Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Editor: Hardys

Từ Diễn đã chết, hai chân của Dung Hoa trưởng công chúa cũng bị phế đi.

Nhưng Dung Hoa trưởng công chúa bị Từ lão thái quân giam cầm ở một sân việt hẻo lánh ở góc Tây Bắc của phủ Trấn Quốc Công, bề ngoài nói rằng bởi vì Dung Hoa trưởng công chúa cực kỳ hối hận vì những chuyện trước đó đã gây ra với phu quân, từ nay một lòng hướng Phật, không hỏi đến chuyện phàm tục.

Quan viên bên ngoài có người tin, có người không tin, nhưng bí mật trong đó có lẽ chỉ có Từ lão thái quân, Dung Hoa trưởng công chúa và mấy người có thể biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay, người ngoài dù có tìm hiểu thế nào cũng không ra tin tức.

Ngày hôm sau Từ Diễn được chôn cất, Từ lão thái quân ngã bệnh.

Sau khi Kiến Nguyên Đế nghe nói việc này đã đích thân mang thái y đến thăm cô cô của hắn.

Từ lão thái quân bị bệnh là thật, trán quấn đai buộc đầu nằm ở trên giường, vì bệnh mà nhìn tiều tụy và không có tinh thần.

Lão nhân hơn sáu mươi tuổi, lại gặp phải đả kích và tang thương lớn như vậy, Từ lão thái quân khổ sở không hề có bất cứ giả dối nào.

Phương ma ma mời Kiến Nguyên Đế vào nội thất, chuyển ghế dựa tới trước giường, sau đó lui ra ngoài.

"Ngươi không ở trong cung làm việc, vội đến thăm ta làm gì." Từ lão thái quân ngước nhìn Đế Vương toàn thân mặc thường phục, bất đắc dĩ nói.

Kiến Nguyên Đế đẩy ghế dựa ra, ngồi bên cạnh giường, cầm tay lão thái quân: "Trên đời này chỉ có người hiểu rõ trẫm nhất, nghe nói cô cô ốm đau, lòng trẫm quá mức đau buồn."

Từ lão thái quân thở dài: "Đều là do hai người bọn họ khiến ta tức giận, dưỡng bệnh hai ngày thì không sao rồi."

Kiến Nguyên Đế đoán được Từ Diễn chết có liên quan đến muội, bây giờ Từ lão thái quân không hề có ý giấu giếm ông chút nào, trong lòng Kiến Nguyên Đế chợt ấm áp. Cô cô không lừa gạt ông, chứng minh cô cô vẫn xem ông là chất tử, nếu chỉ cần cô cô muốn giấu, hắn cũng có thể đích thân điều tra tình hình thực tế, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm gì cả.

"Sao cô cô lại nói lời ấy?" Kiến Nguyên Đế nhẹ giọng hỏi.

Từ lão thái quân liếc hắn một cái, từ từ nói: "Lần trước Dung Hoa cùng Thủ Kiên tranh cãi ầm ĩ một trận, ồn ào tới nỗi toàn thành đều biết, nội tình trong đó ngươi đã biết chưa?"

Kiến Nguyên Đế gật gật đầu, tuy Từ Diễn ức hiếp muội muội là cực kỳ đáng giận, nhưng chuyện nam nữ ở trên giường, rốt cuộc Từ Diễn ức hiếp ít hay nhiều, Kiến Nguyên Đế không cách nào biết được, về sau muội muội suýt chút nữa làm Từ Diễn bỏng thành phế nhân, hại Từ Diễn nằm trên giường hai tháng, trong giai đoạn đó mỗi một lần bôi thuốc băng bó đều đau đớn không khác gì nữ nhân bị phá thân, Kiến Nguyên Đế cảm thấy thù này của muội muội xem như báo xong rồi.

Nếu Từ Diễn chỉ là quan viên phổ thông, Kiến Nguyên Đế sẽ tiếp tục trừng trị Từ Diễn tội bất kính với muội muội, dù không đề cập tới ân tình của Từ lão thái quân đối với ông, Từ Diễn cũng là biểu đệ ruột của ông, Kiến Nguyên Đế lập tức mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.

Từ lão thái quân chậm rãi nói chân tướng cái chết của trưởng tử.



Sắc mặt Kiến Nguyên Đế đột nhiên biến đổi: "Này, chuyện này quả thật quá hồ đồ rồi!"

Từ Diễn đáng chết, vậy mà lại lợi dụng cách đó để hại muội muội ông, nhưng mà muội muội đích thân báo thù, cũng thật sự phạm vào tội lớn là giết người, nếu Kiến Nguyên Đế muốn truy cứu tội của Từ Diễn, vậy ông cũng không thể tha thứ tội phản bội và giết người của muội muội.

"Nếu Thủ Kiên có sai thì trẫm sẽ phạt hắn, sao Dung Hoa có thể sử dụng hình phạt riêng chứ?" Kiến Nguyên Đế trầm giọng quở mắng muội muội mình.

Từ lão thái quân lắc đầu, mệt mỏi nói: "Đó là do Thủ Kiên gieo gió gặt bão, chuyện Dung Hoa gây nên về tình có thể tha thứ, chỉ là lúc trước ta không biết chân tướng, nhìn thấy Thủ Kiên được người nâng trở về, ta phạt Dung Hoa quỳ một đêm, quỳ tới nỗi phá hủy đôi chân của nàng. Sau khi Thủ Kiên mất ta mới điều tra chân tướng, đáng tiếc Dung Hoa không chịu tha thứ cho ta, tự dọn đến ở viện yên tĩnh, chờ lát nữa Hoàng thượng đi gặp nàng ta, thay ta xin lỗi nàng đi."

Yết hầu Kiến Nguyên Đế giật giật.

Dựa theo tính tình Dung Hoa, không chịu tha thứ cho Kiến Nguyên Đế là thật, nhưng tuyệt đối sẽ không giam bản thân ở một nơi hẻo lánh trong phủ Trấn Quốc Công để chịu khổ cả đời, nhất định là Từ lão thái quân nuốt không trôi cục tức muội muội hại chết Từ Diễn, mới dùng cách này trừng phạt nàng.

Theo góc độ tình cảm mà nói, Kiến Nguyên Đế không nỡ giam cầm muội muội cả đời.

Nhưng ông mắc nợ Lão thái quân, Lão thái quân đã từng này tuổi mà còn mất đi nhi tử, không cho bà xả giận, sau này bà ở Từ gia lại oán giận gì đó ở trước mặt con cháu, vậy hoàng gia có khả năng sẽ đánh mất lòng trung thành của nam tử Từ gia.

Nửa đời sau của muội muội quan trọng hay là lòng trung thành của Từ gia, đặc biệt là Từ Tiềm, Từ Thận quan trọng hơn?

Đây cũng không phải là vấn đề rất khó lựa chọn.

"Nàng gây ra đại họa như vậy, trẫm không muốn gặp nàng, bằng không trẫm hận bản thân không thể tự tay tống nàng vào Thiên Lao." Kiến Nguyên Đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

Từ lão thái quân cầm tay hắn, trách cứ mà nói: "Cái gì mà Thiên Lao hay không Thiên Lao, Hoàng thượng đã bao nhiêu tuổi rồi sao vẫn kích động như vậy, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, để chuyện này kết thúc từ đây đi, người sống vẫn quan trọng hơn người đã chết."

Việc xấu trong nhà?

Kiến Nguyên Đế bỗng nhiên kịp phản ứng, Từ lão thái quân giam cầm muội muội, cũng không đơn giản là vì trút giận, mà là muốn bảo toàn thanh danh của Từ gia, thậm chí là vì bảo toàn thanh danh của tất cả mọi người trong hoàng gia.

Nếu thả muội muội trở về phủ Trưởng công chúa tiếp tục tự do, bên cạnh muội muội nhiều trai lơ như vậy, không chừng ngày nào đó muội muội đắc ý nói ra chân tướng, tin tức truyền ra, toàn Kinh thành sẽ tiếp tục truyền tiếng gió là muội muội và Từ Diễn đang trả thù lẫn nhau.

Muội muội nuôi một đám trai lơ bởi vì háo sắc mà nhiễm loại bệnh này, chỉ vì vậy mà Trưởng công chúa giết phu quân lại bởi vì có một Hoàng đế ca ca mà thoát tội.

Nếu nói lựa chọn vừa rồi khiến Kiến Nguyên Đế cảm thấy áy náy với Dung Hoa trưởng công chúa, nghĩ kỹ lại thì sau này Dung Hoa trưởng công chúa có khả năng sẽ tổn hại danh dự hoàng gia lần thứ hai, Kiến Nguyên Đế một chút áy náy cũng không có.

"Cô cô chỉ điểm rất đúng, là do trẫm hồ đồ rồi." Nắm chặt tay Lão thái quân, Kiến Nguyên Đế nặng nề mà thở dài, "Sớm biết có hôm nay, lúc trước trẫm không nên ban mối hôn sự này."

Từ lão thái quân cười khổ: "Cuộc sống đều là do bản thân mình quyết định, đường cũng là do mình chọn, hai người bọn họ trời sinh đã là oan gia, không liên quan đến Hoàng thượng."

Nói xong, Từ lão thái quân đột nhiên khó chịu mà ho lên.

Kiến Nguyên Đế lập tức đỡ bà ngồi dậy, vụng về mà đấm lưng giúp bà.

Từ lão thái quân trở lại bình thường, nhìn về phía bàn nói: "Nước."

Kiến Nguyên Đế chịu cực mà đến rót một chén nước ấm.



Từ lão thái quân uống nước xong, Kiến Nguyên Đế lại đi dẹp bát trà, vừa quay đầu, phát hiện Từ lão thái quân đang quan sát ông, không biết là nhìn cái gì.

Chờ ông ngồi lại cạnh giường một lần nữa, Từ lão thái quân tự giễu mà nói: "Ngươi chết nhi tử, ta cũng chết nhi tử, tóc ngươi như tro, đầu ta cũng bạc trắng, hai cô cháu chúng ta đúng thật là người một nhà."

Nhắc tới Thái tử chết bất đắc kỳ tử đã được một năm, Kiến Nguyên Đế rũ mắt, gương mặt lộ vẻ bi thương.

Giờ khắc này, ông càng có thể lý giải được nỗi thống khổ của Từ lão thái quân rồi.

Từ lão thái quân vỗ vỗ tay ông: "Đừng sợ, đừng sợ, đời người phải nếm vài lần cay đắng ngọt bùi mới tuyệt diệu, trải qua đau khổ mới biết cái gì là ngọt. Đúng rồi, tiểu Hoàng hậu của ngươi có phải sắp sinh rồi không?

Trong đầu hiện lên hình ảnh bụng dưới của Tào hoàng hậu đã nổi lên cao cao, đáy mắt Kiến Nguyên Đế lập tức ấm lại, cười nói: "Uhm, thái y nói đầu tháng sau."

Dường như Từ lão thái quân chợt nhớ tới gì đó, đồng tình nói: "Từ sinh rồi chết đi, tương lai hài tử của ngươi trưởng thành, ngươi cũng không còn sức quản hắn đâu, chờ đau đầu đi."

Đây là đang ám chỉ Từ Tiềm rồi.

Kiến Nguyên Đế dỗ dành nói: "Nếu như hắn được một nửa triển vọng như Thủ, trẫm cũng hài lòng rồi."

Hai cô cháu trò chuyện ở đầu giường một lúc lâu, Kiến Nguyên Đế mới hồi cung.

- --

Sau khi Từ lão thái quân bệnh, tự nói là muốn an tâm dưỡng bệnh, không ai được quấy rầy.

Nhưng nhóm người đại tiểu tức phụ ở phủ Trấn Quốc Công không thể thật sự mặc kệ bà được, vì thế mỗi người chia nhau tự quy định sẽ thay phiên nhau hiếu thảo với Lão thái quân, trước là Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân, A Ngư chia nhau ra, sau đó đến năm tôn tức phụ. Đáng thương nhất vẫn là Lục công tử Từ Khác, bởi vì quốc tang của Thái tử đã chậm một năm hôn sự, hiện tại phụ thân ruột đã chết, Từ Khác phải giữ đạo hiếu ba năm, vị Lục thái thái của Từ gia còn không biết đang ở đâu vẫn phải đợi thật lâu thật lâu mới có thể vào cửa.

Hôm đó đến phiên A Ngư.

A Ngư cho nhũ mẫu bồng Nguyễn Nguyễn đi qua, bệnh của Lão thái quân chính là tâm bệnh, không phải là bệnh thông thường.

"Một mình con qua là được, mang theo Nguyễn Nguyễn làm gì." Từ lão thái quân kêu nha hoàn mở cửa sổ trước, rồi lại nén giận nói với A Ngư.

Nguyễn Nguyễn đã được tám tháng tuổi, đặt nàng ở trên giường, đứa nhỏ kia sẽ dùng hai khuỷu tay nhỏ chống xuống giường, hai chân nhỏ đạp đạp, vụng về bò tới phía trước. Mà A Ngư còn phát hiện, dường như Nguyễn Nguyễn vô cùng thích thân cận với Từ lão thái quân, không biết có phải đứa nhỏ kia cảm nhận tổ mẫu đặc biệt sủng ái nàng hay không, mà nàng lại thích tổ mẫu hơn hẳn những người đầu tóc bạc trắng khác.

"Ai ai ai!"

Sau khi bị Từ lão thái quân ôm lấy, Nguyễn Nguyễn lập tức ngước đầu lên, kêu to "Ai ai" với Từ lão thái quân trên đỉnh đầu.

Từ lão thái quân nhịn không được mà hôn nữ hài tử một cái: "Quả là bảo bối nhỏ của ta."

Nguyễn Nguyễn thừa dịp tổ mẫu cúi đầu, vươn hai cái tay trắng trẻo mập mạp ra bắt lấy tóc của Từ lão thái quân. Lúc này mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy, A Ngư và Phương ma ma cùng nhau đi tới, Phương ma ma cúi đỡ Từ lão thái quân đang cúi đầu, A Ngư luống cuống tay chân mà tách bàn tay nhỏ của nữ nhi ra, ôm Nguyễn Nguyễn qua một bên.

Từ lão thái quân cười tít mắt, Nguyễn Nguyễn cũng nheo mắt cười.

"Không được bắt nạt tổ mẫu." A Ngư vỗ nhẹ lên tay nữ nhi một cái.



Nguyễn Nguyễn chợt quay đầu, chỉ vào Đa Bảo Các cách đó không xa, còn dùng sức ư một tiếng, muốn qua bên đó chơi.

A Ngư giao nữ nhi cho nhũ mẫu.

Nữ nhi vừa đi chơi, A Ngư ngồi bên cạnh Từ lão thái quân, làm nũng nói: "Mẫu thân không thể nuông chiều Nguyễn Nguyễn, tay của nàng không biết nặng nhẹ..."

Từ lão thái quân cười cắt ngang tiểu nhi tức phụ: "Sao nào, con còn sợ Nguyễn Nguyễn biến ta thành con lừa ngốc à?"

A Ngư nghẹn họng nhìn trân trối, nào có ai tự nói bản thân mình như vậy?

Từ lão thái quân cười xoa xoa mặt tiểu nhi tức phụ, vô cùng thân thiết nói: "Con quản lý nữ nhi của con, ta sủng cháu của ta, hai chúng ta không ai can thiệp vào chuyện của ai."

A Ngư không phản bác được.

Từ lão thái quân nhìn nhìn bên ngoài, hiếu kỳ hỏi: "Năm nay Bảo Thiền bao nhiêu tuổi rồi?"

Từ lão thái quân cười nói: "Nha hoàn trên 20 tuổi nên thả ra hoặc sắp xếp hôn sự, ngươi còn nhỏ tuổi, hai năm qua trong nhà chúng ra lại xảy ra quá nhiều việc, ta sợ con đã quên."

A Ngư thật sự chưa nghĩ tới những thứ này.

"Được, chờ Ngũ gia về, con và chàng ấy cùng nhau thương lượng việc này." A Ngư cười nói.

Từ lão thái quân gật gật đầu.

Nên như thế, thật ra người bà muốn nhi tức phụ sắp xếp hôn sự chính là Bảo Điệp. Dựa theo lời tâm phúc bên cạnh trưởng tử, trong sạch của Bảo Điệp vẫn còn, nhưng một cô nương gặp chuyện như vậy, sự sợ hãi từ đáy lòng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết, lập gia đình sớm chút, có phu quân yêu thương có lẽ sẽ dần dần quên mất.

Còn về việc mà trưởng tử gây nên, Từ lão thái quân không định nói cho đôi phu thê nhỏ nhất nghe.

Một phần là giữ lại một phần thể diện cho trưởng tử, miễn cho người đã chết mà còn bị đệ đệ ruột ghi hận, hơn nữa, Từ lão thái quân không muốn làm nhi tức phụ nũng nịu của mình buồn nôn.

Tâm tư A Ngư đã sớm không còn trên người Từ Diễn nữa rồi.

Từ Diễn vừa chết, cũng mang theo oán hận hai kiếp của nàng, ngày phụ thân và huynh trưởng gặp chuyện không may càng lúc càng gần, trong lòng A Ngư vô cùng lo lắng cho sự an nguy của phụ thân và huynh trưởng.

Đảo mắt đã đến tháng 11.



Vào giữa đêm ngày mùng tám, Tào hoàng hậu đột nhiên muốn sinh.

Đây là lần thứ ba bà sinh hài tử, miệng tử c ung nở rất nhanh, khi mặt trời vừa mới mọc, Ngũ hoàng tử của Kiến Nguyên Đế đã sinh ra rồi.

Nhìn tiểu nhi tử mềm mại yếu ớt trong tã lót, ánh mắt Kiến Nguyên Đế vô cùng dịu dàng.

Nhưng vào lúc này, Đại thái giám Hòa công công đột nhiên vội vã chạy tới, nói nhỏ bên tai Kiến Nguyên Đế: "Hoàng thượng, biên quan có chiến báo, Tào Hầu..."
Nhấn Mở Bình Luận