Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Dáng dấp nữ hài kia chừng mười bốn mười lăm tuổi, da dẻ trắng nõn, mặt mày xinh đẹp nho nhã. Một thân quần áo màu xanh, viền váy màu trắng, cho thấy thuộc về đệ tử ngoại môn. Bên hông là một thanh tam xích* kiếm, cũng có thể cho thấy thân phận của nàng không thuộc về Nguyên Liệu Điện. (*xích đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét)

Nàng mặc một bộ thanh y mộc mạc, đai lưng bên hông chỉ là dây lụa, cũng không có những vật như túi thơm giống các nữ tử khác, phỏng chừng gia cảnh cũng không giàu có.

Tương đối làm người khác chú ý chính là, nàng đứng ở nơi đó, trong mắt có không ít ánh sáng chờ mong, chờ có người tìm đến nàng tổ đội. Một đôi môi anh đào mỏng, khi thì sẽ sốt sắng mà nhếch lên, vừa đáng yêu vừa khiến lòng người thương xót.

Ở thời điểm có người đi tới thăm dò nàng, nàng sẽ có chút quẫn bách dùng tay ra dấu một chút. Người đến liền nhắm chừng đã hiểu, nàng có thể nghe, nhưng không thể nói chuyện…

Không biết nói chuyện, đây là một vấn đề lớn a. Ở thời điểm đoàn đội tác chiến, làm sao có thể không lên tiếng đây? Để ý và nhắc nhở lẫn nhau là điều tất yếu.

Bởi vậy, tất cả mọi người sau khi cùng nàng tiếp xúc, đều tiếc nuối lắc lắc đầu lui lại.

Nữ hài cũng từng tranh thủ dùng tay ngữ cùng người ra sức thể hiện một chút, muốn biểu thị mình có thể gia nhập đoàn đội, hơn nữa có thể càng nỗ lực xuất sắc hơn, nhưng những người đến mời đều sau một thoáng hơi chút do dự liền áy náy lắc lắc đầu.

Bé gái này chỉ là huyền khí một tinh, thực lực căn bản quá yếu, lại không thể nói, không có người chiêu mộ nào dám mạo hiểm vì nàng.

Cánh môi anh đào của nữ hài dần dần cắn chặt, ánh sáng chờ mong trong ánh mắt cũng càng ngày càng ảm đạm.

Không lâu, nữ hài liền lặng lẽ đi tới khu nghỉ ngơi chỗ Ngô Minh đang ngồi.

Thấy Ngô Minh nhìn nàng chăm chú, nữ hài nhi dùng tay ra hiệu xin hỏi một chút chỗ ngồi bên cạnh đã có người hay chưa.

Ngô Minh lấy tay ra dấu ý bảo để cho nàng đừng khách khí, nàng hơi cảm thấy bất ngờ. Bởi vì Ngô Minh đánh ra thủ ngữ phi thường tiêu chuẩn, tựa hồ rất am hiểu về ngôn ngữ của người câm điếc.

“Ta từng tiếp xúc qua một ít người có cùng cảnh ngộ với ngươi, bọn họ dạy cho ta biết thủ ngữ.” Ngô Minh tùy tiện nói. Kỳ thực là hệ thống thông qua quan sát động tác tay của nữ hài vừa nãy mà nhanh chóng học tập thủ ngữ.

Nữ hài nhi gật gật đầu, vuốt nhẹ làn váy một cái ngồi xuống bàn bên cạnh Ngô Minh, nhưng chỉ là khoanh tay ngơ ngác ngồi.

“Ăn một chút gì đi, chờ một lát có thể sẽ có người tìm ngươi tổ đội.” Ngô Minh tiếp lời.

Cô gái như thế nếu là ở thế giới hiện đại xem như là cấp bậc hoa khôi của trường, mình tuyệt đối sẽ không được tùy ý bắt chuyện giống như bây giờ.

Nữ hài bày ra dáng vẻ tươi cười biểu thị thân cận, nhưng vẫn không có động thủ ăn, chỉ là uống một chút nước trà.

Ngô Minh nhưng lại không chút khách khí, không nhanh không chậm đem trái cây cùng điểm tâm trên bàn quét sạch sành sanh, hai ấm nước trà đều uống hết trơn.

Lúc Ngô Minh đang chú ý vị nữ hài kia, rất nhiều đệ tử cũng sớm chú ý tới Ngô Minh, nhưng đại thể là sau khi mắt sáng lên, rồi lại do dự mà nhìn chăm chú một lúc, rốt cuộc lắc đầu một cái dời đi ánh mắt.

Có thể tìm người hợp thành tổ đội đương nhiên là những nhân vật trọng yếu có tu vi tốt, bọn họ đã sớm nhìn ra Ngô Minh không có huyền khí tu vi, chỉ cần điểm ấy cũng sẽ không có người muốn nàng. Hạn mức tối đa của tổ đội là năm người, mỗi một cái tiêu chuẩn đều rất quan trọng.

Phần lớn người có nghe nói qua ức thuật của Tiêu Nữ, nhưng cũng không biết mặt mũi nàng. Hơn nữa mặc dù có nhận ra nàng, cũng chưa chắc đã lựa chọn đem nàng xếp vào đội hình. Ức thuật dù sao cũng không có ý nghĩa bằng võ kỹ, không có huyền lực làm trụ cột, chiêu thức cho dù tốt cũng dùng không được.

Cũng tỷ như Lâm Triêu Dĩnh một khi vận dụng huyền khí, Ngô Minh liền lập tức bị đánh bại.

Nha đầu này tướng mạo không thuộc về thượng thừa, nhưng đặc biệt có một loại cảm giác không nhiễm bụi trần, điểm ấy không sai. Chỉ tiếc tuổi tác còn quá nhỏ, hơn nữa việc tu luyện không phải trò đùa, để loại thiếu nữ này gia nhập đoàn đội gần như là bằng vật trưng bày, còn phải chia sẻ phần thưởng quest tông môn, tương đương với bình hoa* ăn EXP, hơn nữa còn không có rãnh giữa ngực không phải là hỏa muội, cho vào có ích lợi gì? (*ý nói mỹ nữ chỉ dùng để ngắm)

Vì lẽ đó, Ngô Minh ở lúc ăn ăn uống uống, người qua đó quấy rầy nàng nhưng không có ai cả.

Trái lại nữ hài không thể nói chuyện kia thỉnh thoảng có người lại đây hỏi, đương nhiên vẫn cứ ôm thất vọng mà đi.

Gã sai vặt phụ trách cung cấp trà bánh lúc lại đây phục vụ, kinh ngạc phát hiện trà bánh trên bàn đều hết rồi, liếc xéo Ngô Minh cùng nữ hài một chút, không hề nói gì, sau đó lại đi bày lên nguyên trạng như cũ.

Nhưng lại bị Ngô Minh ăn sạch.

Tiệc buffet miễn phí, vì sao không ăn? Trải nghiệm chuyện xảy ra tối hôm qua bị Bạch trưởng lão bắt đi, Ngô Minh có ý niệm làm lạc đà trong đầu. Dù sao thân thể bây giờ cũng có thể dự trữ chất dinh dưỡng, vì sao không ăn uống nhiều một chút, cái cơ hội ăn uống miễn phí này vừa hay có thể giúp mình biến thành lạc đà.

Không lâu sau, gã sai vặt lần thứ hai lại đây, liền chú ý đến, đã thấy cái trác trà bánh trước mặt Ngô Minh lại lần nữa trống rỗng, nhất thời có chút tức giận, ánh mắt bất thiện liếc nhìn Ngô Minh cùng người nữ hài câm.

Người nữ hài câm có chút lúng túng, nhưng cũng ở trên bụng mình nhẹ nhàng ấn ấn, biểu thị đối với gã sai vặt này là chính mình quá đói bụng.

Ngô Minh quay về nữ hài hảo cảm đại tăng, nàng căn bản không có ăn cái gì, lại chủ động đem việc ăn sạch đồ ăn ôm đồm qua bên mình, loại người có lòng dạ tốt này tương đương hiếm thấy.

Ân, không biết lòng dạ lớn bao nhiêu. Ngô Minh lén nhìn đánh giá nữ hài nhi bộ ngực.

Kỳ thực nàng hiện tại là thân phận nữ tử, coi như là trắng trợn nhìn xem bộ ngực người ta, đối phương cũng chỉ sẽ không hiểu, sẽ không xem nàng là tên đại háo sắc, cuồng ngực gì đó.

Một bên khác, gã sai vặt phát hiện cái trác trà bánh này hai lần bị ăn sạch toàn bộ nhưng ở sau lúc xoay người rời đi, không tha thứ mà tìm một vị quản lý đem tình huống nói ra.

Cái này vốn không tính là chuyện gì, nhưng vị quản lý này vừa vặn tâm tình hôm nay không tốt, vừa nghe lời này ngưng mắt nhìn tới, xem tình huống trên bàn hai cái vị nữ hài nhi này, quan sát một hồi.

Có người mời nhưng cũng chỉ là người câm? Không có huyền khí căn bản không người nào để ý tới? Ha ha ha, hai cái tiểu cô nương này thật thú vị, quản lý nhất thời tìm được đối tượng phát hỏa rồi.

Một cái không có huyền khí đệ tử ngoại môn, một cái nữ hài nhi sẽ không thể mở miệng nói chuyện. Ta không khi dễ các ngươi một chút, đều xin lỗi đám đệ tử luôn luôn vênh váo đắc ý ở trước mặt ta giả bộ con nhà quyền quý.

Vị quản lý này nén giận trong lòng, lập tức lại đây đối với hai vị nữ hài nhi lớn tiếng nói: “Hai vị cô nương, đồ ăn dùng để ăn, chứ không thể mang về.”

Những lời bộc trực thẳng thắn này, là vô cùng không khách khí.

Các đệ tử xung quanh cũng nghe được, ngạc nhiên nhìn sang.

Bọn họ nghe quản lý nói như thế, không khỏi có người cười nhạo, cũng có người thở dài.

Một cái quản lý tiếp đãi tông môn lại keo kiệt như vậy? Làm sao lại gây khó dễ cho hai cái tiểu nha đầu? Một tông môn lớn, coi như bị bọn họ cầm về chút đồ ăn còn không được ư?

Bọn họ cũng không biết, loại sự kiện cỡ lớn này người làm công tác tổ chức thường có thể rút ra chút lợi ích từ bên trong ngân sách dùng cho tiệc chiêu đãi trà bánh.

Đại đa số người trên sân trường sẽ không ăn bao nhiêu, trước đó đưa ra hạn định cho số lượng trái cây cùng điểm tâm, còn lại có thể ra tay vơ vét kiếm chút tiền lời uống rượu, cũng là một trong những con đường ăn chặn thường thấy nhất của bọn sai vặt cùng quản lý.

Các đệ tử ăn càng ít, thì tiền rơi vào trong tay bọn họ càng nhiều,

Lâu dần, bọn họ dưỡng thành thói quen, nhìn đệ tử ăn đồ ăn, mà trái lại cảm thấy giống như tiền lương của chính mình đăng bị ăn mất.

Đặc biệt nhìn thấy hai cái tiểu nha đầu không đáng giá ở trong tông môn này, lại dám vừa ăn vừa gói mang về, mang về chính là đang trộm tiền túi của mình a!
Nhấn Mở Bình Luận