" Vương bát đản."
A....
Lỡ thốt ra rồi a....
" Ngươi gọi ta là lưu manh? Cần ta cho ngươi biết thế nào là lưu manh thật sự không?"- Hắn cười ma mị, ẩn tà ý
Ta lại sợ ngươi?
Vương Dạ Nguyệt nhìn hắn.
Sau việc này, nên tránh hắn ra.
Thân thế đã không rõ ràng, giờ đến thần kinh cũng như vậy...
Trương Liêu Vũ hắn chọn nhầm bằng hữu rồi!
Bạch Cố Vương bỗng phảy tay, tạo ra lớp giáp ảo, chắn gió cho cả hai.
Giờ nàng mới để ý, nãy giờ trời nổi gió khủng khiếp thật, tóc nàng rối bù cả lên.
Cả hai đáp xuống một quán trọ.
....
" Cho ta đặt hai phòng."
" Dạ được.
Mời hai vị đi theo ta."
Dạ Nguyệt lúc đi dọc hành lang, có lướt qua nàng có vài vị khách khác vừa tắm hồ nước nóng xong
" Hồ nước nóng nơi này tuyệt thật!"
" Thật thoải mái tinh thần!"
Nghĩ lại thì ta cũng muốn ngăm mình một chút...
Cất đồ xong sẽ xuống đó....
Người chủ quán trọ dẫn hai người đến hai căn phòng lớn.
Căn dặn họ vài điều rồi quay người rời đi
...
"Tắm nữa sao?"
Bạch Cố Vương phòng kế bên, nhìn nàng hỏi.
Dạ Nguyệt nhớ về cảnh lần đầu tiên nàng ta gặp mặt hắn cũng là ở hồ tắm.
Lúc đó, nàng đã nhìn thấy tấm lưng tuyệt mỹ của hắn, vừa lãnh khốc, cao ngạo,...
Bừng
Dạ Nguyệt không kìm lòng được, hai bên má trắng mịn bỗng ửng đỏ.
Tên Vương bát đản này lại trêu ta chuyện lúc đó đây mà!
"Không!"- Dạ Nguyệt đóng sầm cửa lại, lạnh nhạt, dứt khoát
Bạch Cố Vương cười thầm.
Dù vừa bị hắn trêu, nàng ta vẫn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo trước đó của mình.
Giống như đêm hôm đó vậy...
Nha đầu này...có chút thú vị!
Ha...
Trăng đã lên đến vị trí cao nhất, nhưng nàng vẫn không tài nào chợp mắt được.
Phía dưới quán trọ vẫn náo nhiệt tiếng rượu chè của vài ba tên thanh niên.
Không biết sư phụ như thế nào rồi...
Ta cần giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, nhanh chóng về với sư phụ...
Ọc ọc
Dạ Nguyệt chợt nhớ ra cả ngày hôm nay chưa có gì bỏ vào bụng, bảo sao bây giờ lại thấy đói...
Nhưng ăn khuya thì mập lắm a...
Nàng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi ngang phòng Bạch Cố Vương, không nghe thấy tiếng động.
E rằng hắn ngủ rồi...
Càng tốt!