Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Kỳ thực Ngô Minh chính là rất muốn nhổ nước bọt, chẳng lẽ Huyền Vũ Hoàng coi mình là một cái bình ắc-quy nạp điện? Vấn đề là các ngươi cho ta là hàng nguyên trạng nhập khẩu hay là hàng dán nhãn nội địa? Chất lượng có thể không giống nhau.

Được rồi, đây đều là những lời phàn nàn không có nội dung. Ngô Minh còn là rất vui vẻ tiếp thu chuyện truyền công lực huyền khí.

Chuyện tốt như thế ai không chịu tiếp nhận đây? Ngớ ngẩn không chấp nhận, hoặc là đối với người truyền công lực không quá yên tâm mới sẽ do dự. Với nàng là hoàn toàn có thể vui lòng nhận năng lượng tới nói, đây là chuyện tốt cầu còn không được.

“Truyền thụ huyền khí trong lúc đó nguy hiểm tầng tầng, thiết nghĩ chớ nên để làm lòng tham nhất thời quá thịnh mà mạo hiểm.” Huyền Vũ Hoàng lại là một trận căn dặn.

Ngô Minh ở bề ngoài một trận đáp ứng, nhưng trong lòng là rõ ràng Huyền Vũ Hoàng sợ gà bay trứng vỡ.

Huyền Vũ Hoàng nhân phẩm cùng Tề vương đó là không so được. Ngô Minh cũng dần dần tổng kết ra, Tề vương cùng thế tử là quân tử, Huyền Vũ Hoàng là tiểu nhân. Tề phi là xen vào giữa quân tử cùng tiểu nhân trong đó.

“Người đâu mau đến a, đem Hộ Tâm Phù Dung đan của trẫm mang tới hai viên.” Huyền Vũ Hoàng sắp xếp Bành đại tổng quản đi vào trung tâm nội khố rồi.

Đây chính là bảo bối cực kỳ quý giá. Bành đại tổng quản liếc nhìn Ngô Minh một chút, cố ý chần chờ nói: “Hoàng thượng, cái Hộ Tâm Phù Dung đan này nhưng là chí bảo, ngài lần trước gặp chứng yếu tim đều chỉ vẻn vẹn ăn một viên. Hơn nữa tồn lượng cũng chỉ có hai viên, vạn nhất long thể của ngài lại có thêm nhiều lần bệnh tình…”

“Dông dài thừa thãi làm cái gì!” Huyền Vũ Hoàng đem mắt trừng lên.

Ban ơn lấy lòng a, Ngô Minh trong lòng kêu to.

Bành đại tổng quản không cần phải nhiều lời nữa, lập tức đi lấy.

Lúc này chiếc lọ chứa đựng Hộ Tâm Phù Dung đan cũng không tinh quý, mà là chế phẩm phỉ thúy vô cùng đơn giản, chỉ có điều tương đối trong suốt thôi. Xuyên thấu qua lưu ly nhạt màu xanh lục, khiến người ta có thể nhìn thấy trong đó hai viên đan dược tròn vo to bằng hạt đậu tương phi thường rõ ràng.

Ngô Minh thầm nghĩ chẳng lẽ đan dược này cũng không đáng giá?

Đây là kích cỡ đan dược nhỏ nhất mà Ngô Minh từng thấy. Dĩ vãng kích cỡ đan dược đều là to nhỏ bằng long não, lúc này chỉ có bằng hạt đậu tương.

Cái này thuộc về Ngô Minh không biết nhìn hàng. Ở thời đại này phỉ thúy đạt đến cảnh giới gần như pha lê, là thứ tốt phi thường cực phẩm. So với những bình ngọc hầu như trong suốt trước đó càng thêm tinh quý hơn gấp mười lần có thừa.

Đương nhiên chủ yếu là bởi vì Ngô Minh nhìn quen pha lê rồi. Cái gọi là hàng so với hàng muốn vứt bỏ*, lưu ly quý giá của cái thời đại này đến một thế giới khác, liền hoàn toàn không phải cái cái đồ vật gì đáng giá. (*hàng hóa kém muốn phải vứt bỏ so với hàng hóa tốt)

Ngô Minh mau mau gửi tạ.

Huyền Vũ Hoàng nhưng xua tay lấy huyền khí nâng đỡ thân thể đang trầm xuống của nàng, cười nói: “Sớm nói qua ngươi không cần hành lễ.”

Ngô Minh thầm nghĩ nếu không phải là ta, những người khác đã sớm cảm động đến rơi nước mắt.

Nàng cố ý nói: “Hoàng thượng. Nếu là sau khi truyền công lực huyền khí, ta có phải là cũng có năng lực giống như ngài vậy, hơi vung tay thì có một tầng bức màn trở ngại trong suốt?”

“Tin tưởng không lâu ngươi cũng có thể làm được. Chỉ có điều không nên nóng ruột.”

Ngô Minh cảm giác nét mặt cùng ngữ khí của Huyền Vũ Hoàng bây giờ, hòa ái được đến thật giống như là ngoại tổ phụ.

Kỳ thực ngươi là nhạc phụ tương lai của ta, cái này muốn theo từ Tình công chúa nơi đó luận. Ngô Minh thầm oán. Nếu là theo Trang phi nơi đó luận, có thể nói là huynh đệ tốt? Ách, hoặc là cảnh giới cao hơn một chút nói là [ người trong đồng đạo ]?

Đương nhiên chúng ta dùng không phải đồng nhất loại đồ vật.

Ngô Minh đối mặt loại người có thân phận cao quý này bán ân tình. Trong lòng đều là khó tránh khỏi nói móc. Nhưng ở bề ngoài vẫn là một bộ cảm ân đái đức hận không thể vì Huyền Vũ Hoàng, vì đại Vũ quốc máu chảy đầu rơi.

Huyền Vũ Hoàng nhìn biểu hiện của Ngô Minh, trong lòng có cân nhắc riêng của bản thân: Nha đầu này làm dáng vẻ nguyện chết nhất định là trang*. (*giả – ở đây là diễn sâu)

Cái tặc nha đầu này sẽ không nhìn ra ta bán ân cho nàng sao? Bất quá ân tình này thật không nhỏ, mặc dù là nàng biết rõ trẫm là bán ân tình, nàng cũng sẽ vô cùng cảm kích.

Huyền Vũ Hoàng đã quá quen với thái độ quần thần thuộc hạ mấy chục năm qua đối với hắn, chưa từng có nghĩ đến sẽ có nhân sĩ bất lương như Ngô Minh vậy không biết cảm ơn còn muốn ở trong lòng nhổ nước bọt.

“Ái khanh phải ghi nhớ lúc phục dụng viên thuốc này, nhất định phải lấy vô căn chi thủy* chậm rãi thấm nhuận ba canh giờ. Lại hàm ở dưới lưỡi chậm rãi nhuận trơn mới có thể phát huy tốt nhất dược tính.” Huyền Vũ Hoàng lại căn dặn vài câu liên quan tới cấm kỵ cùng phương pháp phát huy càng tốt hơn dược tính của Hộ Tâm Phù Dung đan. (*nước không có rễ – tức nước mưa hoặc hứng từ sương sớm)

Còn chỉ kém nói thêm một câu ngươi có thể đừng lãng phí thuốc của ta.

Ngô Minh không cần để tâm nghe liền có năng lực nhớ hết đi xuống. Nhưng trong lòng cũng là kinh ngạc, chỉ cần nghe những điều cấm kỵ khi sử dụng này, liền biết thành phần trong viên thuốc này quý giá dị thường.

Nhưng nàng không lo lắng chút nào thân thể của mình cần dùng nước sương cái gì, lực tiêu hóa của tiến hóa khung máy móc muốn nói thứ hai, cõi đời này còn có ai dám nói thứ nhất?

Cảm ơn Huyền Vũ Hoàng, Ngô Minh ra nội đường.

Long lão ở bên ngoài đã sớm chờ đợi một lúc lâu, cũng không vội vã. Chỉ là nhắm mắt hồi tưởng về thời gian bản thân lịch duyệt ở trên giang hồ mấy chục năm.

Sắp cáo biệt một thân tu vi huyền khí, tuy rằng thời gian tiêu tốn của toàn bộ quá trình ngắn thì nửa năm, lâu là ba năm, bất quá cũng là chuyện sớm hay muộn.

Kẻ thù sẽ tìm tới cửa sao? Nhưng có Tam Thánh Tông bảo bọc, đặc biệt Chu Chỉ Nhược được bản thân truyền thụ huyền khí sau, tất nhiên như Tiêu Nhược Dao vậy kinh thế quật khởi, là không cần phải lo lắng ai dám dễ dàng xâm phạm đến.

Long lão làm đánh giá của bản thân, nếu như tông chủ Trượng Kiếm Tông hiện tại đột nhiên phế bỏ một thân công lực, kẻ thù của hắn liệu sẽ tìm tới cửa đi.

Ha ha, có Tiêu Nhược Dao ở. Người nào dám dễ dàng đi gây sự? Đệ nhất nhân vật thiên tài của thế hệ sau, có thể sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ thù nào mạo phạm sư phụ.

Vì lẽ đó Long lão xác định bản thân sau khi tá giáp* tất nhiên sẽ an toàn, càng có phong hào Hầu gia do Huyền Vũ Hoàng ban tại người, chỉ cần đại Vũ quốc không ngã, kẻ thù nào dám động thủ với mình, đó chính là cùng toàn bộ đại Vũ quốc là địch. Lại có thêm gia tộc Long lão cứ việc không có siêu cao thủ nhất lưu, nhưng nói chung lực phòng ngự cũng không thể khinh thường. (*cũng như gác kiếm)

Nghĩ sự an toàn của bản thân không có vấn đề. Long lão lại bắt đầu hồi tưởng qua rất nhiều bạn tốt trải qua một đời.

Năm đó rất nhiều đội hữu cùng mình tổ đội, đã sớm hóa thành bụi trần. Bản thân hiện tại sông đại giang chảy về đông, chưa chắc không có ý vị cảm khái nhớ lại. Bài thơ Lâm Giang Tiên của Tiêu Nhược Dao cũng là nhường thứ tình cảm này của hắn tiến thêm một bước.

Bạch phát ngư tiều giang chử thượng ~ quán khán thu nguyệt xuân phong ~

Trong lòng nhẹ xướng thơ từ Lâm Giang Tiên, chờ Ngô Minh đi ra. Long lão mới mở ra hai mắt: “Chu cô nương, ngươi đến rồi.”

Ngô Minh vừa nhìn Long lão, liền cảm thấy cùng trong ngày thường không giống, thậm chí cùng vừa nãy cũng có chút sai biệt, không khỏi kinh ngạc nói: “A? Long lão tinh khí thần của ngươi tựa hồ cùng với trước không giống.”

Long lão sững sờ, nhưng cảm thấy huyền khí trong đan điền hoạt bát nhảy một cái.

“Hả?” Long lão trong lòng cả kinh.

Hắn đột nhiên phát hiện bản thân tựa hồ ngộ đến cái gì, căn bản không kịp trả lời Ngô Minh hoặc là suy nghĩ nhiều, lúc này khoanh chân ngồi xuống.

Hai tay hai chân; lòng bàn tay; gan bàn chân đồng thời hướng về hướng thiên không, hắn cảm giác huyền khí đang ở rung động, lập tức tùy ý nó dâng trào ở trong người, tiện đà cảm thụ một cái tia hiểu ra trong lòng kia.

“Nhanh đi bẩm báo Huyền Vũ Hoàng.” Ngô Minh nhìn ra Long lão tựa hồ tỉnh ngộ cái gì, lập tức ra hiệu tiểu thái giám đi vào trong báo tin.

Ngô Minh thì lại đứng ở bên cạnh, toàn lực cảm thụ huyền khí trong cơ thể Long lão lưu động cùng cảnh giới thay đổi.

Trong lòng nàng kinh ngạc, làm sao Long lão lại đột nhiên ngộ đạo? Sẽ không phải là đột nhiên lĩnh ngộ cái gì, muốn làm ra đột phá chứ?

Ngô Minh thậm chí cân nhắc nếu như Long lão muốn đột phá đến nhật giai cái gì, coi như tại tràng quấy rối cho hắn xem.

Nhưng là cảm thụ huyền khí trong cơ thể Long lão, tuy rằng đang không ngừng tăng lên, nhưng cùng tông chủ mãn nguyệt giai hoàn toàn không có cách nào đánh đồng với nhau.

Ngô Minh thông qua huyền khí ba động mà thân thể Long lão hướng ra phía ngoài thả ra rất nhanh phán đoán ra được, là hắn ở huyền nguyệt giai cấp tốc đạt đến đỉnh phong, hướng về mãn nguyệt giai thăm dò một loại quá trình.

Không sai, Long lão tỉnh ngộ rồi!

Liền như tông chủ viết cái mũi tên hướng xuống, đạo lý này là tương thông.

Long lão chủ động đồng ý từ bỏ mấy chục năm tu vi, thậm chí còn liên luỵ phong phú chuyện giang hồ từng trải ngày xưa, đặc biệt đối với nhân sinh một loại cảm ngộ không tên, khiến cho cảnh giới của hắn đột nhiên đột phá.

Mấy chục năm tích lũy huyền khí cùng Tam Thánh Tông trợ giúp phong phú đan dược, ở trên yếu tố năng lượng Long lão đã sớm đầy đủ năng lượng cần thỏa mãn cho cảnh giới mãn nguyệt giai. Thế nhưng then chốt là tâm tình của hắn, cảnh giới huyền nguyệt giai không có đạt đến không thể nói rõ.

Thế nhưng từ ngữ bài thơ Lâm Giang Tiên của Ngô Minh, còn làm cho hắn thật sự có tâm thái từ bỏ tu vi huyền khí, nhưng lệnh tâm tình của hắn siêu việt qua huyền nguyệt giai, tiến thêm một bước nữa hướng về phía cảnh giới mãn nguyệt!

Chỉ tiếc chính là… Ở trước đệ nhất thiên hạ long ngạo kiều, số mệnh của hắn nhất định chỉ là cái vai phụ.

Bởi vì tuy rằng hắn chính đang thăng cấp, thế nhưng hệ thống huyết mạch thủng trăm ngàn lỗ bắt đầu không chịu nổi rồi!

Huyền khí rung động bắt đầu càng ngày càng nhanh nóng, như làn sóng không ngừng đánh vào đê, một đợt rồi lại một đợt tiếp diễn nhiều lần ở trong cơ thể Long lão.

Thân thể huyền nguyệt giai thánh giả vốn là mạnh mẽ, hoàn toàn là điều chắc chắn. Nhưng là hắn bị Ngô Minh hố qua, xui xẻo nhiều chỗ trong tâm mạch có thương tích nghiêm trọng.

Tuy rằng trước đó phát tác đã được Nguyên Liệu điện Cầm điện chủ chăm chú trị liệu qua, nhưng này là thuộc về điều trị chung chung, không thể hoàn mỹ như lúc ban đầu. Đặc biệt Ngô Minh đã ở sớm nhất giở trò ở bên trong, thay đổi kết cấu nguyên bản. Vì lẽ đó hiệu lực nguyên khí của Cầm điện chủ tuy rằng bởi vì nguyên nhân đẳng cấp vượt qua Ngô Minh, thế nhưng trị liệu sau vẫn cứ không thể đạt đến trình độ có thể chịu đựng áp lực trầm trọng.

Huống hồ loại áp lực này là áp lực của việc thăng cấp, vượt xa mức độ năng lực tâm mạch có thiếu hụt của một cái cao thủ có thể chịu đựng. Dù sao mỗi một lần thăng cấp đều là một lần thử thách, mặc dù là hàng ngũ Long lão cũng là liều lĩnh mạo hiểm rất lớn.

Vượt qua, tựa là một cái cảnh giới mới. Không qua được, người bỏ dở nửa chừng, không tàn tật cũng phải công lực đại thối*. (*giảm mạnh)

“Chẳng lẽ Long lão đây là ngộ đạo tấn giai…” Huyền Vũ Hoàng nhìn ra đầu mối, lập tức phất tay làm cho tất cả mọi người yên tĩnh.

Thị vệ bên người Huyền Vũ Hoàng dẫn đầu, bắt đầu dẫn dắt đại lượng thị vệ trấn thủ ở xung quanh Long lão.

“Đóng kín chu vi cung điện, cấm chỉ bất luận người nào đi lại lung tung.” Huyền Vũ Hoàng lấy thanh âm cực thấp nói rằng: “Thỉnh cầu Cầm điện chủ, Hạt lão mọi người lẳng lặng mà lại đây.”

Lập tức có người lặng yên mà đi. Tất cả mọi người cũng đều hiểu, đây là Long lão đến một loại thời khắc rất then chốt nào đó.

Long lão cả người bắt đầu run rẩy, nhịp điệu hô hấp có chút hỗn loạn, lồng ngực chập trùng bất định.

Tình huống không lạc quan. Huyền Vũ Hoàng vốn là nhìn thấy Long lão có vẻ như ở thăng cấp, trong lòng khá là hài lòng. Thế nhưng nhìn thấy trạng thái Long lão bây giờ, tựa hồ khó có thể chịu nổi.

Ngô Minh là cảm thấy rất kỳ quái, cái tên này làm sao có thể thăng cấp?

Nghĩ đến một lát cũng không hiểu, nàng không khỏi ước ao được như những người không có kim thủ chỉ*. Có thể bản thân có tiến hóa khung máy móc kim thủ chỉ như vậy, mới sẽ làm mình khó có thể lĩnh ngộ. (*bàn tay vàng)

Kỳ thực nàng không biết. Hồn thể bản thân giác ngộ nhưng là lĩnh ngộ to lớn nhất trong thiên hạ.

Nguyên khí cùng song trọng* huyền khí, chẳng khác nào nàng có ba thân thể. (*hai hệ thống biệt lập)
Nhấn Mở Bình Luận