Hoàng Thái Cực sắc mặt hắn tái dần đi
" Một lũ ăn hại!"
" Đại nhân à, sắc mặt của ngài trông không được ổn..."
" Chu...Chu La Kì!"
Hắn đã nghe hết rồi sao?
Hắn vào đây từ lúc nào chứ?
" Ta sẽ giúp ngài vui hơn nhé!"
Không ổn rồi!
" Lính đâu! Mau bắt hắn lại!"- Hoàng Thái Cực héc lớn, một bên chỉ đạo người đưa cô con gái cùng mấy bà vợ trốn nơi an toàn.
Chu La Kì như giải tỏa cơn tức giận bấy lâu, hắn dùng phi tiêu phá tan tành đồ đạt ở nơi đây.
Bọn lính đến bắt hắn cũng không được, tốc độ của Chu La Kì rất nhanh.
Đã thế hắn còn biết tàng hình!
Chu La Kì phi mũi đao xẹt ngang tay của tên Hoàng Thái Cực khiến hắn gào lên như bị đâm trúng ngay tim
" Tập trung bảo vệ hoàng thượng!"- Bọn lính vay quanh, lấy thân che chắn cho tên khốn Hoàng Thái Cực ấy.
Hắn có đáng để các ngươi liều mình như vậy sao?
Trong tim ta, hoàng thượng duy nhất của Phong Liên Quốc chỉ có một!
Đó là Huyền Chi Tử hoàng thượng!
Hắn tính phá tan phủ Hoàng Thất, nhưng nhớ lại cô công chúa tốt bụng từng tặng bánh quy, đến thăm hắn.
Hắn lại không nỡ phá nát nhà ở của cô.
Đáng thương thay cho cô công chúa tốt bụng lại có người cha lòng dạ hiểm độc!
Nếu bọn chúng đối xử với cô tệ bạc, ta nhất định sẽ giúp cô tẩu thoát!
Em gái ta nhất định sẽ rất thích cô bé...
"Đúng rồi..."
Phải mau chóng đi tìm cha mẹ...
Chu La Kì lướt người như một cơn gió.
Xuyên qua khu rừng rậm rạp, trong phút chốc hắn đã tìm thấy cha mẹ mình được dẫn đi bởi hai kẻ lạ.
" Phụ thân, mẫu thân, Tiểu Bạch!"
" Mọi người không sao chứ?"- Chu La Kì không kìm được lòng mà bay đến ôm lấy họ.
" Ngột ngạt quá đấy! Thằng nhóc Chu La Kì này!"- Mẹ của hắn nhờ uống đan dược của Bạch Cố Vương, đã tỉnh dậy được.
" Huynh ơi, tất cả là nhờ hai vị này cứu chúng ta!"- Tiểu Bạch nắm tay anh trai mình, dẫn đến trước mặt Vương Dạ Nguyệt và Bạch Cố Vương.
" Thật sự cảm tạ hai vị.
Nếu không nhờ hai vị ra tay, gia đình ta không thể đoàn tụ như vậy được..."- Chu La Kì đưa mắt nhìn họ.
Nguồn ma lực tỏa ra từ họ tỏa ra không nhiều.
Có lẽ do họ đã giấu nó đi một phần.
Tuy vậy, nơi này vừa xãy ra hỗn chiến, vẫn còn phản phất nguồn ma lực cực kì mạnh mẽ!
"Đừng khách sáo, chuyện nên làm thôi!"- Dạ Nguyệt cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô bé Tiểu Bạch đang ôm chầm lấy chân mình.
Nhìn cô bé dễ thương giống Anh Anh vậy!
" Chuyện quan trọng là chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây! Bọn chúng kéo đến rồi..."- Bạch Cố Vương chau mày.
Hắn nghe tiếng động càng lúc càng gần.
Như có khoảng ba vạn quân đang kéo đến.
Không lẽ bọn chúng....
"Không kịp rồi! Chúng đang tiến lại đây!"- ChuLa Kì thấp giọng, đôi mắt có chút lo lắng.