Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tác Dụng Phụ Của Thuốc Ức Chế - Úc Thư

Chiếc xe màu đen chạy êm ru trên đường, bởi vì không phải giờ cao điểm nên trên đường không có nhiều xe, đi thêm khoảng nửa tiếng là có thể đến bệnh viện mà ba Úc Thư đang ở.

Ghế sau, Mục Tu quay sang nhìn Úc Thư đang ôm hộp bánh kem, phát hiện trên mặt cậu nở nụ cười xán lạn.

Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, từ đôi mắt xinh xắn, đến hàng mi dày và dài, đến chiếc mũi và đôi môi xinh đẹp. Thoạt nhìn vô cùng mềm mại đáng yêu.

Từ góc độ của hắn có thể nhìn được ba nốt ruồi dưới mắt trái của Úc Thư. Ba viên ấy làm tăng thêm sức hấp dẫn của cậu, nhưng chúng cũng không khiến người ta cảm thấy quá quyến rũ. Hắn vươn tay, chạm vào nốt ruồi dưới mắt trái của Úc Thư.

"Bảo bối, ba nốt ruồi này của em thật là đẹp."

Úc Thư nghe vậy hơi không vui. Cậu luôn không thích chúng, bởi nó mang lại một loại cảm giác không đứng đắn. Nếu không phải ngày thường cậu che giấu pheromone của mình thì dựa vào lối sống đi sớm về muộn của cậu đã sớm bị hàng xóm chỉ trỏ.

"Tôi không thích mấy nốt ruồi đó, chẳng đẹp chút nào."

Mục Tu thấy Úc Thư không vui, ngay cả giọng điệu cũng rầu rĩ. Hắn dịu dàng nhìn cậu nói:

"Tôi rất thích, rất xinh đẹp."

Mục Tu nói rất đẹp, rất thích là chỉ nốt ruồi, cũng là chỉ Úc Thư. Hắn vốn đang xoa chúng, lại chuyển sang vuốt ve vành tai cậu khiến cậu cảm thấy ngữa, muốn tránh đi.

"Đừng làm vậy... Ngứa lắm."

Mục Tu thu tay về, không tiếp tục khiêu khích Úc Thư nữa. Hắn cười:

"Tôi cũng có một nốt ruồi ở đuôi mày bên trái, em muốn xem không?"

Úc Thư ngạc nhiên, cậu không hề phát hiện trên mặt Mục Tu có nốt ruồi. Mục Tu đột nhiên nói vậy làm khơi dậy trí tò mò của Úc Thư.

"Ở đâu?"

Thấy Úc Thư có hứng thú, Mục Tu bèn quay đầu để cậu nhìn cuối mày trái của mình. Bởi vị trí của nốt ruồi rất kín nên hắn đưa mặt lại rất gần. Úc Thư nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt, trên mặt hơi ửng đỏ. Cậu vội dời lực chú ý, nhìn về phía mà Mục Tu nói mới phát hiện ở đó thật sự có một nốt ruồi đen sẫm, rất nhỏ, rất dễ bị bỏ qua.

"Nốt ruồi này nhỏ như vậy, anh còn cao đến thế, bình thường còn bị tóc mái che mất, thảo nào không thấy được."

Mục thu nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của cậu, cảm thấy thật là đáng yêu. Hắn bèn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hôn chụt cậu một cái. Úc Thư đỏ bừng mặt, lập tức trốn ra xa, trong lòng ảo não, lại bị ăn đậu hũ.

Mà vì chỉ là một cái hôn chuồn chuồn lướt nước nên Mục Tu vẫn chưa đã thèm, hắn nhìn Úc Thư rồi nói tiếp:

"Mục Phong cũng có một nốt, của cậu ta ở phía bên phải."

Úc Thư đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi Mục Tu:

"Hai anh đều họ Mục, ngay cả nốt ruồi cũng đối xứng. Hai người là anh em à?"

"Chúng tôi là song sinh."

Úc Thư vô cùng sốc khi biết tin này, bởi vì Mục Phong và Mục Tu trông không hề giống nhau ngoại trừ họ Mục của học. Úc Thư muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, cậu hỏi:

"Nhưng... nhưng trông hai người không giống nhau chút nào hết."

Úc Thư vừa nói liền hối hận, sợ lời thẳng thắn của mình sẽ xúc phạm đến hắn.

"Xin lỗi, tôi không có ý gì khác..."

"Không sao đâu, chúng tôi không giống nhau vì chúng tôi là sinh đôi khác trứng, khác cha."

"Gì cơ?!?"

Úc Thư há to miệng kinh ngạc, hình như cậu vừa nghe được điều gì đó không thể tin được. Sinh đôi khác trứng? Khác cha? Nói cách khác, là đồng thời... Tuy rằng cậu cũng bị họ đồng thời tiến vào. Cho nên... về sau cậu cũng sẽ sinh đôi sao? Hình ảnh sáng nay lại hiện lên trong đầu cậu, càng nghĩ càng loạn, mặt cậu càng đỏ càng nóng, cậu cảm giác não mình sắp hỏng mất. Cậu vốn đang cúi thấp đầu lại cúi càng thấp, không dám nhìn Mục Tu.

Mục Tu thấy ngay cả cổ của Úc Thư cũng ửng đỏ. Ngày thường hắn dịu dàng lịch thiệp mà khi nhìn được biểu hiện thú vị của Úc Thư cũng không khỏi muốn bắt nạt cậu. Hắn xấu xa lại gần Úc Thư, cúi đầu thì thầm bên tai cậu:

"Em cũng muốn sinh đôi ư? Chúng tôi sẽ cố gắng."

Hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai Úc Thư, những lời ấy giống như lửa đốt, cơ thể cậu dần nóng ran lên. Úc Thư cảm thấy quá xấu hổ vì mình có phản ứng nhanh như vậy, cậu thẹn quá hóa giận đẩy Mục Tu ra.

"Tôi mới không muốn!"

Tài xế phía trước làm ngơ làm thinh, mặc kệ người ngồi sau yêu đương đùa nghịch, tài xế vẫn bình tính lái xe. Rất nhanh sau đó họ đã đến bệnh viện, bệnh viện này so với bệnh viện trước kia có khí thế hơn nhiều.

Nhưng vì Úc Thư quá nhớ ba nên cũng không có tâm tình thưởng thức mấy thứ đó.

Mục Tu đưa cậu tới cửa một phòng khu VIP rồi mở cửa.

"Đến rồi, em vào đi. Tôi đến văn phòng viện trưởng một chút."

"Được."

Úc Thư bước nhanh vào, mà Tống Từ nghe được tiếng bước chân cũng vội nhìn lại. Rồi y nhìn thấy, người con trai mà y đã thương nhớ bấy lâu nay.

Hốc mắt Tống Từ đỏ lên.

"Tiểu Thư, ba rất nhớ con."

"Ba à, con cũng rất nhớ ba."

Vành mắt Úc Thư cũng đã ươn ướt, họ ôm nhau thật chặt. Sau đó cậu cẩn thận quan sát ba mình, sợ ba mình sẽ còn tiều tụy hơn trước kia. Nhưng cậu phát hiện ba mình không còn tiều tụy nữa mà sắc mặc hồng hào, căng bóng. Lúc này, lòng Úc Thư cũng ổn định, đồng thời cũng có cái nhìn khác về đám Phó Hàn Dương.

Tống Từ vuốt ve khuôn mặt Úc Thư:

"Tiểu Thư, chuyến công tác của con thế nào rồi? Vẫn thuận lợi chứ?"

"Ba, công việc rất thuận lợi. Công ty tăng lương thăng chức cho con, con có tiền phẫu thuật cho ba rồi."

Tống Từ cảm thấy rất có lỗi khi phải để Úc Thư bôn ba mệt nhọc vì bệnh tật của mình.

"Ba thật là vô dụng, để con làm..."

Tống Từ chưa kịp nói xong thì đã bị Úc Thư ngắt lời. Cậu nắm tay Tống Từ, bảo:

"Ba à, con can tâm tình nguyện. Chỉ cần bệnh tình của ba khỏi rồi, chúng ta có thể tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau. Bất kể có ra sao, con cũng bằng lòng đi làm."

Kể cả hy sinh tự do của chính mình... Úc Thư không nói những lời ấy ra, yên lặng bổ sung trong lòng.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại được mở ra. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng ngoài ba mươi tuổi bước vào với hộp cơm bằng gỗ trên tay, vừa vừa nói:

"A Từ, em mang đồ tráng miệng của quán Hòa Phong đến cho anh này. Ăn ngon lắm, em phải hẹn rất lâu mới mua được..."

Bác sĩ đột nhiên im bặt, bởi vì hắn thấy Úc Thư, mà Úc Thư cũng nhận ra hắn. Hắn đúng là bác sĩ lần trước khám cho Úc Thư, Thẩm Quân Trạch.

Bầu không khí trở nên xấu hổ. Úc Thư vô cùng sợ bác sĩ Thẩm sẽ nói ra chuyện cậu ở biệt thự. Mà Tống Từ lại sợ Úc Thư hiểu lầm quan hệ của họ. Mặc dù từ khi y chuyển sang bệnh viện này, bác sĩ Thẩm từ khi gặp được y ở công viên của bệnh viện liền theo đuổi y, nói rằng mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng dù sao y cũng lớn tuổi hơn hắn, không những còn có con, mà còn môn không đăng hộ không đối. Hai người không thích hợp nên y đành từ chối bác sĩ.

Nhưng dù y có từ chối thế nào thì bác sĩ Thẩm vẫn cứ tốt với y như vậy. Hắn thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho y, nấu một ít canh cho y uống, tính y lại mềm mỏng, thái độ cứng rắn của bác sĩ Thẩm khiến y không thể từ chối được.

Sự nhiệt tình này thật sự khiến y có chút choáng ngợp.

"A Từ, đây là?"

Bác sĩ Thẩm lên tiếng trước, hắn rất khó hiểu tại sao Úc Thư lại xuất hiện trong phòng bệnh của Tống Từ, còn nắm tay y, không lẽ... đây là con trai của Tống Từ?

Nhưng... đây không phải là bảo bối của bọn Phó Hàn Dương ở biệt thự kia sao?

Bác sĩ Thẩm nhìn ánh mắt cầu xin hắn đừng nói gì, hắn bỗng cảm thấy hơi đau đầu. Báo cáo kiểm tra của Úc Thư vừa mới có và được gửi đến Phó Hàn Dương, không ngờ chính chủ lại xuất hiện trước mặt mình.

Tống Từ nghe được câu hỏi của bác sĩ Thẩm, y thầm nghĩ, bác sĩ Thẩm lúc trước chưa bao giờ tin y có con trai, hiện giờ nhìn thấy Úc Thư, có lẽ sẽ bỏ cuộc. Mặc dù có thể không quen, dù sao trong hơn một tuần này y cũng đã hơi quen với việc bác sĩ Thẩm dồn sức theo đuổi rồi.

"Đây là con trai của tôi, tên là Úc Thư. Bây giờ cậu cũng tin tôi có con trai rồi chứ."

"Anh không thể trách em được, ai bảo A Từ nhìn trẻ tuổi như vậy chứ. Nhưng dù anh có con trai thì cũng không thể ngăn em theo đuổi anh được đâu."

"Theo đuổi?"

Úc Thư nghe vậy, cậu ngạc nhiên nhìn ba mình, cậu nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

"Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta đang đùa thôi."

Tống Từ giận dữ liếc nhìn bác sĩ Thẩm, giải thích với Úc Thư. Nhưng Thẩm Quân Trạch nghe Tống Từ nói hắn đùa giỡn, lập tức phản đối:

"Em không nói đùa, em thật sự đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi. Cả đời này em chưa từng thích ai, trời cao khiến em yêu anh vào thời điểm ngoài ba mươi, em nhất định không phải anh thì không thể."

Úc Thư chưa từng gặp một bác sĩ Thẩm như vậy. Lúc trước khi hắn khám cho cậu thì đều ổn định trưởng thành, loại cảm giác có hơi trẻ con này làm Úc Thư hơi kinh ngạc.

Có điều, cậu nghĩ ba cậu đã độc thân lâu như vậy rồi, nếu có người yêu y, bảo vệ y, thương y thì cũng không phải không thể.

Đồng thời, một phần báo cáo kiểm tra đã được chuyển đến Phó Hàn Dương. Hắn mở ra xem, càng đọc mày nhăn càng chặt.
Nhấn Mở Bình Luận