Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Editor: Hardys

Cuối tháng ba, tới ngày Tào Quýnh thành hôn rồi!

Tuổi của Tào Luyện và Tào Quýnh đều đã khá lớn, hai người đã cô đơn nhiều năm như vậy, quan viên hoặc dân chúng ở Kinh Thành đều cảm giác vấn đề nằm ở người kế mẫu Giang thị, nghi ngờ Giang thị cố ý muốn chậm trễ hôn nhân đại sự của hai huynh đệ bọn họ. Bây giờ Tào Quýnh thành thân, vẫn là do Giang thị đến Tạ phủ ba lần mới có được hiền thê cho nhi tử, rốt cuộc lời đồn cũng tự sụp đổ.

Giang thị vui sướng, còn vui hơn việc đón nhi tức phụ vào cửa.

A Ngư, Từ Tiềm ôm theo Nguyễn Nguyễn đến tham dự hôn lễ.

Lúc tân lang vén khăn voan lên, A Ngư đứng trong nhóm nữ khách, tò mò mà nhìn tân nương tử.

Lại nói, đây là lần đầu tiên A Ngư thấy vị Nhị tẩu này của nàng.

Tào Quýnh vô cùng hứng thú mà vén khăn voan lên, không hề che giấu vui sướng của bản thân.

Khăn voan bị hắn vén lên thật cao, lộ ra gương mặt của tân nương tử Tạ Hương Vân.

A Ngư nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn thấy dung nhan như tiên nữ của Tạ Hương Vân đã hiểu tại sao Nhị ca thà giải tán tất cả thông phòng cũng phải hao hết tâm tư để lấy Tạ Hương Vân về nhà, nếu nàng là nam nhân, nàng cũng...

Bỗng nhiên A Ngư ngừng một chút.



Nếu nàng là nam nhân, vậy nàng muốn thành thân với loại nữ tử như thế nào nhỉ? Tạ Hương Vân xinh đẹp, thanh tú, kiều diễm, cô cô quý phái trời sinh, mẫu thân yếu đuối khiến người khác rung động, còn có Từ lão thái quân hiên ngang, dũng cảm như vậy....

Các loại mỹ nữ hiện lên trong đầu, A Ngư buồn cười, thật ra đã hơi hiểu lý do vì sao nam tử đều thích trái ôm phải ấp rồi.

"Nương!"

Nguyễn Nguyễn đột nhiên lắc lắc tay mẫu thân, chỉ vào mũ phượng lấp lánh vàng óng trên đầu Nhị cữu mẫu, đôi mắt to lấp lánh, muốn nha.

A Ngư ôm nữ nhi, nhỏ giọng nói: "Cái đó không thể cho Nguyễn Nguyễn nha..., đó là mũ phượng, chỉ có cô nương trong ngày xuất giá mới có thể mang."

Nguyễn Nguyễn không hiểu, lắc lắc thân thể nhỏ bé muốn đòi cho bằng được.

A Ngư sợ nữ nhi nhõng nhẽo ngay tại chỗ, đành phải nói: "Nương cũng có, về nhà nương lấy cho con chơi."

Giá y xuất giá kia của nàng đã được cất kỹ rồi.

Lúc này Nguyễn Nguyễn mới ngoan ngoãn trở lại.

Ăn tiệc tối xong, một nhà ba người lên xe ngựa về phủ.

Nguyễn Nguyễn vui vẻ cả ngày, đã ngủ thiếp đi.

A Ngư ôm Nguyễn Nguyễn cười hỏi Từ Tiềm: "Tiệc rượu ở tiền viện có lẽ chưa kết thúc nhỉ, sao chàng không ngồi lại uống một lúc nữa?"

Từ Tiềm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của nữ nhi: "Xưa nay ta không thích xã giao."

A Ngư hừ nói: "Xã giao với người khác thì không nói, nhưng đó là Nhị ca của thiếp, cũng là Nhị ca của chàng."

Từ Tiềm:...

Nếu không phải cưới A Ngư, Tào Đình An trong mắt hắn cũng chỉ là người có vai vế ngang hàng, Tào Quýnh còn muốn làm Nhị ca hắn à?

Nhưng mà, nhìn ánh mắt giận dỗi của tiểu thê tử, Từ Tiềm bất đắc dĩ nói: "Có thời gian rảnh, ta càng muốn ở cùng nàng và con nhiều hơn."

Không thích xã giao là thật, muốn ở cùng nàng và nữ nhi cũng là thật.

A Ngư hài lòng, vô cùng thân mật mà tựa lên vai hắn.

Cuối xuân, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ xe, trên trán A Ngư có sợ tóc rơi xuống, chắn tầm nhìn. A Ngư nghịch ngợm thổi một hơi lên phía trên, thổi một lần lại thổi tiếp lần nữa, đột nhiên có một gương mặt tuấn tú từ trên đỉnh đầu áp sát vào.

Mắt thấy môi mỏng của Từ Tiềm sắp hôn xuống, A Ngư cố ý ngăn hắn lại, chớp mắt hỏi: "Chàng muốn làm gì đó?"

Yết hầu Từ Tiềm chuyển động.

Dáng vẻ vừa rồi của nàng quá đáng yêu, cho nên hắn muốn hôn một cái.

Nhưng Từ Tiềm nói không nên lời.



Hắn không nói, A Ngư sẽ không cho hắn hôn, nói hắn tuổi còn trẻ không nên cứng ngắc như lão già năm sáu chục tuổi.

Từ Tiềm đối mặt với nàng trong khoảnh khắc, ngồi thẳng lại một lần nữa.

A Ngư hừ hừ, tiếp tục thổi thổi mái tóc của mình.

Không lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa phủ Trấn Quốc Công.

Từ Tiềm xuống xe, lúc A Ngư giao nữ nhi cho hắn, Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên tỉnh giấc.

Từ Tiềm ôm nữ nhi, để đầu nàng tựa vào vai mình, muốn dỗ nữ nhi chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Nguyễn Nguyễn lại mở to mắt, chăm chú nhìn khuyên tai bằng hồng ngọc của mẫu thân, hai viên ngọc màu đỏ lấp lánh lủng lẳng, nhìn rất đẹp.

Lại nhìn thấy cây trâm trên đầu mẫu thân, Nguyễn Nguyễn nhớ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên từ bả vai phụ thân, chỉ vào đầu mẫu thân: "Mũ phượng, mũ phượng!"

Từ Tiềm khó hiểu nhìn về phía A Ngư.

A Ngư nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của nữ nhi, trong lòng biết tối nay không thể phớt lờ cho qua việc này.

Trở về Xuân Hoa Đường, A Ngư kêu Bảo Điệp lấy mũ phượng đến đây.

Bảo Điệp trực tiếp di chuyển hòm gỗ lim đựng trọn bộ xiêm y qua, mở hòm ra, phía trên cùng đó là mũ phượng lấp lánh vàng óng.

"Oaaa!" Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh Bảo Điệp, miệng há to đến hết mức có thể.

Mũ phượng và xiêm y đều đã được phủi sạch bụi, Bảo Điệp thức thời mà lui ra ngoài, để cho Ngũ gia và phu nhân chơi cùng cô nương.

A Ngư lấy mũ phượng ra, hỏi Nguyễn Nguyễn: "Muốn đeo sao?"

Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu!

A Ngư đeo mũ phượng lên đầu nữ nhi, nhưng đối với Nguyễn Nguyễn mà nói, mũ phượng vừa lớn lại vừa nặng, A Ngư phải đỡ ở phía trên mới mang được.

Nguyễn Nguyễn ngửa đầu nhìn, nhìn không thấy, nàng sốt ruột, chỉ vào bàn trang điểm của mẫu thân: "Xem, xem!"

Hai tay A Ngư đều đã bận.

Không cần nàng mở miệng, Từ Tiềm ôm nữ nhi một phen.

A Ngư đứng thẳng như hắn, đôi phu thê, một người ôm nữ nhi, một người nâng mũ phượng, dở khóc dở cười mà ôm tiểu nha đầu đến trước bàn trang điểm.

Nguyễn Nguyễn hai tuổi nhìn chính mình trong gương, thật sự càng xem càng thấy mình quá xinh đẹp!

Nguyễn Nguyễn đang đắm chìm trong dung nhan xinh đẹp của chính mình, ngay cả cổ cũng không cử động, giống như bị điểm huyệt vậy, cứ vừa soi gương vừa ngây ngô cười như thế.

A Ngư không thể nâng nổi nữa, nàng giao phần "cực khổ" này cho Từ Tiềm.

Từ Tiềm tiếp tục nâng mũ phượng, A Ngư nằm trên giường nhìn đôi phụ thân và nữ nhi.

Cuối cùng Nguyễn Nguyễn cũng mang mũ phượng thoả thích rồi, nhưng nàng còn muốn mặc giá y, cầm giá y từ trong rương ra, muốn phụ thân giúp nàng mặc.

Từ Tiềm nghiêm mặt nói: "Đây là của mẫu thân."

Nguyễn Nguyễn cứng đầu nói: "Con muốn!"

Từ Tiềm không đồng ý: "Không được, nương con có thể mặc, con thì không."

Phụ thân không nghe lời nàng, Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía mẫu thân.

Từ lúc tiểu nha đầu chuyển chủ đề A Ngư đã nằm úp sấp trên giường, giả vờ ngủ.

Mẫu thân không giúp, Nguyễn Nguyễn đành phải đồng ý lời phụ thân nói, ôm giá y đến đưa cho mẫu thân.

Giá y rườm rà, Nguyễn Nguyễn chỉ tóm được một chút, Từ Tiềm bất đắc dĩ phải cầm phụ hơn phân nửa đoạn phía sau.

"Nương mặc!"

Nguyễn Nguyễn đẩy cánh tay mẫu thân.

A Ngư không muốn động đậy.

Nguyễn Nguyễn hơi sốt ruột: "Nương!"

A Ngư thở dài, càng lớn nữ nhi càng khó chiều rồi nha!



Thân là mẫu thân, nàng không nỡ khiến nữ nhi thất vọng, A Ngư đành phải ngồi dậy, kêu Từ Tiềm ôm nữ nhi ra ngoài, nàng ở trong phòng thay y phục. May mà thời tiết bây giờ ấm áp, nếu là mùa đông, A Ngư chắc chắn sẽ không hành hạ chính mình!

Rốt cuộc cũng mặc xong ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài, A Ngư không có sức để chải lại một búi tóc đặc biệt xinh đẹp nữa, miễn cưỡng ngồi trên giường, gọi hai người đi vào.

"Woaaaa!" Nhìn thấy cách ăn mặc của mẫu thân, Nguyễn Nguyễn phát ra tiếng tán thưởng còn lớn hơn lúc nhìn thấy mũ phượng.

Từ Tiềm cũng nhìn A Ngư với ánh mắt sâu xa.

A Ngư chợt đỏ mặt, muốn thay đổi xiêm y, nhưng Nguyễn Nguyễn không cho, cứ nằm úp sấp lên ngực mẫu thân, không ngừng sờ tới sờ lui.

Cuối cùng, A Ngư chiều ý cho Nguyễn Nguyễn cầm mũ phượng đi, Nguyễn Nguyễn mới hài lòng, ngoan ngoãn mà cho nhũ mẫu ôm nàng ra ngoài.

"Lớn lên chắc chắn sẽ rất làm dáng." Nhớ lại dáng vẻ vất vả ôm mũ phượng như tiểu tài nô* của nữ nhi, A Ngư cười nói với Từ Tiềm.

(*tiểu tài nô: vì tiền, khổ cỡ nào cũng làm.)

Từ Tiềm gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng.

A Ngư vẫn mặc giá y của nàng, hắn vừa ngồi xuống đã khiến A Ngư nghĩ tới ngày hai người động phòng hoa chúc.

Tim đập nhanh hơn, A Ngư nghiêng đầu, vừa cởi áo ngoài vừa nói: "Cả người chảy đầy mồ hôi rồi, thiếp đi tắm trước."

Bên trong giá y còn có mấy lớp, cho nên cởi áo ngoài trước mặt Từ Tiềm cũng không sao.

Từ Tiền nắm lấy tay A Ngư.

Lòng bàn tay hắn còn nóng hơn bình thường.

A Ngư đẩy hắn ra, mặt hồng như hoa Đào: "Chàng làm gì đó?"

Từ Tiềm nhìn tiểu thê tử nũng nịu, giọng nói khàn khàn: "Ta cởi giúp nàng."

Tựa như ngày tân hôn ấy.

Hoặc là do tức cảnh sinh tình, Từ Tiềm cũng muốn thành tân lang một lần nữa.

Từng lớp từng lớp giá y rơi xuống nền nhà, Từ Tiềm vừa hôn đôi môi đỏ mọng của A Ngư, vừa ôm vai nàng, đè nàng xuống.

Cùng lúc đó.

Kiến Nguyên Đế cũng đang hưởng thụ mỹ nhân của ông.

Nhưng mà Kiến Nguyên Đế hưởng thụ nhiều hơn Từ Tiềm, Oánh mỹ nhân cũng chiêu trò hơn A Ngư, nàng ta mặc một bộ đồ lụa màu hồng mỏng như cánh ve, Oánh mỹ nhân cuốn một viên kẹo nhỏ bằng hạt đậu lên, ánh mắt quyến rũ như tơ mà nằm sấp trên người Kiến Nguyên Đế.

Kiến Nguyên Đế cười nhận viên kẹo trong miệng mỹ nhân, nuốt viên kẹo xuống, sau đó ôm Oánh mỹ nhân lăn trên giường rồng.

Sau khi mây mưa xong, Kiến Nguyên Đế ôm Oánh mỹ nhân ngủ thiếp đi.

Đến giờ tý, Kiến Nguyên Đế không còn thở nữa.



Oánh mỹ nhân xác nhận xong, thì âm thầm mặc quần áo bò xuống giường rồng, nàng lấy một quyển chiếu thư trong ống tay áo ra, liếc nhìn ra ngoài điện, Oánh mỹ nhân lén lút cầm ngọc tỷ mà Kiến Nguyên Đế đặt trên ngự án, dùng lực ấn xuống một con dấu màu đỏ thẫm trên chiếu thư.

Nhiệm vụ hoàn thành, Oánh mỹ nhân cầm chặt chiếu thư đến tẩm điện Đa Bảo Các của Kiến Nguyên Đế.

Trên tầng cao nhất có để hai quyển binh pháp, Oánh mỹ nhân trèo lên ghế, giấu chiếu thư vào giữa hai quyển binh pháp, sau đó lại làm như không có việc gì mà đẩy ghế về chỗ cũ.

Toàn bộ đều đã sắp xếp ổn thỏa, Oánh mỹ nhân âm thầm quay lại nằm bên cạnh Kiến Nguyên Đế.

Sáng hôm sau, trong tẩm điện Đế Vương đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai: "Hoàng thượng!"

- --

Hoàng Thượng băng hà rồi!

Tào hoàng hậu, Trần quý phi dường như có tin tức cùng lúc, nhưng Trần quý phi xa hơn một chút nên lúc Trần quý phi gấp gáp chạy tới đã thấy Tào hoàng hậu quỳ gối bên giường Kiến Nguyên Đế, đang nghẹn ngào rơi nước mắt, mà Oánh mỹ nhân mặc quần áo không chỉnh tề bị hai thái giám mạnh mẽ ép quỳ trên đất, nhìn thấy Trần quý phi đến, Oánh mỹ nhân khóc lóc: "Nương nương, ta thật sự chưa làm gì cả!"

Trần quý phi rất muốn khâu miệng Oánh mỹ nhân lại!

Quả thật bà muốn Oánh mỹ nhân được sủng ái, muốn Oánh mỹ nhân mê hoặc Kiến Nguyên Đế, xúi giục ông lập nhi tử bà là Giản Vương làm thái tử, bây giờ Kiến Nguyên Đế đã chết, đại sự của bà phải tính sao đây? Lúc trước Kiến Nguyên Đế sủng ái Tào hoàng hậu như thế, có phải đã lập di chiếu truyền ngôi cho Tứ hoàng tử rồi không? Dù cho không có di chiếu, sau lưng Tào hoàng hậu có phủ Bình Dương Hầu, phủ Trấn Quốc Công làm chỗ dựa, nếu thực sự đối đầu, Trần gia bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Tào gia!

Ngay lúc Trần quý phi không thể nào che dấu hận ý của bản thân thì đột nhiên Oánh mỹ nhân liếc mắt về phía Đa Bảo Các, ra hiệu cho bà.

Trần quý phi kinh hãi.

Oánh mỹ nhân âm thầm gật đầu.

Trần quý phi thừa dịp người khác không chú ý, đã lén quan sát Đa Bảo Các một lượt, chợt thấy giữa hai quyển binh thư dường như có kẹp… Chiếu thư?

Lúc đó trong đầu bà có một tia sáng xẹt ngang qua, Trần quý phi lập tức hiểu ý Oánh mỹ nhân!

Chắc chắn Oánh mỹ nhân biết trên chiếu thư viết gì, nếu Oánh mỹ nhân nhắc nhở bà, vậy chứng minh chiếu thư đó có lợi cho bà!

Nghĩ tới đây, Trần quý phi đột nhiên giống như nổi điên mà xông đến đánh Oánh mỹ nhân: "Ngươi là con hồ ly tinh! Sớm biết ngươi sẽ hại chết Hoàng Thượng, ngày đó ta không nên trọng dụng ngươi!"

Oánh mỹ nhân vừa trốn một góc, vừa liều mạng lắc đầu: "Không phải ta, không phải ta!"

Hai nữ nhân đánh nhau tại chỗ, Hòa công công lệnh tiểu thái giám nhanh chóng kéo hai người họ ra, lôi lôi kéo kéo một hồi, đột nhiên Oánh mỹ nhân bị Trần quý phi xô ngã vào Đa Bảo Các. Oánh mỹ nhân bị xô quá mạnh, rầm một tiếng, Đa Bảo Các nặng nề ngã xuống, toàn bộ đồ cổ đồ sứ, những chậu hoa xinh đẹp, và tranh sách đều rơi xuống đất.

Trong đó, lại có một quyển chiếu thư màu vàng vô cùng chói mắt.

Ánh mắt Trần quý phi sáng lên, ánh mắt Tào hoàng hậu và Hòa công công cũng rơi trên chiếu thư.
Nhấn Mở Bình Luận