Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Editor: Hardys

Buổi chiều, quả nhiên Từ Tiềm và Tào Đình An cùng nhau đến phủ Bình Dương Hầu.

A Ngư dành cả buổi trưa để suy nghĩ sẵn lời lẽ trong đầu, nhìn thấy Từ Tiềm, đành phải nuốt toàn bộ xuống bụng.

Tào Đình An muốn cùng nữ tế uống rượu trong tiệc tối, A Ngư không thể nào ngửi mùi rượu, đành phải dùng chút đồ ăn rồi cùng mẫu thân rời khỏi tiệc.

A Ngư trực tiếp trở về nơi nàng ở trước khi xuất giá là Đào viện.

Đoán rằng đêm nay phụ thân sẽ uống đến nỗi toàn thân đầy mùi rượu, A Ngư không còn cách nào khác đành dứt khoát từ bỏ kế hoạch đêm nay, may mà lần này nàng sẽ ở nhà mẹ để ngủ lại ba đêm, tối mai rồi nói cũng như nhau thôi.

Tắm rửa xong rồi, A Ngư mang tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Giang thị vẫn luôn chờ, cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, nàng trở lại phòng, gặp hai người nhạc phụ và nữ tế vẫn còn đang nâng cốc cười nói, chủ yếu là chỉ có Tào Đình An cười nói, còn nữ tế yên lặng uống rượu, Giang thị thở dài, tiến lên khuyên nhủ: "Được rồi, được rồi, sáng mai còn phải vào triều, hôm nay uống đến đây thôi."

Từ Tiềm cung kính mà đứng lên.

Tào Đình An nhìn thê tử, hừ hừ, nói với nữ tế: "Vậy thôi, ngươi quay về đi."

Từ Tiềm vừa tính cáo từ, Giang thị cười nói: "Trời lạnh như vậy, đêm nay Thủ hãy nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ta đã dặn dò A Ngư để cửa cho con rồi."

Tào Đình An nghe vậy, nhăn mày nhíu mi, nhưng mà nữ nhi đã gả cho Từ Tiềm lâu như vậy, Từ Tiềm ngủ lại một đêm cũng không sao.

Ông ngầm đồng ý, Từ Tiềm nghe tiểu thê tử đang chờ hắn, lập tức cung kính không bằng tuân mệnh, đồng ý.

Nhưng mà lúc Giang thị sai người truyền lời thì A Ngư đã ngủ, Bảo Thiền không muốn quấy rầy chủ tử, nên không truyền lời.

Lúc Từ Tiềm đi vào nội thất, A Ngư đang ngủ say nên vẫn không biết, thẳng đến lúc bên cạnh có người nằm xuống, A Ngư mới bỗng nhiên giật mình.

"Là ta." Từ Tiềm kịp thời lên tiếng, bàn tay đặt trên vai nàng.

A Ngư thật sự bị hắn dọa, sau khi tỉnh lại, nàng nghi ngờ hỏi: "Sao chàng lại..."



Từ Tiềm: "Nhạc mẫu nhiệt tình giữ lại, ta không thể từ chối."

A Ngư hiểu rõ ràng rồi.

Từ Tiềm lại hỏi: "Sao vậy, ta ở lại, nàng không vui à?"

A Ngư lắc đầu, dựa vào trong lòng hắn: "Không có, sao thiếp lại không vui chứ."

Nàng rất thích Từ Tiềm, về nhà mẹ đẻ chỉ là muốn nhắc nhở phụ thân, chứ không phải muốn rời xa Từ Tiềm.

Tiểu thê tử thuần thục nhảy vào ngực của hắn, lập tức đã loại bỏ bất mãn mà Từ Tiềm kìm nén cả ngày nay, hắn cúi đầu, tìm đến môi nàng.

Mùi rượu truyền qua truyền lại giữa miệng hai người, A Ngư dần dần quên mất toàn bộ.

Ngày hôm sau khi A Ngư tỉnh lại, Từ Tiềm đã đi mất.

Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong màn lụa nơi A Ngư đang nằm. Trong khoảnh khắc đó, nàng chợt cảm thấy không chân thật.

Kiếp trước sau khi nàng cùng Từ Tiềm triền miên cả một đêm thì đột nhiên trọng sinh, bây giờ, thế mà nàng đang cùng Từ Tiềm làm chuyện phu thê ở chính phòng của mình.

Tại sao lại trọng sinh?

A Ngư nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng nàng học cách quý trọng.

Lúc gần tối, sau khi cả nhà ăn cơm xong, A Ngư đến bên cạnh phụ thân, tâm trạng phức tạp mà nói: "Phụ thân, nữ nhi có chuyện muốn nói riêng với người."

Tào Đình An kinh ngạc mà nhìn nữ nhi.

A Ngư gật gật đầu, lại nói: "Phụ thân đến thư phòng với con được không?"

Tào Đình An nghĩ tới nữ tế, chẳng lẽ Từ Tiềm ức hiếp nữ nhi, nữ nhi muốn mời ông phân xử?

"Đi thôi." Tào Đình An lập tức đứng dậy.

Giang thị lộ vẻ mặt do dự, A Ngư thấy, nở nụ cười với mẫu thân: "Mẫu thân yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu, phụ thân quay về sẽ nói người nghe."

Giang thị lại nhìn Tào Đình An.

Tào Đình An đưa cho nàng một ánh mắt có việc thì lát nữa nói sau, dẫn nữ nhi đến thư phòng, trước khi vào thư phòng, A Ngư liếc mắt nhìn tâm phúc Lưu tổng quản của phụ thân, vẫn không quá yên tâm, nhỏ giọng nói với phụ thân: "Phụ thân, có thể gọi Đại ca đến canh cửa hay không?"

Liên quan đến sinh tử cả nhà mình, ngay cả Lưu tổng quản A Ngư cũng phải đề phòng.

Nữ nhi cẩn thận như vậy, Tào Đình An không hề có bất cứ do dự gì, trực tiếp sai Lưu tổng quản gọi Trưởng tử đến đây.

Trong lúc chờ huynh trưởng đến, A Ngư đứng đối diện phụ thân, đôi tay nàng cũng hơi run rẩy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo và khó chịu vì thảm cảnh của Tào gia ở kiếp trước, lại lo lắng phụ thân không tin những chuyện nàng đã trải qua, nghĩ rằng nàng bị thứ gì không sạch sẽ bám vào người, muốn kêu người hỏa thiêu nàng. A Ngư vốn muốn nói ra chân tướng trước khi phụ thân lên chiến trường, cảm thấy chỉ cần đề phòng Bành Trung là có thể bình an trở về, nhưng trong đêm lễ hội lồ ng đèn khi nàng ngẫu nhiên gặp Bành Trung, đã khiến nàng bắt đầu suy nghĩ rõ ràng hơn về thảm cảnh của Tào gia ở kiếp trước, A Ngư không dám chờ thêm giây phút nào nữa.

Nàng sợ thời gian chuẩn bị của phụ thân và huynh trưởng quá ít, mặc dù có phòng bị cũng không thoát được kế hoạch người khác tỉ mỉ thiết kế.

"A Ngư, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Chú ý tới sự khác thường của nữ nhi, Tào Đình An giận tái mặt hỏi.



A Ngư lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt mà kiên quyết: "Đợi Đại ca đến đây rồi nói."

Hơi thở Tào Đình An dồn dập, miệng hít vào một hơi, quả đấm nắm chặt lại vang lên ken két, nếu thật sự ức hiếp nữ nhi của ông, coi ông đánh chết hắn không!

"Phụ thân gọi con?"

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền đến giọng nói của Tào Luyện.

A Ngư xoay người nhìn về phía phụ thân, giọng nói Tào Đình An lạnh lùng: "Đứng ngoài cửa chờ, trừ con ra, không được để bất cứ kẻ nào đến gần nửa bước."

"Vâng ạ!"

Đã sắp xếp xong toàn bộ, Tào Đình An gọi nữ nhi đến bên cạnh, giọng nói hiếm khi hiền lành mà nói: "A Ngư đừng sợ, cho dù con bị bất cứ oan uất gì, cứ việc nói phụ thân nghe."

Hốc mắt A Ngư nóng lên, nàng quỳ xuống, đầu đặt ở đầu gối phụ thân, nghẹn ngào nói: "Phụ thân, năm con mười một tuổi, lúc người và ca ca đánh thắng trận trở về thì từ ngày đó con trở nên không sợ người, phụ thân còn nhớ không?"

Tào Đình An vốn đã quên, bị nữ nhi nhắc lại, ông lập tức nghĩ lại, nhìn đỉnh đầu nữ nhi: "Nhớ rõ chứ, A Ngư, con đứng dậy đi, có gì thì ngồi nói."

A Ngư không muốn, nàng thích tựa đầu trên đầu gối của phụ thân hơn.

"Vậy phụ thân có biết tại sao nữ nhi không sợ người không?" Lau nước mắt, A Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của phụ thân.

Tào Đình An thử nhớ lại, mà lại không tìm ra manh mối, lúc ấy hắn chỉ nghĩ nữ nhi đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

A Ngư cười khổ, cẩn thận mà nhắc nhở phụ thân: "Nếu như con nói ra, xin phụ thân đừng sợ con."

Tào Đình An:...

Rõ ràng bầu không khí vô cùng nghiêm túc, Tào Đình An lại bị những lời này của nữ nhi làm cho tức cười, sờ sờ đầu nữ nhi, Tào Đình An vô cùng tự tin nói: "Con nói đi, ngoại trừ nước mắt của con và nương con ca, phụ thân chưa từng sợ gì cả."

A Ngư siết chặt tay lại, cuối cùng cũng nói ra sự thật: "Phụ thân, thật ra nữ nhi là người đã từng chết một lần rồi...."

- --

Buổi tối đầu tháng hai rét lạnh không thua gì mùa đông, Tào Luyện làm tròn bổn phận mà đứng canh ở trước cửa thư phòng, ánh mắt nhìn kỹ bốn phía, cũng không hề có ý nghe lén cuộc nói chuyện giữa phụ thân và muội muội, tuy nhiên hắn đoán được đêm nay chắc chắn muội muội đang thảo luận với phụ thân chuyện lớn gì đó.

Thế tử gia 24 tuổi khôi ngô tuấn tú, dáng người cao ngất, như một gốc cây Tùng nghiêm trang đứng trước cửa.

Thời gian qua đi, Tào Luyện canh cửa đã được hai canh giờ.

Trong lúc đó Tào Luyện nghe được tiếng khóc kìm nén của muội muội, tiếng khóc kia khiến hắn buồn bực tới mức muốn đánh người, có phải Từ Tiềm để muội muội chịu uất ức gì hay không?

Ngay tại lúc Tào Luyện nhịn không được mà suy đoán đủ thứ về nhân phẩm của Từ Tiềm, bên trong cánh cửa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng bước chân.

Tào Luyện nghiêng người.

Cửa thư phòng bị người bên trong mở ra, Tào Luyện ngẩng đầu, thấy phụ thân bế muội muội đi ra, mặt muội muội chôn chặt trong lòng phụ thân, không thấy rõ lắm.

Hắn dùng ánh mắt hỏi.

Tào Đình An thấp giọng nói: "Ngủ thiếp đi rồi, ta đưa nàng về, con vào trong chờ."



Tào Luyện gật đầu.

Bước chân Tào Đình An ổn định mà ôm nữ nhi vào Đào viện.

Gió đêm rét lạnh, thổi trúng người có đầu óc thanh tỉnh hơn bất cứ ai trong thời điểm này, nước mắt nữ nhi, nữ nhi khóc lóc kể lể hiện lên trong đầu của Tào Đình An một lần nữa.

Tuy không thể tưởng tượng nỗi, nhưng Tào Đình An tin nữ nhi.

Mà theo những gì nữ nhi kể lại, Tào Đình An đã đoán ra được người chủ mưu giấu mặt ở sau lưng Bành Trung rồi.

Ngoại trừ Kiến Nguyên Đế, thì còn ai nữa?

Nói thật, lúc Tào Đình An còn trẻ đã bắt đầu bán mạng cho Kiến Nguyên Đế, ông thay Kiến Nguyên Đế đánh lùi cường địch ở thảo nguyên, ông thay Kiến Nguyên Đế áp chế nhà mẹ đẻ kiêu ngạo của Trần quý phi, ông lại gả muội muội trẻ tuổi xinh đẹp cho Kiến Nguyên Đế có số tuổi xứng đáng là phụ thân của muội muội. Nhiều năm trôi qua như vậy, từng có tâm phúc nhắc nhở ông rằng công cao hơn chủ là một tai họa ngầm, nhưng Tào Đình An chưa từng để trong lòng, bởi vì ông từng bán mạng cho Kiến Nguyên Đế vô số lần, muội muội lại vì Kiến Nguyên Đế mà sinh một đôi nhi tử, nhi nữ tốt, Tào Đình An không tin Kiến Nguyên Đế sẽ không phân biệt được ai là gian thần, trung thần, không phân rõ phải trái.

Nhưng mà lời nói của nữ nhi tựa như một cái tát mạnh mẽ tát vào mặt Tào Đình An.

Thì ra chán ghét mà Kiến Nguyên Đế dành cho thái tử là giả.

Thì ra sủng ái mà Kiến Nguyên Đế dành cho muội muội, ngoại sanh tử, ngoại sanh nữ đều là giả.

Thì ra tin tưởng mà Kiến Nguyên Đế dành cho ông cũng là giả, nhưng buồn cười là Tào Đình An ông thật sự khăng khăng làm theo ý mình! Nếu không phải do nữ nhi trọng sinh lần nữa, nếu không phải nữ nhi khóc lóc báo trước cho ông, kiếp này ông cũng sẽ vì sự tự tin mù quáng của mình mà hại cả nhà Tào gia, hại luôn muội muội và ngoại sanh nữ!

Lửa giận từ dưới đáy lòng thiêu đốt hừng hực, lúc đặt nữ nhi lên trên giường, động tác của Tào Đình An nhẹ nhàng vô cùng.

Trước khi đi, Tào Đình An cúi người, nói nhỏ bên tai nữ nhi: "Ngủ đi, mọi chuyện đều có phụ thân lo, A Ngư không cần sợ hãi."

Ông hăng hái sôi nổi lập công trên chiến trường là vì cái gì?

Vì để Kiến Nguyên Đế thưởng thức à?

Không phải, là vì để cho thân nhân của ông nhờ ông mà hưởng thụ vinh hoa phú quý, vì để cho một nhà già trẻ gối cao đầu ngủ mà không lo nghĩ.

Cho nên, ai khiến Tào gia ấm ức, ông sẽ loại bỏ người đó!
Nhấn Mở Bình Luận