Sau hai ngày, đúng như lời Lý Bách nói.
Châu Ân Hoan đã có thể đi lại, tuy nhiên chân nàng còn yếu không đi được nhiều. Mỗi sáng sau khi Lý Bách bắt mạch, Cố Tử Yên sẽ tập đi cùng nàng.
Cố Tử Yên dìu Châu Ân Hoan bước từng bước chậm rãi, đi một vòng ở sân điện.
Ma ma từ ngoài bước vào trong, bà đứng thẳng người.
Châu Ân Hoan vừa trông thấy bà, nàng nhận ra ngay. Đây là ma ma thân cận hầu hạ Thái hậu mà nàng đã thấy hôm Lều Tây xảy ra chuyện, người này đến để truyền lệnh của Thái hậu đây mà.
Ma ma nọ chào hỏi xong xuôi, bà hô:
"Bẩm hai vị tiểu thư, Thái hậu nói nửa tháng sau là sinh thần Ngũ công chúa, ba tú nữ của Hoàng thượng ai nấy đều tài sắc vẹn toàn, mỗi hoa mỗi vẻ. Thái hậu mong rằng đến đại yến sinh thần có thể nhìn thấy hoa đẹp nở rộ, khoe sắc khoe tài. Thế nên Thái hậu muốn mỗi nàng có một tiết mục thể hiện tài năng. Mong các vị tiểu thư chuẩn bị thật tốt."
Nhỏ nghe xong vội quay phắt lại nhìn nàng, Châu Ân Hoan lúc này mặt mũi khó coi vô cùng. Hai người bọn nàng hận Ngũ công chúa còn không hết, nay còn phải góp tiết mục mừng sinh thần nàng ta. Đây là chuyện nực cười gì thế không biết? Lại còn tiết mục nữ cơ! Tưởng bọn nàng là đoàn lô tô chắc.
Tuy trong lòng kêu gào bất mãn, nhưng ngoài mặt bọn nàng vẫn cung kín nhận lệnh. Ma ma nọ lại nói thêm: "Mời Cố tiểu thư theo nô tì, Thái hậu muốn gặp tiểu thư."
Nàng và nhỏ đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt Cố Tử Yên mở to không giấu được sự hoang mang trong đó.
Tại sao Thái hậu lại muốn gặp riêng Cố Tử Yên? Liệu có phải nhỏ phạm lỗi tày trời nào không?
Nghĩ xong Châu Ân Hoan dùng ánh mắt ra hiệu, tỏ ý hỏi xem Cố Tử Yên rốt cuộc đã gây ra chuyện gì. Nhưng đáp lại nàng chỉ có sự hoang mang tột độ, nhỏ lắc đầu lia lịa.
Tuy sợ hãi trong lòng, nhưng đây là lệnh của Thái hậu. Cố Tử Yên không thể không tuân, tương lai còn gắn bó lâu dài không nên làm phật lòng Thái hậu. Nhỏ đành nhanh chân bước theo sau ma ma nọ đến điện riêng mà Thái hậu ngụ. Trước khi đi, nhỏ còn dùng khẩu hình nói với nàng:
"Không sao đâu."
Nói xong Cố Tử Yên bị ma ma kia dẫn đi mất.
A Tố nhanh chóng đến dìu Châu Ân Hoan, nàng lo lắng không thôi. Hôm đó nàng đã chứng kiến được sự nghiêm khắc của Thái hậu, bà không phải người dễ chịu gì cho cam. Nay lại cho người đến gọi Cố Tử Yên đi, liệu có phải có người mượn tay Thái hậu để hại Cố Tử Yên không? Hay là bà nghĩ do nhỏ bị loại nên bày trò câu dẫn Vương gia thế nên gọi nhỏ đến để lăng mạ, mắng nhiếc?
Không được! Tuy Cố Tử Yên làm như không có chuyện gì, nhưng Châu Ân Hoan biết nhỏ rất sốc. Mấy ngày qua Vương gia có đến nhưng Cố Tử Yên lấy cớ mệt người nên xin phép không gặp. Đủ để thấy nhỏ chưa chuẩn bị được tâm lý để đối mặt, nhỏ đang trốn tránh. Nếu hôm nay Cố Tử Yên đến gặp Thái hậu, nhỏ chịu thêm đả kích từ bà thì tâm lý nhỏ làm sao chịu nổi.
Châu Ân Hoan lo lắng tột cùng, nàng bắt đầu vò đầu bứt tóc. Nàng không thể đang yên đang lành chạy đến chỗ Thái hậu làm càn được, càng không thể mượn tay ai đến cứu Cố Tử Yên. Đầu nàng trống rỗng, nghĩ mãi không ra được kế nào. Nàng tức giận quát lên: "Mẹ nó! Chết tiệt!"
"Ai chọc giận Hoan Hoan của ta thế?"
Giọng nam trầm vang lên khiến nàng giật thót mình, nàng lúc này mới tá hỏa. Người dìu nàng lúc này không còn là A Tố nữa mà là Hoàng đế bệ hạ. Không biết hắn tới từ lúc nào mà thần không biết quỷ không hay. Bây giờ gặp nhau không còn như xưa nữa, giữa nàng và hắn là quân thần. Điều phải làm đầu tiên khi gặp Bắc Hải chính là khuỵu gối hành lễ.
Bắc Hải lập tức giữ người nàng lại, không cho nàng khuỵu gối. Chân nàng còn yếu, không nên khuỵu gối nhiều huống hồ vết kim châm trên gối vẫn còn, mỗi lần khuỵu gối là mỗi lần thét gào.
"Ta đổi cách thỉnh an rồi, riêng nàng mỗi lần hành lễ chỉ cần hôn má một cái là được."
Khóe môi Bắc Hải bất giác cong lên. Lúc đầu hắn chỉ định trêu nàng một chút. Nhưng lời nói ra lại làm hắn cảm thấy cách thỉnh an này không tồi chút nào.
"A Hải! Chàng không thấy cách thỉnh an này quá sỗ sàng à?" Châu Ân Hoan lùi về sau hai bước, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
"Không thấy." Vị Hoàng đế nào đó thản nhiên nói.
"Ta không thỉnh an nữa!" Vị Châu tiểu thư nào đó nhanh chóng cự tuyệt.
"Được thôi, vậy ta thỉnh an nàng là được."
Nói xong, không để Châu Ân Hoan kịp phản ứng, Bắc Hải nhanh chóng đặt lên má nàng một nụ hôn phớt.
Châu Ân Hoan đỏ mặt, vội lấy tay che hai bên má lại không cho hắn có cơ hội lợi dụng thêm.
"Vô sỉ! Chàng vô sỉ thứ hai thì không ai dám đứng đầu."
Bắc Hải cười sảng khoái, xoa đầu Châu Ân Hoan. Hôn má đã là cái gì chứ! Mấy ngày không gặp nàng khiến hắn nhớ đến mức chỗ nào của Hoan Hoan hắn đều muốn hôn hết. Không chừa chỗ nào.
Nhưng mấy lời đen tối này, hắn làm sao có thể thốt ra khỏi miệng. Thế nên Bắc Hải chuyển sang một chủ đề khác, vừa đến đã thấy nàng hoang mang đứng thẩn thờ một chỗ, xung quanh chẳng thấy Cố Tử Yên đâu. Hắn đoán chắc là có người gặp chuyện rồi.
"Nàng đừng lo, mẫu hậu chỉ mời Cố tiểu thư đến trò chuyện thôi." Bắc Hải nói.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, trông thấy ánh mắt không che giấu bất kì tia ý nghĩ nào. Có lẽ hắn nói thật, Thái hậu chỉ mời nhỏ đến trò chuyện. Nói cách khác là Cố Tử Yên đi ra mắt mẹ chồng. Nếu Thái hậu có ác ý với nhỏ thì đã không sai Vương gia mang đồ tẩm bổ đến mấy ngày qua. Tiếc là Cố Tử Yên chỉ nhận đồ, không nhận Vương gia.
"Chàng có biết chuyện tiết mục mừng sinh thần công chúa không?" Nàng nhớ ra chuyện tiết mục ban nãy, thuận miệng hỏi luôn.
Hoàng đế bệ hạ gật đầu một cái rồi nói: "Biết, mẫu hậu tuy tuổi tác đã cao nhưng lại rất thích náo nhiệt. Chuyện này là chuyện thường ngày, yến tiệc nào mẫu hậu cũng muốn góp vui."
"Ta chiều theo ý mẫu hậu, nhưng Hoan Hoan à! Chân nàng còn yếu, không cần múa hát cho khổ người. Đến ngày hôm đó nàng chỉ cần ăn vận thật lộng lẫy là được. Nàng xinh đẹp kiêu hãnh đã là tiết mục ta thích nhất rồi." Giọng điệu của Bắc Hải dịu dàng, từng lời thốt ra đều mang đến sự nuông chiều hết mực khiến tim trong lòng Châu Ân Hoan tan chảy. Hoàng thượng đứng đầu thiên hạ, uy nghiêm bốn phương cũng có thể nuông chiều một người con gái đến mức này ư?
Ánh mắt yêu chiều của Bắc Hải dán lên gương mặt thanh tú của nàng, đáy mắt dạt dào tình cảm chân thành. Châu Ân Hoan bị đôi mắt kia hút hồn, trong thoáng chốc nàng đã tin rằng, thiên hạ này người có thể khiến hắn nuông chiều thế này chỉ có mình nàng.
Chỉ có mình nàng.
Châu Ân Hoan lắc đầu: "Không, ta vẫn sẽ thi, ta muốn đường đường chính chính ở bên cạnh chàng. A Hải! Ta sẽ cho chàng thấy, nếu không có chàng lót đường ta vẫn sẽ hạ đo ván bọn họ!"
"Được rồi, được rồi, Châu tiểu thư lợi hại nhất. Nhưng mà tiểu thư nhớ đừng để chân đau nhé."
Chân nàng thế này chắc chắn không thể múa may quay cuồng được rồi. Nàng chẳng biết nên chọn tiết mục thế nào nữa. Ai biết sở thích của Thái hậu và Ngũ công chúa kia ra sao chứ! Cơ mà lấy lòng Thái hậu cũng tạm chấp nhận đi. Dẫu sao năm dài tháng rộng còn gặp nhau dài dài, còn Ngũ công chúa kia việc gì phải lấy lòng nàng ta?
Nhắc đến Ngũ công chúa, Châu Ân Hoan chợt nhớ ra nội dung trong thư nàng ghi. Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Trình Hải, nàng thầm nghĩ không biết hắn đã đọc thư chưa, việc nàng nhờ hắn có chấp thuận không. Thế nên nàng nhẹ nhàng đề cập đến: "Chàng... xem thư chưa?"
Hoàng thượng nghe nàng đề cập đến bức thư kia, trong lòng bực dọc.
"Nàng viết thư như vậy cũng dám viết à?"
Tay nàng đang chặt vào nhau, mặt cúi gầm. Châu Ân Hoan bày ra vẻ mặt đáng thương, trông giống hệt một đứa trẻ bị trách phạt. Nàng khẽ nói: "Chẳng phải chàng bảo ta được phép lợi dụng chàng cả đời sao?"
Trông thấy bộ dạng như trẻ con của Châu Ân Hoan, Bắc Hải kiềm chế trong lòng cố gắng không nhào đến hôn nàng vài cái.
Chết tiệt! Hoan Hoan càng lúc càng đáng yêu thế này!
Hắn vội nghiêng đầu tránh né, cố không nhìn nàng nữa. Bắc Hải sợ nếu nhìn nàng thêm một lát nữa, chắc chắn hắn sẽ giẫm vào vết xe đổ của Bắc Viễn, làm ra những chuyện ngay cả cầm thú cũng không dám nhìn.
Tòa thành kiên cường trong lòng hắn bị nàng san bằng trong một chốc, Bắc Hải dịu giọng: "Hoan Hoan à, chuyện nàng muốn ta chấp thuận. Nhưng cách viết thư của nàng không vừa ý ta chút nào. Trong thư chẳng có câu nào quan tâm đến ta cả, nàng không hỏi thăm ta dù chỉ một chút, nàng có biết mấy ngày qua ta mất ăn, mất ngủ đến mức ốm đi rồi không?"
Châu Ân Hoan ngạc nhiên, nàng không nghĩ là Bắc Hải lo lắng cho nàng đến mức này. Nàng đưa mắt nhìn hắn một lượt, thú thật chẳng thấy có chỗ nào ốm đi, dáng người hắn vẫn giống hệt ngày trước chẳng khác tẹo nàng. Chắc chắn là tên này nói ngoa.
"Ta có thấy chàng ốm đi đâu?" Nàng cau mày nói.
Chân Hoàng thượng tiến về phía trước hai bước, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nàng tiến lên một bước sẽ tựa người vào lòng hắn ngay. Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười thích thú, hắn nói: "Cái này nhìn bằng mắt thường không thể nhận ra đâu. Hoan Hoan phải ôm ta mới biết được cơ."
"Vô sỉ!"
Cái tên cáo già Hoàng thượng này, đúng là trò nào cũng nghĩ ra được!