng thượng ban cho nàng ta ân sủng để chọc tức Châu Ân Hoan. Thủy Lạc Quận chúa phải lấy làm vui mừng, bởi chẳng bao lâu nữa ân sủng giả sẽ trở thành ân sủng thật. Châu Ân Hoan chẳng còn sống được mấy ngày, người trong lòng vương chết đi. Cả đời Châu Ân Hoan cũng chẳng còn có thể sống dậy tranh đấu với nàng ta. Nước chảy đá mòn, ngày nào đó bệ hạ sẽ đoái hoài đến nàng ta mà thôi. Tấm chân tình này sẽ có ngày được đền đáp.
Châu Ân Hoan sa vào đường này không phải là do Quận chúa hại, tất cả là do nàng tự chuốc lấy. Sớm biết có ngày này, nàng ta đã không cần hao tổn nhiều tâm tư.
"Quận chúa, người của chúng ta bẩm báo ngày mai Châu Ân Hoan sẽ trở về Châu phủ. Tình trạng sức khỏe của nàng ta, e rằng chẳng kéo thêm được mấy ngày." Cung nữ thân cận dìu Thủy Lạc sải bước.
"Vậy sao? Dù sao cũng từng là đối thủ một mất một còn, ngày mai ta đến gặp ả ta lần cuối."
___________
Hôm sau.
Thiều Hoa Hiên vẫn vắng lặng đìu hiu.
Xung quanh người hầu kẻ hạ cắt giảm đáng kể, bên trong chỉ có mỗi mình A Tố ở lại hầu hạ Châu Ân Hoan. Nàng ngồi dậy để A Tố chải tóc rửa mặt, trang điểm thật kỹ che đi mấy phần tiều tụy trên gương mặt. Nàng biết hôm nay Thủy Lạc Quận chúa sẽ đến, bởi nàng ta có cho người báo trước. Dự là đây sẽ là lần cuối hai người đối mặt.
Châu Ân Hoan trang điểm xong, nàng ngồi chỉn chu trên ghế quý phi, chờ đợi Quận chúa đến. Thủy Lạc biết Châu Ân Hoan sức khỏe yếu ớt không ngồi được lâu. Thành ra nàng ta cố ý đến thật muộn, đợi Châu Ân Hoan kiệt sức ngồi không vững nữa. Lúc đó mới đến xem dáng vẻ đáng thương kia.
Quả thật Châu Ân Hoan ngồi không vững nữa, A Tố phải dìu nàng về giường. Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, cuối cùng Thủy Lạc cũng xuất hiện. Châu Ân Hoan đành phải lê tấm thân suy nhược đến cùng cực, cố gắng đứng dậy tiếp đón Thủy Lạc.
"Đã yếu ớt đến mức này rồi ư?" Thủy Lạc mỉm cười hạ người trên ghế gỗ.
A Tố dâng trà lên, nàng ta không thèm để mắt đến.
"Quận chúa đã có lòng đến thăm ta khụ... khụ..."
Trông thấy dáng vẻ yếu ớt, ho sặc sụa của nàng, Quận chúa rất ưng ý, khóe môi nhếch thành một nụ cười đắc chí.
"Ta chẳng có lòng tốt đâu, chẳng qua muốn đến xem ngươi đau đớn lần cuối."
Châu Ân Hoan nâng khăn tay che miệng, tiếp tục những trận ho ầm ĩ.
"Cuối cùng có ngày ngươi chịu nói thật lòng mình." Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Thủy Lạc.
Thủy Lạc chẳng hề phủ nhận, "Đúng, có ngày ta phải thật lòng nói với ngươi. Châu Ân Hoan, ta hận ngươi tận xương tủy. Hôm nay ngươi chết đi, lòng ta mãn nguyện thấu mấy trời xanh."