Sáng hôm sau.
Mục Phong cùng Lục Xuyên đồng thời tỉnh dậy, và Úc Thư tối qua bị họ xâu xé còn đang nằm giữa hai người. Tối qua cậu khóc rất lâu nên hiện giờ khóe mắt còn hơi phiếm hồng, đôi mắt sưng nhỏ. Nhưng một Úc Thư như thế khiến họ cảm thấy rất dễ thương.
Lục Xuyên nhớ đêm qua chính Úc Thư đã nói thích hắn, điều này làm lòng hắn vui vẻ rạo rực, cũng không ghen tuông với Hạ Nghi Chu nữa. Hắn vươn tay xoa xoa đôi môi hồng hào của Úc Thư, dịu dàng nhìn cậu: "Đáng yêu quá."
Hắn biết bản thân rất hay ghen, cũng biết mình luôn tùy hứng làm liều. Ai bảo hắn yêu Úc Thư ghê gớm vậy chứ, cho nên hắn mới bất an và không thể kiềm chế được lòng ghen tuông của mình.
Mục Phong cũng yêu Úc Thư vô cùng, nhưng tình cảm của hắn kín kẽ hơn một chút.
Hắn thấy Lục Xuyên cứ quấy rầy Úc Thư mãi nhưng cũng không ngăn cản. Đến khi Úc Thư nhíu mày mà Lục Xuyên vẫn không định dừng lại mới nhanh chóng hất tay Lục Xuyên ra, nhỏ tiếng: "Đừng đánh thức Úc Thư, tối qua chúng ta đã ép em ấy quá sức rồi. Nếu không nghỉ ngơi thật tốt thì lúc tỉnh dậy sẽ rất khó chịu."
Lục Xuyên ngẫm lại màn ân ái kịch liệt đêm qua, vẻ mặt say sưa nói: "Tối qua Úc Thư thật sự quá là đáng yêu, mỗi nơi mỗi chỗ đều vô cùng đáng yêu, đặc biệt là khi bị làm đến không chịu nổi, khiến tôi muốn dừng mà không được."
Mục Phong cực kỳ đồng cảm với lời nói của Lục Xuyên. Chính bởi vậy mà đêm qua hai người đã làm khổ Úc Thư rất nhiều.
Lục Xuyên bỗng nhớ tới viên thuốc nhét vào lỗ hậu Úc Thư vẫn chưa lấy ra, hắn hào hứng bảo: "Để tôi lấy thuốc ra."
Bởi vì tối qua Mục Phong chỉ tròng áo ngủ vào mà không mặc quần cho Úc Thư sau khi lau sạch người cậu nên khi Lục Xuyên vén chăn lên, nửa người dưới trần truồng phủ đầy dấu vết ân ái của cậu hiện rõ mồn một ngay trước mắt họ. Cặp mông như trái đào mật, cậu bé hồng mịn lặng lẽ ẩn nấp giữa hai đùi, nó đang hơi ngẩng đầu bởi hiện tượng sinh lý "chào cờ" ban sáng. Cảnh đẹp trước mắt khiến Mục Phong và Lục Xuyên hít thở không thông, trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Lục Xuyên ngắm nhìn dấu hôn và dấu răng trải dài khắp nửa người dưới, phải thốt lên lời tán thưởng: "Thật xinh đẹp, nhìn như rừng mơ nở rộ trên nền tuyết trắng vậy."
Mục Phong cạn lời trước phép so sánh đột ngột của Lục Xuyên, có điều thằng em của hắn cũng đã cương cứng một cách đáng xấu hổ. Mục Phong cảm thấy mình nên vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.
Hắn xuống giường, đi được vài bước mới nhớ ra điều gì đó, quay đầu cảnh cáo Lục Xuyên đừng làm bậy.
"Rồi, đừng nhìn nữa, với đừng làm chuyện không cần thiết, lấy thuốc ra nhanh đi."
"Biết rồi, anh mau vào vệ sinh làm lạnh tí đi, chuyện này giao cho tôi là được." Lục Xuyên bất mãn vặn lại. Kỳ thật, đêm qua Úc Thư ngủ say nên không biết vì chuyện nhét thuốc cho cậu mà Mục Phong với Lục Xuyên đã tranh nhau hồi lâu.
Lục Xuyên lách đến mông Úc Thư, nhẹ nhàng bẻ cánh mông cậu ra, nhìn thấy vật trong suốt cắm trong lỗ thịt. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy thịt mềm đỏ au bên trong đó. Hắn nuốt nước miếng, thân nhiệt hắn tăng cao, dương v*t cũng có dấu hiệu cương cứng. Lục Xuyên nhanh chóng đè nén suy nghĩ bậy bạ, thọc tay rút viên thuốc được đút vào trong lỗ thịt của cậu.
"Ưm ~" Sau khi rút thuốc ra, lỗ thịt lập tức co rút lại. Trong lỗ thịt không có thuốc cắm khiến Úc Thư không quen mà rên rỉ vài tiếng trong giấc ngủ, Lục Xuyên nghe vậy mà lòng ngứa ngáy.
Lục Xuyên nhìn viên thuốc dính đầy nước dâm trong tay, bỗng dưng muốn cắm nó vào lại. Có điều hắn vẫn kiềm chế được bản thân, không thực hiện ý tưởng ấy. Sau đó Lục Xuyên vứt bừa viên thuốc vào thùng rác.
Rồi hắn lại nằm xuống, ôm Úc Thư vào lòng, âu yếm hôn lên cổ cậu. Mặc dù Lục Xuyên không cắm thuốc vào lại nhưng hắn trộm duỗi tay về mông cậu, ngón tay hư đốn không ngừng xoa nắn cái khe thịt sưng đỏ của cậu, tiếp đó nhẹ nhàng đút một ngón tay vào.
"Ư..." Lỗ thịt mới vừa khép kín của Úc Thư lại bị ngón tay khô khốc của Lục Xuyên cắm vào, cậu cảm thấy khó chịu bèn rên lên mấy tiếng, có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Lục Xuyên sợ tới mức bất động, dừng tay trong vách tràng nóng rực, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mục Phong vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Xuyên lại động tay động chân với Úc Thư, hắn đen mặt nói: "Lục Xuyên!"
Đối mặt với cơn giận của Mục Phong, Lục Xuyên lại cau chặt mày, như đang suy nghĩ điều gì, nghi hoặc bảo: "Mục Phong, nhiệt độ trong lỗ thịt của bảo bối có hơi kỳ lạ, hình như là quá cao rồi."
Lục Xuyên vốn chỉ muốn thỏa mãn tà niệm của bản thân một chút, nghĩ rằng nếu không thể nhét cây thịt vào thì dùng ngón tay cũng không tệ lắm. Nhưng không ngờ vừa tiến vào không bap lâu thì phát hiện trong cơ thể Úc Thư không thích hợp, mà thân nhiệt bên ngoài của cậu thì không có gì bất thường cả.
Nghe vậy, Mục Phong cũng trở nên căng thẳng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khách của họ bị mở ra. Phó Hàn Dương sầm mặt xuất hiện ở ngoài cửa, rồi sải bước băng qua phòng khách vào đến phòng ngủ. Hắn vừa mở cửa thì thấy Lục Xuyên đang nằm trên giường ôm Úc Thư. Xét về động tác, hẳn là Lục Xuyên còn đang cắm ngón tay vào lỗ thịt của cậu. Ánh mắt hắn âm trầm, không nói gì, tựa như sự bình yên trước cơn giông bão.
Mà Lục Xuyên và Mục Phong cực kỳ kinh ngạc khi thấy Phó Hàn Dương xuất hiện trong phòng ngủ. Đặc biệt là Lục Xuyên, nghĩ lại hành động lúc tối qua của mình thì cảm tưởng như sắp có thảm họa xảy ra.
Tuy nhiên, Phó Hàn Dương chỉ liếc nhìn Lục Xuyên, không nói gì, trái lại nói với Mục Phong: "Đây là sẽ không để Lục Xuyên làm loạn của cậu?"
Mục Phong nghe thế thì sững sờ, sau đó xấu hổ nở nụ cười, cũng trở nên căng thẳng hơn nữa. Lục Xuyên trên giường còn tưởng mình tránh được một kiếp, nhưng chưa kịp thở phào thì Phó Hàn Dương đã đưa mặt về phía hắn, nói với Lục Xuyên cùng ánh mắt hận sắt không thành thép: "Khi nào cậu mới có thể khống chế được cái tính nết kia của mình?"
Nói rồi hắn dừng một chốc, nghĩ ngợi gì đó rồi bảo Lục Xuyên: "Cậu bỏ bê công việc của mình nhiều ngày rồi, giao toàn bộ cho cấp dưới xử lý giúp mình, hiện tại cậu ta đang sứt đầu mẻ trán giải quyết mớ hỗn độn cho cậu ở nước M đấy. Lát nữa cậu sửa soạn lại rồi tự mình đi giải quyết mớ hỗn độn ấy đi, không giải quyết được thì đừng quay về nữa."
Lục Xuyên cũng đã đoán được Phó Hàn Dương sẽ bảo hắn đi công tác, nhưng lần này hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Tất nhiên là hắn sẽ không chống đối ngoài mặt, hắn có thể nói lái qua chuyện khác rồi coi chuyện này như gió thoảng ngoài tai và để nó tan biến theo làn gió.
Hắn rút ngón tay đang cắm trong lỗ của Úc Thư ra, nghiêm túc nhìn Phó Hàn Dương: "Lão đại, hình như nhiệt độ trong cơ thể Úc Thư không đúng lắm."
Lục Xuyên rất thông minh, biết Úc Thư là điểm yếu của Phó Hàn Dương nên đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Phó Hàn Dương. Phó Hàn Dương nghe vậy thì khẩn trương hơn, đến cạnh mép giường ngồi xuống, vươn tay chạm nhẹ vào trán Úc Thư, phát hiện không có dấu hiệu phát sốt, bèn nhét tay vào miệng cậu nhưng thân nhiệt cũng không có dấu hiệu tăng lên. Ngay lúc hắn cho rằng Lục Xuyên lừa mình, Lục Xuyên lại mở miệng.
"Lão đại, bên trong lỗ thịt ấy, quá nóng."
Phó Hàn Dương nửa tin nửa ngờ, Lục Xuyên bèn bẻ cánh mông Úc Thư ra: "Không tin thì anh cắm tay vào mà cảm nhận xem, nhiệt độ phải cao hơn ít nhất vài độ so với bình thường."
Vốn Mục Phong cũng nghi ngờ như Phó Hàn Dương, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Xuyên, nghĩ dù hắn có tùy hứng đến đâu cũng sẽ không lấy Úc Thư ra làm trò đùa. Mục Phong liền bảo với Phó Hàn Dương: "Lão đại, Úc Thư vẫn chưa uống thuốc. Chúng ta gọi em ấy dậy uống thuốc rồi điện cho Tần Hoài An hỏi xem sao."
Phó Hàn Dương gật đầu rồi khẽ lay vai Úc Thư, gọi Úc Thư vài tiếng. Nhưng cậu vẫn không tỉnh lại, gương mặt Phó Hàn Dương đen kịt lại. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lục Xuyên đã chết vài lần rồi.
"Rốt cuộc tối qua hai người làm bao nhiêu lần?"
Lục Xuyên vội nói: "Mỗi người chỉ một lần." Sau đó nháy mắt ra hiệu với Mục Phong, Mục Phong cũng phụ họa. Bọn họ không dám khai sự thật đâu, vì nếu nói ra thì khẳng định sẽ bị Phó Hàn Dương xé toạc mất.
Ba người giằng co một lúc, Úc Thư bỗng dưng tỉnh lại dù trước đó có gọi thế nào cũng không dậy. Thật ra cậu dậy là vì đói bụng, cả đêm qua bị giày vò rồi lại ngủ một giấc khiến cậu cảm nhận được cơn đói khi hồi được một ít sức.
Úc Thư vừa mở mắt đã thấy Phó Hàn Dương ngồi bên giường, cậu còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên có ảo giác, liền dụi dụi mắt nhìn lại, phát hiện Phó Hàn Dương vẫn ở trước mắt.
Úc Thư hoảng sợ, nghĩ rằng Phó Hàn Dương tới bắt cậu trở về: "Sao anh lại ở đây?!" Khó khăn lắm cậu mới được đi ra ngoài một lần, mới có hai ngày thôi đã bị bắt về rồi, quá khổ rồi.
Khi thấy Úc Thư như mèo xù lông lúc thấy mình, Phó Hàn Dương càng đen mặt. Còn Lục Xuyên và Mục Phong thấy Úc Thư không muốn thấy Phó Hàn Dương thì đều mừng thầm trong lòng, nín cười, phải gắng lắm mới giữ cho mình không cười phá lên.
Phó Hàn Dương không để ý đến hai tên kia, cúi người nhìn Úc Thư, trong mắt hiện lên sự tức giận và tổn thương: "Không muốn gặp tôi đến vậy ư?"
Không phải Úc Thư không muốn gặp Phó Hàn Dương, cậu sợ Phó Hàn Dương hiểu lầm nên vội giải thích: "Không, không phải... Tôi tưởng anh định bắt tôi về... Hơn nữa... Tôi mới ra ngoài được hai ngày..." Úc Thư càng nói càng nhỏ, cuối cùng lại thành thì thào.
Phó Hàn Dương vốn cũng chẳng tức giận mấy, nên sau khi nghe Úc Thư giải thích, hắn mỉm cười hôn lên môi Úc Thư, bảo: "Tôi không tới để bắt em về, tôi tới để làm bạn với em."
Úc Thư nhận ra ánh mắt Phó Hàn Dương trở nên dịu dàng, điều ấy khiến trái tim cậu rộn ràng, mặt cũng hơi ửng hồng.
"Thật sao?"
"Ừm." Một tiếng ừm nhiễm sự dịu dàng đặc biệt của Phó Hàn Dương đã khiến Úc Thư hoàn toàn gục ngã.
"..." Còn Mục Phong với Lục Xuyên lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Phó Hàn Dương, hai người cảm giác như trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lục Xuyên không chịu thua kém, hiếm thấy hắn đứng đắn hôn sát bên tai Úc Thư: "Bảo bối, đừng quên anh cũng ở đây."
Úc Thư vẫn còn bị tiếng tim đập rộn vang bao trùm, lại bị giọng nói giàu từ tính của Lục Xuyên chòng ghẹo trái tim.
Thấy vậy, Mục Phong cũng ngồi bên giường, cưng chiều nói với Úc Thư: "Anh cũng vậy."
Những lời thâm tình của họ khiến Úc Thư ngượng ngùng, cậu che khuôn mặt đỏ bừng của mình, thầm niệm kinh tĩnh tâm lại. Mà giờ phút này, Úc Thư cũng không ý thức được bản thân không mặc quần.