Editor: Hardys
Mặc dù danh không chính, ngôn không thuận, tuy nhiên ai cũng đều cho rằng chắc chắn Bình Dương Hầu sẽ nhận lời cầu hôn lần trước của Từ Tiềm, Tứ cô nương Tào gia chắc chắn sẽ biến thành Ngũ phu nhân phủ Trấn Quốc Công, nhưng ngày nào hai phủ chưa có quyết định chính thức thì Từ Tiềm không thể yên tâm ngày đó.
Hắn vốn là người mạnh mẽ vang dội, nhưng chuyện hôn nhân lại kéo dài lâu như vậy, trái tim của Từ Tiềm giống như là một con mèo, mỗi lúc hắn rảnh rỗi thì lập tức cào cấu hắn một cái.
Nhưng không phải hắn rất thích A Ngư nên mới vội vàng cưới nàng về nhà, ở trong lòng của Từ Tiềm, A Ngư chỉ là một tiểu cô nương, tình cảm của hắn đối với nàng là thương tiếc, quan tâm nhiều hơn. Hôn ước đã định, bản thân hắn chính là vị hôn phu, chăm sóc nàng là trách nhiệm phải làm.
Ngày thứ hai, sau khi Tào Đình An về phủ, Từ Tiềm đã lập tức thúc giục bà mối đi thúc giục người khác cho câu trả lời rồi.
Lúc bà mối tới, Tào Đình An đang ở võ trường kiểm tra trình độ của hai nhi tử.
Tào Luyện hai mươi tuổi, Tào Quýnh mười chín tuổi, dáng người cao lớn của hai người đang áp sát phụ thân của mình, mặc dù dáng người không thể mạnh mẽ to lớn như Tào Đình An, nhưng nếu nằm trong 60 vạn Cấm Vệ Quân thì họ cũng được xem là có dáng người tốt, một mình Tào Đình An đối phó một nhi tử cần phải tốn một chút sức lực, bây giờ đối phó cả hai nhi tử, mới bốn năm hiệp, Tào Đình An đã ý thức được bản thân sắp thua.
Ông vừa cảm thấy kiêu ngạo vì hai nhi tử can đảm, lại vừa cảm thấy sốt ruột vì sắp thất bại.
Đường đường là phụ thân sao có thể bị hai nhi tử đánh bại?
Ông mới hơn bốn mươi, vẫn còn chưa tới tuổi già!
Tào Đình An bắt đầu sử dụng tất cả bản lĩnh!
Tào Luyện "thương tiếc" phụ thân, thu chút lực lại, Tào Quýnh nóng lòng chứng minh mình đã trưởng thành, càng đánh càng hăng, dùng một nắm đấm lớn to như miệng bát đấm vào người phụ thân, tựa như đối xử với kẻ thù giết cha!
Trên mặt Tào Đình An không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã mắng Lão Nhị xối xả.
Ngay tại lúc ông cố gắng kiên trì, càng lúc càng khó khăn hơn, Lưu tổng quản đã đến đây. Không hổ là thân tín của Tào Đình An, Lưu tổng quản đứng ở bên ngoài trường võ đã yên lặng mà quan sát cuộc chiến trong chốc lát, ông ta lập tức lựa chọn bẩm báo chuyện không cần giải quyết gấp kia: "Hầu gia dừng lại một chút trước, phủ Trấn Quốc Công nhờ bà mối đến làm mai cho Tứ cô nương, phu nhân thỉnh ngài qua đó ạ!"
Nếu mà Hầu gia đang chiếm thế thượng phong, Lưu tổng quản sẽ bẩm báo sau khi ba người phụ tử họ kết thúc luận võ.
Hôn sự muội muội quan trọng hơn, Tào Luyện dừng tay trước.
Tào Quýnh vẫn còn chưa đã nghiền, tiếp tục vung quyền hét lớn về hướng phụ thân, Tào Đình An đang lo lắng nhóm nhi tử có thể nhìn ra ông sắp thua rồi, lúc này đã đá một cước cho Tào Quýnh bay thật xa, đá xong còn mắng: "Không nghe ta có việc gấp sao? Chỉ bằng chút sức lực đó của con mà muốn đánh ta, một lát nữa xem ta xử lý con như thế nào!"
Tào Quýnh đang quỳ trên mặt đất:...
Hắn uất ức mà nhìn về phía huynh trưởng, người không dám cùng hắn quật phụ thân ngã xuống, sao Đại ca lại phản bội ta chứ?
Tào Luyện đỡ đệ đệ dậy, lời nói có ý sâu xa: "Chính sự quan trọng hơn."
Oai phong của phụ thân được giữ vững một lần nữa, Tào Đình An khoác thêm áo bào, đi một mình tới chính viện Hầu phủ.
Giang thị đang dùng trà cùng với bà mối.
Nhìn thấy Tào Đình An, bà mối mỉm cười đứng lên, hành lễ và nói lời chúc vạn phúc đối với gương mặt lạnh lùng của Bình Dương Hầu.
Tào Đình An hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Giang thị.
Bà mối cũng là người từng trải việc đời, hơn nữa Giang thị cũng từng ám chỉ Tào Đình An sẽ đồng ý, bà mối lập tức theo thường lệ mà khen ngợi vinh hiển của Hầu phủ trước, rồi tới nhan sắc và đức hạnh của Tứ cô nương, sau đó lại khen phủ Trấn Quốc công, Từ Tiềm, cuối cùng đi tới kết luận: Tứ cô nương và Từ Ngũ gia là trời sinh một đôi, Hầu gia nên đồng ý thôi!
Lời hay của bà đều nói xong, Tào Đình An hừ hừ, giọng nói lạnh lùng: "Việc này rất quan trọng, để ta suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời."
Bà mối sửng sốt, đây là ý gì?
Bà nhìn về phía Giang thị.
Giang thị nhanh chóng nháy nháy mắt với bà mối, thấy Tào Đình An nhìn qua, bà lập tức cúi đầu, lo pha trà.
Trong lòng bà mối đã có tính toán, cười rồi cáo từ.
Phủ Trấn Quốc Công, sau khi Từ lão thái quân nghe bà mối kể lại xong, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói với Phương ma ma bên cạnh: "Tiểu tử Tào gia kia, thực sự rất sĩ diện."
Phương ma ma cười nói: "May mà Tứ cô nương giống Hầu phu nhân, khéo léo dễ gần."
Nhưng nếu tính tình Tứ cô nương giống những nam nhân Tào gia, vậy cũng chỉ có Ngũ gia mới chịu được thôi.
Từ Tiềm biết được việc này, buổi tối ngủ không ngon giấc, nhưng mà ban ngày nhìn thấy Tào Đình An ở trên triều, còn phải cố gắng duy trì vẻ mặt hòa nhã.
Ba ngày sau, Tào Đình An miễn cưỡng mà cho bà mối một thông tin chính xác: Hợp bát tự rồi tính tiếp!
Sau đó, bà mối chạy tới chạy lui giữa hai phủ vài chuyến, chạy rất nhiều lần, cuối cùng cũng đã tới giai đoạn quyết định ngày thành thân, sau khi Tào Đình An không cò kè bớt một thêm hai với Từ lão thái quân nữa, rốt cuộc cũng xác định được ngày thành thân là mùng ba tháng mười năm sau, ngày lành tháng tốt. Điều kiện tiên quyết của Tào Đình An, đó là A Ngư phải hoàn thành xong lễ cập kê ở nhà mẹ đẻ, sau đó mới xuất giá.
Từ lão thái quân sốt ruột muốn nhanh chóng ôm cháu, nhưng mà ngày thành thân đã định, Từ Tiềm ngược lại không nóng cũng không vội, tựa như tú tài chờ tiến vào vòng thi cử nhân, ngày thi chưa được xác định thì cả ngày đều nghĩ tới, cảm thấy đó là chuyện quan trọng nhất, nhưng sau khi định ngày, thì bọn họ chỉ cần tập trung ôn tập là được.
Tân lang tương lai không vội, tân nương tương lai cũng không gấp.
Hôn sự của A Ngư và Từ Tiềm được xác định không lâu thì hạ nhân ở Hầu phủ bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng cho Tam cô nương Tào Bái rồi.
Cô nương gả cho người ta, lập tức hoàn toàn tạm biệt khoảng thời gian không lo không nghĩ, mà sau này gặp lại cũng đã thành phu nhân của nhà người ta, không thể như hình với bóng cả ngày như lúc còn ở nhà mẹ đẻ.
A Ngư không nỡ xa đường tỷ, ban ngày thường tìm Tào Bái trò chuyện, giúp Tào Bái làm chút chuyện vặt như thêu thùa.
Bởi vì không nỡ, nên dường như cảm thấy thời gian dường như trở nên nhanh hơn, mới chớp mắt thì ngày thành hôn của Tào Bái đã đến rồi.
Nhìn đường tỷ được Tam thúc cõng trên lưng đưa lên kiệu hoa, đôi mắt A Ngư đột nhiên nhòe đi.
Giang thị quay đầu, nhìn thấy nữ nhi lén lén lau nước mắt, ánh mắt bà buồn bã. Làm một người mẫu thân, đương nhiên bà hi vọng nữ nhi sẽ có một mối hôn sự tốt, nhưng khi việc hôn sự đã được quyết định, điều đó có nghĩa là chiếc áo bông nhỏ dính với mình mười mấy năm bây giờ sẽ trở thành chiếc áo bông nhỏ của nhà người ta, bà không nỡ xa nữ nhi, lại lo lắng nữ tế không biết quý trọng hoặc vô tâm, vô tình khiến nữ nhi bị uất ức.
Ban đêm, Giang thị không ngủ được mà lăn qua lộn lại.
Tào Đình An nhắm mắt, hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Giang thị thở dài: "A Bái xuất giá xong sẽ nhanh chóng tới phiên A Ngư nhà chúng ta, con bé nhát gan như vậy, phủ Trấn Quốc Công lại nhiều phu nhân, ngoại trừ bốn người tẩu tử lớn tuổi hơn nàng, còn có mấy người chất tức phụ xấp xỉ tuổi nàng, nữ nhân càng nhiều sẽ càng loạn, dễ lục đục với nhau, ta sợ A Ngư đến phủ Trấn Quốc Công sẽ chịu uất ức."
Tào Đình An mở to mắt, giễu cợt nói: "Bây giờ mới biết lo lắng hả? Lúc trước là ai gấp gáp muốn gả nữ nhi ra ngoài."
Giang thị không phản bác được.
Tào Đình An liếc nhìn nàng, bỗng nhiên nghĩ tới Lão phu nhân đã qua đời nhiều năm. Lão phu nhân vô cùng thích trang sức, thường xuyên kêu tiệm trang sức đem những mẫu thiết kế mới đến, lúc chưa trả bạc thì thấy cái nào cũng đẹp, nhưng lúc thanh toán bạc xong, trang sức đã thành của bà, đột nhiên Lão phu nhân cảm thấy những trang sức này không đẹp đến vậy, hoặc là đá quý nhìn quá lớn, hoặc là đá quý quá nhỏ, tóm lại rất nhiều trang sức đắt tiền của Lão phu nhân đều có khuyết điểm, càng thần kỳ hơn là lúc Lão phu nhân không trả bạc trước, thì cho dù bà cầm trang sức nghiên cứu kỹ càng cả trăm ngàn lần cũng không phát hiện ra vấn đề.
Giang thị bây giờ đã mắc cùng một loại bệnh giống Lão phu nhân, lúc chưa có quyết định chắc chắn thì xem hắn là thần tiên hạ phàm, là ứng cử viên tốt cho vị trí nữ tế, nếu quyết định trễ một chút sẽ bị người khác đoạt đi, nhưng khi thật sự quyết định xong rồi, bà mới phát hiện mối hôn sự này có những tác hại khác.
Nhưng mà, Giang thị không nói, Tào Đình An cũng không nghĩ tới những chuyện này, nhưng dù có phân tích kỹ càng, Tào Đình An cũng sẽ không xem trọng đống nữ nhân ở Từ gia kia. Có ông làm chỗ dựa cho nữ nhi, ai dám bắt nạt nữ nhi, ông lập tức tới đòi lại gấp trăm ngàn lần.
"Yên tâm đi, xương cốt Lão thái quân cứng rắn, thân thể khỏe mạnh, bà còn sống ngày nào thì những người đó không dám làm loạn ngày đó." Nói lời châm chọc xong rồi, Tào Đình An buồn ngủ, ôm lấy thê tử mà an ủi bà.
Giang thị nghĩ tới Từ lão thái quân tự mình đến cầu hôn, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.
- --
Sau khi Tào Bái xuất giá, A Ngư càng lúc càng thấy trong nhà rất vắng vẻ, Đại ca và Nhị ca đều có việc làm, mẫu thân gấp gáp chuẩn bị của hồi môn cho nàng, chỉ có đệ đệ Sí Nhi có thể gặp lúc nào cũng được.
Trong nhà vắng vẻ, bên ngoài cũng không có gì đáng để nàng nhớ đến, dù nhớ đến Từ Tiềm cũng vô dụng, hiện tại hai người không tiện gặp mặt, những người khác, đường tỷ cũng đã theo tỷ phu đến nơi khác nhậm chức, gia đình phu quân của Từ Anh mặc dù ở Kinh Thành, nhưng A Ngư lại là một nữ nhân đang chờ gả, cũng không tiện thường xuyên đến nhà của biểu tỷ phu.
Nếu như vậy, A Ngư dứt khoát không đi đâu cả, không làm bạn với đệ đệ thì ở trong phòng thêu giá y.
Đông đi xuân tới, lại một năm mới đến.
Vào tháng sáu năm nay, của hồi môn của A Ngư đã chuẩn bị xong hết, của hồi môn của nàng nhiều hơn so với ba tỷ tỷ.
Phu quân của Tào Doanh là Thái tử có thân phận cao quý, thế nhưng Tào Doanh chỉ là trắc phi, của hồi môn của nàng còn thua cả Tào Thấm.
Tào Thấm gả cho Thế tử phủ Bá tước, nhưng phụ thân Tào Thấm chỉ là quan viên bình thường, không thể nào so với phụ thân Hầu gia của A Ngư.
Nhị phu nhân Triệu thị thấy danh sách của hồi môn của A Ngư, vô cùng đỏ mắt, nhưng của hồi môn này chắc chắn được sự cho phép của Tào Đình An, Triệu thị không có cách nào phản đối, chỉ có thể chua xót, nói lời đâm thọc Giang thị: "Lúc trước Đại tẩu tuyên bố nói sẽ tìm cho A Ngư một phu quân tôn quý hơn Đại tỷ phu của nàng, muội còn tưởng rằng Đại tẩu nhắm tới Thế tử nhà kia, ai ngờ lại là Từ Ngũ gia nhà đó. Nhân phẩm và tướng mạo của Từ Ngũ gia quả thật rất xuất chúng, nhưng mà phía trên còn bốn người ca ca lận đó, tước vị phủ Trấn Quốc Công dù thế nào cũng không thể tới tay hắn, như vậy thì hơi đáng tiếc rồi."
Giang thị cười nhạt: "Cô nương xuất giá gả cho nam nhân, không phải là vì tước vị của hắn, chỉ cần trong lòng Ngũ gia có A Ngư, thì trong lòng ta hắn là nữ tế tốt."
Triệu thị cũng cười: "Đúng đúng đúng, điểm đó Đại tẩu nói rất đúng, lần trước A Thấm quay về có kể chuyện trong nhà cho muội nghe nha, nàng nói nàng hay buồn nôn và rất thèm ăn chua, đã nửa đêm mà Hoài Xung còn bắt nhà bếp nấu cho nàng một bát canh chua để ăn. Aizzz, A Ngư của chúng ta xinh đẹp như vậy, thật ra Đại tẩu có rất nhiều lựa chọn, chắc chắn có thể tìm được một nữ tế có tước vị cao lại còn dịu dàng biết chăm sóc nữ nhi thôi."
Nghe bà ta lải nhải, Giang thị không khách khí nữa, tựa như quan tâm mà hỏi: "Nói đến thai sự của A Thấm mới nhớ, nghe nói nha hoàn ở thư phòng của Nhị gia cũng vừa mới có tin tốt?"
Sắc mặt Triệu thị đột ngột thay đổi lớn!
Giang thị đáng chết! Phu quân chết tiệt!
Nàng sớm biết phu quân của mình rất háo sắc, nên đã sớm đuổi tất cả nha hoàn xinh đẹp trong nhà đi hết, vì để không bị nói là đố phụ, Triệu thị tự cho là thông minh mà sắp xếp vài nha hoàn có nhan sắc tầm trung cho phu quân, nhưng lại không đoán được ngay cả mặt hàng như vậy mà phu quân của bà cũng có thể xuống tay?
Giang thị tiếp tục đâm bà một nhát: "Nhị gia đã từng tuổi này rồi mà dưới gối vẫn còn chưa có nhi tử, cái thai này nên là nhi tử thì mới tốt."
Triệu thị xoắn chặt khăn tay, cười còn khó coi hơn khóc: "Vậy thì cám ơn lời chúc của Đại tẩu rồi."
Tức giận muốn chết, Triệu thị lập tức tìm cớ rời khỏi.
Nha hoàn Linh Chi nhìn bóng lưng bà ta mà nói: "Suốt ngày chỉ biết khoe khoang, ai mà không biết Đại cô gia có một đống nha hoàn thông phòng bên cạnh, vừa nãy phu nhân mềm lòng nên mới không tung ra chuyện của Đại cô gia, nếu không, xem bà ta còn khen ngợi nữa không."
Giang thị cười khổ, đuổi Triệu thị đi là được, không cần phải nói lời quá độc ác.
Còn nữa, phần lớn nam nhân ở những phủ có địa vị cao đều thê thiếp thành đàn, hiện tại Từ Ngũ gia vẫn đang tốt, tương lai có thể đối xử một lòng với nữ nhi hay không thì chưa biết được, lỡ như hôm nay bà châm biếm Triệu thị có nữ tế đa tình, ngày khác Từ Ngũ gia lại nạp thiếp, chắc chắn Triệu thị sẽ càng trả lại gấp bội.
Nói tới nói lui, làm nữ tử không dễ chút nào.