Editor: Hardys
Nếu một người sống đủ lâu, có lẽ khi đã biết được có một ngày mình sẽ chết, người đó sẽ vô cùng chờ mong ngày chết đến gần.
Ngược lại, nếu một người vẫn chưa sống đủ, người đó sẽ hi vọng ngày chết của mình vĩnh viễn sẽ không đến.
Kiến Nguyên Đế không muốn chết.
Ông còn chưa ngồi long ỷ kia đủ lâu, ông còn chưa chiêm ngưỡng những gương mặt nịnh hót của nhóm triều thần, hoặc những gương mặt hèn mọn giận mà không dám nói đủ lâu, còn chưa hoàn thành những kế hoạch to lớn mà ông đã lập ra khi vừa đăng cơ, còn chưa hưởng thụ hết những mỹ nhân trẻ tuổi, cũng chưa truyền dạy hết kiến thức cả đời của ông cho Thái tử, sau đó mới yên tâm rời khỏi.
Vì để sống lâu hơn một năm, Kiến Nguyên Đế hoàn toàn phối hợp với kế hoạch sinh hoạt do thái y lập ra cho ông, đi ngủ sớm, muốn ăn sơn hào hải vị, nếu quá nhiều dầu mỡ thì Kiến Nguyên Đế phải nhịn cơn thèm ăn xuống, Tào hoàng hậu trẻ tuổi xinh đẹp, Kiến Nguyên Đế cũng có thể nhịn không đụng chạm.
Ông có thể khống chế được sự ham ăn, sắc dục nhưng không khống chế được tham lam, ông tham sống sợ chết.
Qua được cửa ải cuối năm, Kiến Nguyên Đế càng ngày càng phập phồng, gấp gáp, cách mấy ngày đều có danh y mới được dẫn vào hoàng cung, thái y lúc trước chắc chắn Kiến Nguyên Đế chỉ có thể sống đến hết Trung thu năm nay đã bị bãi quan, về quê dưỡng lão.
Lúc tâm trạng Kiến Nguyên Đế tốt, Tào hoàng hậu sẽ mỉm cười với ông.
Lúc ông nổi nóng tức giận, Tào hoàng hậu sẽ im lặng ngồi một bên, trong mắt lộ ra một vẻ âu sầu.
Rốt cuộc, e rằng Kiến Nguyên Đế không gượng nổi đến Trung thu rồi.
Đêm nay tiếng sấm ầm ầm, Kiến Nguyên Đế đột nhiên hốt hoảng, tỉnh lại từ trong mộng.
Trên người dường như có một ngọn núi đang đ è xuống, tay chân cũng bị người dùng dây xích trói lại, Kiến Nguyên Đế trợn tròn hai mắt, hai tay nắm chặt đệm giường thêu hình rồng, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.
Tào hoàng hậu thức dậy.
Với tay cầm ngọn đèn trong tẩm điện Đế Vương, Tào hoàng hậu ngồi dậy, quay đầu, thấy Kiến Nguyên Đế giống như bị người ta bóp chặt cổ họng.
Ánh mắt Đế Hậu chạm nhau trong không trung, Kiến Nguyên Đế khó khăn mà nói: "Thuốc, thuốc..."
Kiến Nguyên Đế đã xuất hiện loại triệu chứng này vài ngày, ban ngày thái y không rời khỏi ông, mỗi lần đều kịp thời đút thuốc cho Kiến Nguyên Đế, chỉ có buổi tối Đế Hậu ngủ cùng nhau, thái y không tiện ở đây, hơn nữa triệu chứng của Kiến Nguyên Đế đã đều xảy ra vào ban ngày, buổi tối chưa từng xuất hiện.
Bây giờ, nhìn đôi mắt đỏ hồng trên gương mặt già nua đang xin thuốc của Kiến Nguyên Đế, vẻ mặt Tào hoàng hậu vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nằm tựa lên bờ vai của Kiến Nguyên Đế.
Nếu trước lúc Kiến Nguyên Đế bệnh nặng mà nói thì Tào hoàng hậu đúng là nhỏ xinh, nhưng hiện tại khi Tào hoàng hậu đè lên bờ vai của ông, Kiến Nguyên Đế chỉ thấy cả người càng nặng hơn, ép ông tới không thể thở nổi.
"Thuốc, thuốc..."
Dùng hết tất cả sức lực, Kiến Nguyên Đế chụp lấy bờ vai mảnh mai của Tào hoàng hậu, nhắc nhở bà.
Tào hoàng hậu giống như chiếm được sự dịu dàng của người trong lòng, thỏa mãn mà ủi ủi vào hõm vai Kiến Nguyên Đế.
Đột nhiên, trong mắt Kiến Nguyên Đế hiện lên vẻ sợ hãi.
Sự sợ hãi lúc ông giật mình tỉnh giấc là sợ chết, nhưng mà hiện tại, sự sợ hãi trong mắt Kiến Nguyên Đế đã thay đổi thành loại khác.
Tại sao chứ?
Rõ ràng Tào hoàng hậu nghe thấy, bà biết rõ ông cần nhờ thuốc kia để kéo dài mạng sống, vì sao bà còn giả vờ như không thấy?
Bà muốn để mặc cho ông chết sao?
Bà thật sự muốn ông chết!
Tay Kiến Nguyên Đế tàn nhẫn mà nhéo bả vai của nàng.
Ánh mắt Tào hoàng hậu dời qua, nhìn đôi tay gầy gò run rẩy của Kiến Nguyên Đế, hẳn là ông đã dùng hết sức, nhưng Tào hoàng hậu chỉ thấy ngứa.
"Hoàng Thượng, thiếp vừa mới nằm mơ."
Dựa sát vào ngựa ông, Tào hoàng hậu khe khẽ kể ra, giống như là một đôi phu thê tầm thường đang cùng nhau tâm sự: "Hoàng Thượng, ta mơ thấy Trang Văn Thái tử vẫn còn sống, mơ thấy người lo lắng ta và ca ca sẽ trở thành vật cản đường kế vị của Trang Văn Thái tử, cho nên người phái người ám sát ca ca trên chiến trường, lại còn tạo chứng cứ giả hãm hại Tào gia, tiêu diệt cả nhà Tào gia."
Cả người Kiến Nguyên Đế phát run, cổ họng phát ra âm thanh ú ớ không rõ.
Tào hoàng hậu cũng không quan tâm ông đang nói gì, tiếp tục nói: "Sau khi ca ca mất, Hoàng Thượng có niềm vui mới, đày thiếp vào lãnh cung, một mình thiếp nằm trên chiếc giường cũ kỹ, vừa khóc vừa trách móc người độc ác, chẳng lẽ những sủng ái người đối với thiếp đều là giả à, người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt thiếp, cười nhạt rồi nói cho thiếp biết, nói trước giờ người không hề thích thích, thiếp chỉ là một con cờ mà thôi."
Nói tới đây, Tào hoàng hậu ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi ngỡ ngàng mà nhìn Kiến Nguyên Đế: "Hoàng Thượng, giấc mộng này có thật không?"
Ánh đèn dịu êm, Hoàng Hậu trẻ tuổi với dung nhan tươi đẹp, như một đóa hoa Mẫu Đơn đang nở rộ.
Kiến Nguyên Đế nói không nên lời.
Lúc Tào hoàng hậu không đút ông uống thuốc, Kiến Nguyên Đế cũng đoán được thật ra Tào hoàng hậu không thương ông như biểu hiện bên ngoài của bà.
Ông cũng có suy nghĩ rằng Tào hoàng hậu tham quyền, vì vị trí Thái tử mới giả vờ yêu thương ông, mãi đến khi nghe được giấc mộng của Tào hoàng hậu, rốt cuộc Kiến Nguyên Đế đã hiểu, Tào hoàng hậu không thích ông là vì bà đã sớm nhìn ra, đã từng có một khoảng thời gian rất dài, ông chỉ coi bà là quân cờ.
Nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại như tử thần của Tào hoàng hậu, Kiến Nguyên Đế nhớ tới lúc bà vừa vào cung.
Đích nữ Hầu phủ mười bốn mười lăm tuổi, dù kiêu ngạo nhưng vẫn sẽ ngượng ngùng, chỉ cần ông nâng mặt của nàng lên, nàng sẽ luống cuống mà không làm chủ được cảm xúc, lông mi run rẩy, vừa duyên dáng vừa cuốn hút.
Hô hấp ngày càng khó khăn hơn, Kiến Nguyên Đế khóa chặt ánh mắt trên người tiểu Hoàng Hậu, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Không phải, không phải chỉ là quân cờ.
Ánh mắt dần mờ đi, ông không thấy rõ mặt bà nữa rồi.
Trong đầu đột nhiên vang lên các loại âm thanh, có của Tiên Đế, có Nguyên hậu, có Trang Văn Thái tử, cũng có nàng.
Mãi cho đến khi tất cả âm thanh cùng nhau xuất hiện, trong giờ khắc này Kiến Nguyên Đế bỗng nhiên ý thức được loại âm thanh ông muốn nghe nhất là tiếng cười của tiểu Hoàng Hậu.
Sau đó, ông thật sự nghe được.
Tào hoàng hậu cúi sát xuống, gương mặt mềm mại kề sát vào gương mặt già nua của Kiến Nguyên Đế, sau đó nở một nụ cười có ý vị sâu xa, Tào hoàng hậu tiếc nuối nói: "Nếu không phải tại người, có lẽ Trang Văn sẽ không chết dưới sông Hoàng Hà."
Câu nói cuối cùng của bà vừa dứt, Kiến Nguyên Đế chết không nhắm mắt.
- ---
Tiên Đế đã chết, Thái tử mười hai tuổi đăng cơ, Tào hoàng hậu trẻ tuổi và nội các cùng nhau phụ tá xử lý chính sự.
Tuy là quốc tang, Giang thị lại không nhịn được sự vui sướng, trở về phòng, âm thầm nói với Tào Đình An.
"Tiên Đế đã băng hà, chân của chàng có phải được khôi phục lại rồi không?" Giang thị chờ mong hỏi phu quân.
Tào Đình An nắm chặt hai quả hạch đào bằng vàng, đổi tới đổi lui chứ không trả lời.
Giang thị lộ vẻ khó hiểu.
Bỗng nhiên Tào Đình An thở dài, nắm tay bà nói: "Tiên đế băng hà, Hoàng Thượng khóc rất lâu."
Bây giờ, Tứ hoàng tử ngoại sanh của Tào Đình An đã là Hoàng Thượng rồi.
Nghĩ đến tiểu Hoàng Thượng khóc tới sưng cả mắt, Giang thị hơi hiểu rõ ý của phu quân: "Chàng sợ sau này hắn đoán được chàng giả tàn tật, hận chàng lừa gạt Tiên Đế sao?"
Tào Đình An cười khổ: "Hoàng Thượng trong thiên hạ đều như nhau, đúng hơn là ai ngồi lên vị trí kia đều trở nên không tin tưởng bất cứ ai, kể cả người thân."
Lúc còn trẻ, Tào Đình An không sợ trời không sợ đất, câu hoành hành ngang ngược chính là mô tả ông. Nhưng lúc đó tuổi trẻ nông nổi, làm việc liều lĩnh, cho nên sau khi công thành danh toại vẫn bị Kiến Nguyên Đế coi là cái gai trong mắt, nhất định phải nhổ ra, nếu không phải nữ nhi đã trải qua cuộc đời lận đận, rồi trọng sinh về cảnh báo ông, chắc kiếp này Tào gia vẫn sẽ vì ông mà suy tàn như cũ.
Bây giờ, Tào Đình An đã lớn tuổi, cách nghĩ cũng khác rồi.
Thay vì khôi phục hai chân để có sự thoải mái rồi trở thành tai họa ngầm trong lòng ngoại sanh tử Hoàng Đế, sao ông không tiếp tục ngồi trên xe lăn, đổi lại cả đời suôn sẻ cho nữ nhi và tử tôn chứ?
"Hầu gia phải chịu khổ rồi." Giang thị đau lòng nói.
Tào Đình An ôm bà vào trong ngực, nở nụ cười gian: "Có gì mà khổ đâu, buổi tối không có khó khăn là được."
Giang thị đấm một quyền trên ngực ông.
- ---
Thành Phượng Dương.
Ngày A Ngư biết được tin Kiến Nguyên Đế băng hà, biểu đệ Thái tử đăng cơ kế vị, nàng vui vẻ mà ăn nhiều thêm một chén cơm.
Cảm xúc Từ Tiềm lại tuột dốc mấy ngày.
Từ nhỏ đến lớn, Kiến Nguyên Đế vẫn luôn bảo vệ Từ Tiềm như nhi tử, diễn trò cũng được, thật sự thích cũng được, lúc Từ Tiềm vẫn còn là đứa bé, Kiến Nguyên Đế quan tâm ông hơn các vị huynh trưởng nhiều, dần dần, Từ Tiềm đã xem Kiến Nguyên Đế là Hoàng Thượng nhưng cũng xem Kiến Nguyên Đế trở thành một nửa trưởng bối.
A Ngư nhận thấy tinh thần Từ Tiềm sa sút.
Kiến Nguyên Đế đã chết, A Ngư không muốn vì Kiến Nguyên Đế mà khiến Từ Tiềm thêm ngột ngạt, cho nên nàng chưa nói gì cho hắn nghe cả.
May mà Từ Tiềm không đau buồn vì chuyện Kiến Nguyên Đế băng hà quá lâu.
Cuối tháng bảy thời tiết nắng gắt, đêm nay A Ngư tắm rửa xong, bởi vì ngại nóng nên nàng đã mặc bộ nội y mát mẻ nhất, phía trên chỉ có một áo voan nhỏ che khuất ngực và bụng, phía dưới là một cái quần voan ngắn không dài tới đầu gối.
Vì ham mát, A Ngư còn lục tung hộp trang sức, sau đó lấy vòng cổ Hồng Bảo Thạch được Từ Tiềm tặng lúc chưa thành thân đeo lên cổ.
Hai viên Hồng Bảo Thạch to cỡ quả trứng bồ câu lạnh như băng, A Ngư phát ra một tiếng thở thỏa mãn.
A Ngư còn có thói quen sợ muỗi, tuy ngày nào phòng nàng đều đuổi muỗi mỗi sáng và tối một lần, nhưng để cẩn thận hơn, A Ngư vẫn lấy bình thuốc chuyên dùng phòng ngừa muỗi đốt ra, ngồi trên ghế, xức thuốc từ cổ xuống cánh tay rồi lần xuống lưng và eo trước, sau đó lại xức đều lên hai đôi chân trắng nõn.
Từ Tiềm đi từ ngoài vào, chỉ thấy tiểu thê tử của hắn mặc hai món nội y có thể gọi là "làm bại hoại thuần phong mỹ tục", nàng đang cúi đầu dùng tư thế thiếu lễ phép mà bôi thứ gì đó lên chân.
Hương vị thuốc rất quen thuộc, Từ Tiềm biết nàng đang phòng muỗi, nhưng vẫn có chút bất mãn như cũ, nghiêm túc mà nói: "Sau này đừng mặc loại xiêm y này nữa."
Thỉnh thoảng nữ nhi sẽ qua đêm trong phòng họ, nếu để nữ nhi thấy trang phục th ô tục này, không ổn.
A Ngư chu miệng nói: "Thiếp nóng!"
Nói xong, nàng ghen tị mà nhìn chăm chú vào Từ Tiềm đang lộ nửa thân trên.
Thì ra hắn không mặc áo, bản thân sợ nóng lại đến trách mắng nàng.
A Ngư hung hăng trừng mắt nhìn Từ Tiềm một cái, trừng xong lại tiếp tục bôi thuốc phòng muỗi.
Từ Tiềm cũng không nói gì nữa, ngồi lên giường.
Sau đó, tầm mắt hắn nhịn không được mà nhìn qua chỗ tiểu thê tử đang bôi thuốc.
Vòng cổ Hồng Bảo Thạch đeo trước ngực nàng, theo động tác của nàng mà lắc lư qua trái phải, bảo thạch đỏ như máu, da thịt nàng trắng như ngọc.
Thị lực của Từ Tiềm vô cùng tốt, ngay cả ngay cả hai con rắn nhỏ đang quấn trên Hồng Bảo Thạch hắn cũng thấy rõ.
Lúc A Ngư ngồi thẳng, Hồng Bảo Thạch lại làm nổi bật làn da của nàng thêm lần nữa, hai con rắn nhỏ cũng dán vào thịt nàng, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dạo quanh thân thể của nàng.
Ánh mắt Từ Tiềm trầm xuống.
Rốt cuộc A Ngư cũng bôi thuốc xong, cất kỹ bình thuốc, A Ngư vừa tính thổi đèn, Từ Tiềm đột nhiên nói: "Không cần thổi."
A Ngư khó hiểu nói: "Chàng còn có việc à?"
Từ Tiềm gật đầu.
A Ngư đi tới bên cạnh giường.
Thành thân đã lâu, ít nhiều gì cũng có hương vị của lão phu thê, dưới ánh nhìn tỉ mỉ của Từ Tiềm, A Ngư mặt không đỏ tim không đập nghênh ngang mặc bộ xiêm y đó leo vào bên trong giường.
Ai ngờ nàng còn chưa nằm xuống, Từ Tiềm đã đè nàng xuống.
Thoáng cái A Ngư đã bị hắn tấn công!
"Chàng, thiếp vừa mới tắm xong!" A Ngư bất mãn mà kháng nghị.
Giọng nói Từ Tiềm khàn khàn: "Lát sau tắm thêm lần nữa."
A Ngư tiếp tục kháng nghị: "Vậy còn phải bôi thuốc chống muỗi thêm lần nữa!"
Bôi thuốc cũng mệt lắm đó có biết không!
Từ Tiềm chẳng hề để ý mà nói: "Ta bôi giúp nàng."
A Ngư thấy hắn gấp gáp muốn làm so với Ngũ gia cứng nhắc trách mắng nàng vừa rồi thì như hai người khác nhau, hừ nói: "Bây giờ còn chê thiếp mặc thiếu vải nữa không?"
Từ Tiềm không chê thiếu, chỉ ngại nhiều, xé một cái.
A Ngư nở nụ cười, giả bộ từ chối mà cố ý nhắc hắn: "Quốc tang nha."
Từ Tiềm nhìn chằm chằm vòng cổ Hồng Bảo Thạch đã lệch trên vai nàng, quốc tang có là gì đâu, tang của ai cũng không cản được hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn nàng.
Từ nay về sau, năm này qua năm khác, hắn cũng chỉ cần một mình nàng.
- -- HOÀN CHÍNH VĂN ---