...
Cát Tử Yên
Gia tộc Hồ Nhất Thiên
Bọn họ đều vừa trở về phủ sau một chuyến đi dài.
Đương nhiên, Tiêu Chiến và vài thành viên cốt lõi được triệu tập lại để bàn bạc, sẵn tiện trách phạt kẻ ngông cuồng tối hôm qua, làm cả gia tộc mất mặt...
"Tối qua ngươi hồ đồ như vậy! Nếu chọc giận Dạ Nguyệt các hạ, ai sẽ gánh đây?"
Trương Dương lớn giọng, tức giận, gân xanh trên mặt đều hiện rõ cả lên
Tiêu Chiến quỳ bên dưới, run bần bật, hắn một lòng trung thành, nhất quyết không khai ra người giật dây hắn là Trương Lục Thất
" Lão gia, tại hạ biết lỗi rồi, xin lão gia trách phạt!"
Trương Liêu Vũ chỉ đứng ngoài, chuyện lần này hắn không định can thiệp.
Hắn muốn xem Trương Lục Thất thái độ ra sao, nhưng có vẻ tên vô tâm đó chỉ biết nghĩ cho bản thân mà thôi!
" Trách ngươi thì có ích gì? Chuyện cũng đã lỡ, lần sau đừng manh động như vậy! Nếu không ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc!"
Nhìn ánh mắt câm phẫn của lão gia, hắn chỉ biết cuối người
" Đa tạ lão gia! Đa tạ lão gia! Tại hạ không dám, không dám nữa..."
Lương tâm Trương Lục Thất cũng còn vài phần, hắn đỡ Tiêu Chiến đứng dậy, cuối người nhận tội với phụ thân:" Phụ thân, người yêu cầu Tiêu Chiến quyết đấu với Dạ Nguyệt các hạ là con, người có trách hãy trách con."
Xem như ngươi cũng có chút tình người...
Trương Liêu Vũ khoanh tay, ánh nhìn có chút khinh rẻ
"Hừ! Ta cũng chỉ đang chờ con thừa nhận, một người thường mà muốn quyết đấu với ma thuật sư, nhất định phải có kẻ giật dây.
Cũng may là lần này không có thương vong."
"Nếu lúc đó Dạ Nguyệt cô nương muốn hạ thủ ngươi, thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi, Tiêu Chiến."- Một kẻ ít nói như Trương Tâm Luyến cũng lên tiếng, chắc rằng hắn cũng thấy bất bình.
Hắn liếc nhìn Trương Lục Thất đầy khi dễ rồi cùng Trương Liêu Vũ đi ra ngoài.
"Tâm Luyến, ta hỏi đệ chuyện này..."
" Huynh cứ hỏi?"
"Ngươi...thích Dạ Nguyệt cô nương sao?"
Trương Tâm Luyến nghe thế lại giật mình, hắn thoáng đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
Ban đầu, Liêu Vũ đã có chút bán tính bán nghi.
Đứa em trai ít nói của hắn không lí nào lại xen vào lên tiếng bênh vực cho người khác.
Lúc nãy ánh mắt nó nhìn Trương Lục Thất và Tiêu Chiến, như thể muốn nuốt trọn bọn chúng
Bây giờ thì chắc chắn rồi...nhìn biểu hiện như thế thì còn chối gì được?
Tuy nhiên, hắn lại thấy bộ dạng này của em trai hắn khá đáng yêu.
Hắn vỗ vai Trương Tâm Luyến mà hỏi..
"Từ khi nào?"- Hắn không kiềm được mà cười lớn.
Em trai hắn trưởng thành rồi! Biết tương tư rồi!
Tâm Luyến mặt đỏ bừng, chỉ biết cuối mặt xuống, khói bóc nghi ngút trên đầu.
Thấy anh mình đắc chí mà không làm gì được...
" Đệ...."- Hắn ấp a ấp úng...
"Thật ra thì..."
Vài năm trước, ta đã chạm mặt nàng ấy tại một cuộc thi bắn cung.
Dạ Nguyệt đi theo cổ vũ cha mình thi đấu, nàng rất nhiệt tình hô hào cổ vũ cho cha, còn cố gắng chen lên hàng phía trước dù bản thân nàng rất nhỏ bé.
Tâm Luyến ngồi ở hàng ghế đặc biệt, đã nhìn thấy nàng vào lúc đó.
Chính nụ cười hồn nhiên của cô nương tinh nghịch ấy đã đánh cấp trái tim của cậu.
" Chỉ cần nhìn thấy nàng ấy...trái tim đệ lại đậpmạnh, cảm giác lại giống với lúc đệ nhìn thấy cô ấy mỉm cười khi cha nàng giànhchiến thắng."