Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Từ Tiềm đi rồi, để lại A Ngư cả đầu đầy mơ hồ.

Vừa rồi Từ Tiềm có ý gì chứ, ban đầu là muốn từ hôn, sau đó lại thừa nhận hai người có quan hệ hôn phu hôn thê, rồi còn tự tay giúp nàng lau nước mắt?

Nàng hoang mang mà nhìn bóng lưng Từ Tiềm, lông mày nhíu chặt.

Rốt cuộc Bảo Thiền mới dám mở miệng, hưng phấn mà đi tới, kéo tay chủ tử hỏi thăm: "Cô nương, sao người lại thành vị hôn thê của Ngũ gia rồi vậy? Ngài ấy muốn đến phủ chúng ta cầu hôn hay sao?"

Trong lòng A Ngư phiền muộn, nhỏ giọng nói: "Quay về rồi mới nói."

Bảo Thiền đành phải nuốt một đống tò mò xuống bụng.

Trong lúc chờ Từ lão thái quân quay lại, A Ngư đi đến chòi nghỉ mát, sau khi ngồi xuống nàng theo bản năng cầm lấy khăn chuẩn bị lau mặt, thoáng nhìn màu sắc của khăn A Ngư mới sực nhớ đây là khăn của Từ Tiềm. Hơi khựng một chút, A Ngư nghiêm mặt thu khăn của Từ Tiềm lại, lấy khăn của mình ra lau.

A Ngư vừa lau mặt, vừa uất ức, cũng suy nghĩ lại.

Cẩn thận nhớ lại, hai năm qua Từ Tiềm rất chăm sóc và bảo vệ nàng, nhưng thật ra có thể lý giải đó là thái độ của trưởng bối dành cho tiểu bối, do nàng xem Từ Tiềm thành người trong lòng mà đối xử trước cho nên bất kể Từ Tiềm làm việc gì, nàng cũng suy đoán dựa trên khía cạnh tình yêu nam nữ. Có lẽ, Từ lão thái quân cũng hiểu lầm giống nàng mới xảy ra mối hôn sự chẳng ra sao này.

Nói cách khách, Từ Tiềm muốn từ hôn là sự thật, nhưng do hắn quá mức quân tử, thấy nàng khóc quá đáng thương nên mới tạm thời quyết định chấp nhận mối hôn sự này, đó hoàn toàn xuất phát từ tinh thần trách nhiệm nên chiều theo nàng.

Hiểu rõ mọi lý lẽ rồi, A Ngư rũ mắt xuống, trong lòng đắng chát.

Hôn sự cũng đã định rồi, hai nhà cũng đã trao đổi tín vật, chắc chắn không có khả năng từ hôn rồi.

Huống chi, A Ngư không hề muốn từ hôn, dù sao ngoại trừ Từ Tiềm, nàng có thể yên tâm mà gả cho ai được nữa chứ? Nhưng việc xảy ra hôm nay đã khiến A Ngư hoàn toàn thông suốt, Từ Tiềm kiếp này không phải Từ Tiềm kiếp trước, nàng không nên ngây ngốc trao tim cho Từ Tiềm kiếp này trước khi hắn yêu nàng, kết quả chỉ trở thành gánh nặng của hắn.

Nàng nên cư xử với Từ Tiềm như một vị hôn phu bình thường, hắn chăm sóc nàng, nàng kính trọng hắn, hắn bắt đầu rung động, nàng mới đáp lại tình cảm đó, chứ không cần phải vì có hôn ước mà vội vàng làm thân, đột nhiên làm vậy có vẻ không biết liêm sỉ.

Nhưng mà, A Ngư rất tò mò rốt cuộc kiếp trước Từ Tiềm bắt đầu thích nàng từ lúc nào.



Ngẩng đầu lên, bầu trời cao vô cùng trong xanh, mấy đám mây trắng xóa từ từ trôi về phía chân trời, dường như cũng mang đi theo những hồi ức kiếp trước.

Phía sau truyền tới tiếng cười nói, A Ngư quay đầu, thấy Phương ma ma đỡ Từ lão thái quân đi tới, hai lão nhân cười tít cả mắt.

A Ngư nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, đứng lên rồi cười: "Lão thái quân, người quay lại rồi."

Thị giác của Từ lão thái quân không tốt lắm, đứng gần mới chú ý thấy đôi mắt hơi đỏ của tiểu cô nương.

Từ lão thái quân thầm giật mình, nhìn về phía Phương ma ma.



Phương ma ma dùng ánh mắt kinh ngạc trả lời bà.

Từ lão thái quân nghĩ nghĩ, kêu Phương ma ma vào trong viện chờ trước, sau đó bảo A Ngư ngồi xuống, Từ lão thái quân mới nhẹ giọng hỏi: "Sao con lại khóc vậy? Lão Ngũ bắt nạt con hả?"

A Ngư lắc đầu, dụi dụi mắt, giải thích: "Sau khi xong ván cờ thì Ngũ biểu thúc đã rời khỏi, cũng không bắt nạt con, là do có con gì đó bay vào mắt, do con dụi mạnh nên bị đỏ."

Tiểu cô nương bình thường dịu hiền khôn khéo, bây giờ lại giống như đột nhiên trưởng thành, lúc nói chuyện vô cùng khách sáo, đoan trang và lịch sự.

Từ lão thái quân đã ý thức được, dù bà có tiếp tục truy hỏi, chắc chắn A Ngư sẽ không nói thật.

Không muốn làm khó A Ngư, Từ lão thái quân cười, trò chuyện về vấn đề khác, ngồi một chút thì để A Ngư quay lại vui chơi cùng chất nữ và nhóm tiểu cô nương.

A Ngư hành lễ cáo lui.

Từ lão thái quân càng nghĩ càng tò mò nhi tử đã làm chuyện tốt gì, A Ngư vừa đi, bà chống gậy đến Xuân Hoa Đường, vừa mới đi vào viện, đã thấy nhi tử đang khom lưng ở trong sảnh đường mà tỉa một cây hoa hồng.

Không hiểu sao Từ lão thái quân thấy rất tức giận, suốt ngày hoa hồng hoa hồng, có sẵn một mỹ nhân như hoa mà nhi tử không biết dỗ dành mà lại chạy về cắt tỉa những hoa hồng không biết nói này!

Trừng mắt nhìn Ngô Tùy, Từ lão thái quân đến ngồi ở ghế chủ vị, nghiêm mặt thẩm vấn nhi tử: "Con làm gì mà khiến A Ngư khóc?"

Từ Tiềm hốt hoảng, hỏi: "Khi mẫu thân quay lại nàng vẫn còn khóc sao?" Sao lại như vậy, không phải hắn đã hứa sẽ thực hiện hôn ước rồi sao?

Loại thái độ này, Từ lão thái quân càng tức giận hơn: "Con lập tức khai báo chi tiết ngay!"

Từ Tiềm trầm mặc trong khoảnh khắc, giải thích đơn giản: "Con nghĩ rằng nàng không muốn gả cho con nên đề xuất giải trừ hôn ước, chưa nói xong mà nàng đã khóc nên con hứa sẽ lấy nàng."

Từ lão thái quân:...

Đây là tiếng người sao? Năm đó nếu lão già kia dám nói vậy với bà, bà sẽ một kiếm chém đứt tiểu đệ của ông ấy, khiến Từ gia đoạn tử tuyệt tôn luôn!

"Suốt ngày con chỉ biết trồng cây chăm hoa, con trồng tới nỗi u mê đầu óc rồi!" Đè tay lên ngực, Từ lão thái quân tức đến nỗi giậm giậm quải trượng: "Con nói như vậy chính là nói với A Ngư con vốn không thích nàng ấy nhưng vì lệnh phụ mẫu nên mới cố gắng chấp nhận mối hôn sự này, đừng nói trong lòng A Ngư có con, dù là không có, bất cứ cô nương da mặt mỏng nào bị vị hôn phu làm nhục như vậy sẽ không khóc sao? Quá ngu xuẩn, sao ta lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn như con vậy chứ!"

Ánh mắt Từ Tiềm tối lại.

Sao hắn có thể làm nhục nàng được, nhưng bị mẫu thân nói như vậy, quả thật việc hắn gây ra lúc đó rất giống nhục nhã.

Gương mặt nhợt nhạt đầy nước mắt của A Ngư hiện ra trước mắt, Từ Tiềm nắm chặt tay lại.

Từ lão thái quân quan sát hắn, thấy nhi tử lo lắng, bà chỉ tiếc không rèn sắt thành thép mà nói: "Còn không mau đi xin lỗi nàng? Sau khi A Ngư quay về, tới khi nào hai con mới có thể gặp lại, con muốn nàng đau khổ tới ngày gả cho con sao?"

Từ Tiềm lập tức xoay người đi ra ngoài.

"Ngũ gia, người đi đâu vậy?" Ngô Tùy không thể nghe lén lập tức chạy tới từ đằng xa, chuẩn bị dò hỏi một chút.

Từ Tiềm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, mặt lạnh như băng mà rời khỏi Xuân Hoa Đường.

Ngô Tùy đành phải đi đến sảnh đường, ló đầu nhìn một cái, thấy bộ dạng ôm ngực vô cùng tức giận của Từ lão thái quân, Ngô Tùy lập tức muốn rút đầu về.

"Quay lại!" Từ lão thái quân đột nhiên quát lớn.



Ngô Tùy lập tức giống như chất tử mà khom lưng đi vào, cười nịnh nọt nói: "Lão thái quân có gì dặn dò không ạ?"

Từ lão thái quân chỉ vào mấy chậu hoa hồng trên giàn hoa, tức giận nói: "Chuyển đi hết đi, nhìn là thấy phiền lòng!"

Ngô Tùy nào dám làm trái ý của Lão thái quân, chập choạng mà dời chậu hoa hồng vào trong phòng hắn, chờ Lão thái quân đi lại chuyển về cho Ngũ gia.

- --



Trong hoa viên, vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm túc đi tới, còn cách hồ sen một khoảng, nghe được tiếng nhóm tiểu cô nương cười nói.

Từ Tiềm bước chậm lại, đi được một đoạn, mới đứng phía sau một bụi trúc xanh biếc, âm thầm quan sát qua khe hở giữa những lá trúc.

Trong thủy tạ có bảy tám thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi, có mặc váy đỏ, có mặc y phục vàng, chỉ không có người mặc áo ngoài màu trắng là A Ngư của Tào gia.

Từ Tiềm nhíu mày, đợi hơn một khắc, vẫn không thấy A Ngư.

Chẳng lẽ nàng quá đau lòng nên trốn ở chỗ khác tiếp tục khóc rồi?

Từ Tiềm lặng lẽ rời khỏi hồ sen.

Hoa viên nhà mình tương đối rộng lớn, Từ Tiềm nghĩ nghĩ, lựa chỗ có hơi bí ẩn mà qua đó tìm.

A Ngư không có nhiều nước mắt để rơi như vậy, nhưng nàng có nhờ Bảo Thiền đánh giá qua, biết đôi mắt của mình còn đỏ hồng không thích hợp gặp đám người Từ Anh.

Bởi vậy, A Ngư dẫn Bảo Thiền đến rừng trúc lâm ở phía Bắc hoa viên của phủ Trấn Quốc công, ngồi hóng gió ở đình nghỉ mát bên ngoài rừng trúc. Bảo Thiền mang khăn ướt quay về, hầu hạ A Ngư lau mặt.

"Cô nương tính nán lại ở đây bao lâu?" Bảo Thiền đau lòng hỏi.

Tuy nàng ta không biết Ngũ gia đã làm gì, nhưng Từ Ngũ gia chọc cô nương khóc, hắn chắc chắn không phải người tốt.

A Ngư nhìn hồ nước, vừa tính mở miệng, trong rừng trúc đột nhiên truyền đến một âm thanh ngạc nhiên, vui mừng nói: "A Ngư!"

Cả người A Ngư cứng đờ, đó là âm thanh của Từ Khác.

Nhưng lúc này là thời gian mà nhóm công tử Từ gia phải lên lớp, sao Từ Khác có thể ở hoa viên?

A Ngư cứng đờ mà xoay người.

Phía đối diện, Từ Khác nhẹ nhàng bước tới, thiếu niên trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng, mày kiếm mắt sao, phong thái anh tuấn, trong tay cầm một cây trúc xanh.

A Ngư đứng dậy hành lễ: "Lục biểu ca, sao người lại ở đây vậy?"

Từ Khác cười nói: "Ta muốn đích thân làm một cây sáo, nên đã qua đây chọn trúc, còn muội, sao không chơi cùng các cô nương khác vậy?"

A Ngư nhanh trí, giải thích: "Muội vừa mới ở chỗ Từ lão thái quân về, thấy thích phong cảnh yên tĩnh ở đây quá nên ngồi nghỉ một chút, bây giờ chuẩn bị đi qua kia."

Nói xong, nàng chuẩn bị rời khỏi.

Từ Khác phát hiện vành mắt nàng ửng đỏ, vội la lên: "Muội khóc? Có phải có ai bắt nạt muội hay không?"

Tuy Đại đường muội Từ Quỳnh đã gả vào Đông cung, nhưng hôm nay không ít quý nữ đến nhà làm khách, có thể có người không tốt.

A Ngư nghe vậy, đoạt lấy quạt tròn trong tay Bảo Thiền để che lại, giả bộ tức giận nói: "Muội không có khóc, đây là một kiểu trang điểm mắt gần đây đang thịnh hành, Lục biểu ca không hiểu thì đừng nói bậy bạ."

Lời nói này rất nũng nịu, Từ Khác tin ngay lập tức, lại nhớ lại dáng vẻ yếu đuối mềm mại khiến người ta yêu mến của nàng, trong lòng không kìm được mà nói lên, xúc động nói: "Thì ra là vậy, trang điểm mắt như vậy rất đẹp mắt."

A Ngư cắn môi, nhưng mà không chờ nàng suy nghĩ cách thoát thân thế nào cho tốt, đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng: "Trang điểm mắt đẹp gì đó?"

A Ngư hốt hoảng, giọng nói này là?

Từ Khác còn hoảng sợ hơn nàng, bối rối mà xoay người, cúi đầu nói với người vừa tới: "Ngũ thúc nghe lầm rồi, con, con đang khen ngợi màu sắc trên cây quạt của A Ngư biểu muội đẹp."

Cùng lúc nào, Từ Khác nhịn không được mà nói thầm trong lòng, gần đây sao thế nhỉ, vì sao mỗi lần hắn muốn tiếp cận A Ngư thì Ngũ thúc sẽ đột ngột xuất hiện mà phá hỏng tất cả vậy?

Hắn thầm mắng Từ Tiềm, Từ Tiềm cũng muốn giẫm đứa chất tử này một cước, màu sắc cây quạt, chất tử khi dễ hắn lớn tuổi nên tai điếc sao?

"Vậy à, đưa cho ta xem thử." Từ Tiềm lạnh lùng nói, tầm mắt nhìn về vị hôn thê đang trốn sau cây quạt.



A Ngư nghe hắn muốn xem quạt, đành phải xoay người, rũ mắt xuống đi đến trước mặt hai người, cung kính mà giao quạt tròn ra.

Từ Tiềm không nhúc nhích, nhíu mày đánh giá vị hôn thê.



Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như một đóa hoa, xung quanh mắt hạnh hơi đỏ hồng, quả thật rất đẹp mắt, nổi bật lên sự điềm đạm đáng yêu của nàng, khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ nàng.

Cho nên, chất tử của hắn muốn làm anh hùng à?

"Hôm nay không lên lớp sao?" Từ Tiềm xụ mặt xuống mà giáo huấn chất tử.

Đầu Từ Khác càng cúi thấp hơn.

Hắn có lớp nhưng hắn biết hôm nay A Ngư sẽ đến, cố tình nói dối là đau bụng để chuồn êm ra ngoài, nhưng tiểu cô nương ngồi cùng nhóm quý nữ, Từ Khác không dám thất lễ mà trực tiếp đi qua đó đành phải đi vòng vòng xung quanh để giải trừ sự xao động, không ngờ lại gặp được người trong lòng, tiếp theo đó còn gặp được Ngũ thúc cổ hủ.

Thực là xui xẻo!

"Có, con, con quay về lớp học đây." Không có cách giải thích nào khác, Từ Khác nhìn trộm A Ngư một cái, ngượng ngùng mà rời khỏi.

Hắn vừa đi, A Ngư cũng muốn đi.

Muốn giải quyết vấn đề lúc nãy với nàng, Từ Tiềm tạm thời không còn khí thế vừa rồi nữa, giọng nói cũng nhẹ hơn một chút: "Chờ một chút."

A Ngư dừng bước, hơi nghiêng đầu một chút, chờ hắn mở miệng.

Từ Tiềm nhìn về phía Bảo Thiền.

Bảo Thiền sợ hắn lại khi dễ cô nương nhà mình, không những không tránh đi mà còn hung dữ quăng cho Từ Tiềm một cái liếc mắt giống như là một cây đao.

Dù là đao thật Từ Tiềm cũng không sợ nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị nha hoàn trừng mắt.

Mày hắn nhíu lại càng chặt hơn.

"Nếu như Ngũ biểu thúc không có việc gì, vậy ta đi trước." A Ngư nhìn về phía trước, thản nhiên nói.

Từ Tiềm rơi vào tình trạng khó xử.

Nhưng Từ Tiềm biết rằng hiểu lầm của nàng quan trọng hơn việc bị nha hoàn nghe được.

Tiến lên vài bước, Từ Tiềm cúi người, kề sát vành tai nàng hết mức có thể rồi nói: "Thật ra có thể lấy nàng làm thê tử, đối với ta mà nói, không phải là bị bắt buộc."
Nhấn Mở Bình Luận