Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Kích phát nguyên liệu điện cơ tinh thạch? Khối tinh thạch này trị giá năm trăm lạng? Ngô Minh kinh ngạc.

“Năm trăm lạng a, dễ thôi, đồ vật có giá cả liền có thể mua được không nên quá buồn bã.” Ngô Minh trong nháy mắt muốn để cho tự yêu mình công tử móc tiền túi mua một khối, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, quyết định tự mình nghĩ biện pháp kiếm tiền đưa cho Nhị Nha Đầu: “Ngươi yên tâm, trong vòng mười ngày, ta nhất định giúp ngươi mua một khối tốt nhất đến.”

Đăng ký giả chen miệng nói: “Đệ tử mới vào Nguyên Liệu Điện, đề nghị không được tham gia tổ đội, dù sao năng lực tự vệ quá yếu. Ta thấy tiểu cô nương này cũng chưa mài giũa đủ, các ngươi không nên để lỡ cơ hội tĩnh tu ở trong tông môn của nàng.”

Câu nói này tuy rằng khó nghe, nhưng là tương đối có đạo lý.

“Đa tạ chỉ điểm.” Ngô Minh chắp tay nói, tiện đà quay lại Nhị Nha Đầu: “Ngươi chuyên tâm ở trong tông môn tu luyện, chí ít còn có thể đọc sách luyện tập thao tác hay gì đó chăm chỉ học tập nền tảng, chuyện tinh thạch ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.”

“Năm trăm lạng a, làm sao còn có khả năng…” Ánh mắt Nhị Nha Đầu thảm thiết.

Trước nàng còn muốn vì Ngô Minh trở thành đệ tử ngoại môn mà cao hứng, giờ khắc này nghĩ đến trạng huống trước mắt của chính mình, nhất thời nước mắt lưng tròng.

“Đừng lo lắng đừng lo lắng, ngày hôm trước ta vẫn là tạp dịch đây, ngày hôm nay không phải đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi ư, trước đó không phải ngươi tuyệt đối không nghĩ tới sao?” Ngô Minh nêu ví dụ nói: “Ngươi liền tin tưởng ta, khẳng định ở trong vòng mười ngày tìm đến cho ngươi một khối nguyên liệu điện cơ tinh thạch.”

Nếu không được, tìm Bạch trưởng lão lường gạt một khối cũng thể mà?

Hỗ Vân Thương cùng tự yêu mình công tử nhìn dáng vẻ của các nàng, đều nỗ lực mở miệng nói mình bỏ tiền. Nhưng xem Ngô Minh đem trách nhiệm ôm đồm lấy, cũng là nhịn xuống không nói.

Nhị Nha Đầu nghe Ngô Minh nói như thế, vui vẻ nói: “Thật sự?”

“Thật sự.” Ngô Minh gật đầu.

“Được, Tiêu Nữ ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể làm được.” Nhị Nha Đầu nín khóc mỉm cười.

“Hừm, yên tâm được rồi. Chuyện tư cách để ở một bên, bất quá ngươi xem như là đội viên vinh dự còn chưa đăng ký ở bên trong đội ngũ của chúng ta. Sau này có người bị thương còn muốn tìm ngươi hỗ trợ trị liệu.” Ngô Minh nói sang chuyện khác để Nhị Nha Đầu bớt lo nghĩ: “Đúng rồi, cái đội ngũ này của chúng ta vẫn còn chưa có tên, ngươi đến vì chúng ta đặt tên đi?”

Mọi người cảm thấy danh xưng đội viên vinh dự này rất mới mẻ, cảm thấy nó cũng không tệ lắm, sẽ không để cho Nhị Nha Đầu có cảm giác bị bài xích ở bên ngoài.

“A? Để ta đặt tên sao?” Nhị Nha Đầu vội vã lau một chút lệ nơi khóe mắt, đem tinh thạch thu hồi lại: “Ta nghĩ nghĩ…”

Tự yêu mình công tử nhìn nước mắt như mưa nữ hài, trong tâm trí cũng không tiện giành phát biểu tên gọi của đội ngũ trước.

Người câm nữ hài Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Thương căn bản cũng không có ý nghĩ cướp quyền đặt tên cho đội ngũ.

Đăng ký giả cũng là trong lòng bồn chồn, tiểu nha đầu ngây thơ hồn nhiên như thế, có năng lực đặt được cái tên tốt đẹp gì chứ?

Đại đa số đội ngũ đặt tên tổ đội, đều là Tật Phong; Sấm Sét; Huyễn Quang; Nhất Kiếm Vô Ngân chẳng hạn, tên tương đối nghe rất kêu.

Nhị Nha Đầu hết sức chăm chú suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nữu Nhi a, huyền khí tinh cấp của ngươi không rõ, ta cảm thấy nhất định rất là lợi hại. Như vậy liền gọi Bất Minh Giác Lệ đội được chứ?”

Ngô Minh ngã ầm một tiếng té xuống đất.

“…” Chúng người không lời. Đương nhiên Mục Thanh Nhã là không thể nói chuyện.

“Hay là chính các ngươi đặt tên đi, chớ đem ta cân nhắc ở bên trong. Ta cần thời gian tổ đội nửa năm sau mới có thể lại thêm vào đây.” Nhị Nha Đầu rất lúng túng lè ra cái đầu lưỡi, nàng ý thức được chính mình căn bản sẽ không biết đặt tên.

Tự yêu mình công tử Tông Trí Liên phẩy phẩy cây quạt, bắt đầu khoe chữ: “Chúng ta một đoàn đội lại như là một cái quốc gia. Người xưa nói, dân giàu, thì nước mạnh, dân đói kém, thì là quốc nhược. Liền gọi Bàn Thứ đội được chứ?”

Ngô Minh rầm một cái ngã chổng vó.

Hỗ Vân Thương nói: “Ta cảm thấy, tinh thần gắn bó giữa các thành viên trong một đội là trọng yếu nhất. Cho nên chúng ta có thể đặt tên là Trung Nhị đội.”

Ngô Minh mới vừa bò dậy liền ngã xuống.

Mục Thanh Nhã dùng tay ra dấu: “Ta cảm thấy mới đầu phấn đấu rất dễ dàng, chỉ sợ thành viên đoàn đội kiêu ngạo, vì lẽ đó cần kiêng giới kiều và giới ngạo, như vậy gọi là Tác Ngạo Kiều đội được chứ?”

Ngô Minh đều bò không dậy nổi.

Nàng cảm thấy chắc nên tìm chút thời gian lén lút hướng về mấy người bọn họ yêu cầu…

“Các ngươi có thể tạm thời không cần đặt tên.” Đăng ký giả đề nghị: “Sau khi các ngươi đối với việc thí luyện của mình cùng mọi người có sự đoàn kết thấu hiểu sâu đậm, cùng nhau một lần nữa thương lượng cái tên đi ra đi. Ngược lại các ngươi đã định sẵn một cái tên nào đó rồi, cũng phải ở cuối tháng lúc tổng kết mới lần thứ nhất dùng đến, bình thường tiếp nhận vụ đều là do đội trưởng đứng ra, mà không phải theo tên đội ngũ tiếp nhận.”

“Có đạo lý.” Ngô Minh từ dưới đất bò dậy, khó khăn gật đầu.

Lúc này mọi người đều chưa quen thuộc, mỗi người phát biểu ý kiến của mình không chừng còn muốn bốc lên cái tên yêu thiêu thân gì đây.

Tỷ như Ngô Minh hiện tại đang suy nghĩ tựa là làm cái tên đội ngũ [ Thiên Tai Quân Đoàn ], rất khí phách.

Mấy người đều gật đầu đồng ý với cái kiến nghị tạm thời gác lại này.

“Các ngươi ai là đội trưởng?” Đăng ký giả lại hỏi.

Có ba người chỉ về một người, Hỗ Vân Thương, Nhị Nha Đầu, Mục Thanh Nhã đều hướng Ngô Minh chỉ tay.

Chỉ có một người đặc thù, tự yêu mình công tử chỉ về phía mình.

Thấy tự yêu mình công tử chủ động như vậy, Ngô Minh nhất thời giơ tay chỉ về tự yêu mình công tử.

“Hừm, ngươi phi thường có nhãn lực, ta rất tán thưởng ngươi.” Tự yêu mình công tử lắc cây quạt phi thường hài lòng.

“Được rồi, như vậy vị Tông Trí Liên đệ tử này đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của các ngươi.” Đăng ký giả ghi lại trong danh sách, sau đó đem tay duỗi một cái: “Như vậy. Ai tới giao nộp phí đăng ký một trăm lạng?”

Lúc này Ngô Minh ở bên trong bốn người đều đồng thời chỉ về phía tự yêu mình công tử.

Tự yêu mình công tử dừng lay động cây quạt lại: “Cái gì? Bằng cái gì liền để ta giao tiền?”

Ngô Minh lên tiếng đáp lời không hề vấp một chút nào: “Ngươi là đội trưởng.”

Hỗ Vân Thương trả lời rất đàng hoàng trịnh trọng: “Ngươi là đội trưởng.”

Nhị Nha Đầu cũng cảm thấy chuyện này là đương nhiên: “Ngươi là đội trưởng.”

Mục Thanh Nhã không có cách nào nói, tựa là đem hai cái tay đồng thời chỉ về tự yêu mình công tử.

Nhìn tự yêu mình công tử ai oán móc ra tiền bạc đến, Ngô Minh tin tưởng quyết định của mình khi kéo tự yêu mình công tử nhập bọn là cực kỳ chính xác.

Đăng ký hoàn tất, không có nhập đội mà chỉ là trở thành đội viên vinh dự Nhị Nha Đầu cũng không hề rời đi, mà là cùng Ngô Minh bốn người bọn họ một đội liền tìm địa phương nghỉ ngơi.

Ngô Minh là cố ý mang theo mọi người tách ra Lâm Triêu Dĩnh.

Sau khi vây quanh một cái bàn tròn ngồi xuống, mấy người tự giới thiệu bản thân với nhau.

Hỗ Vân Thương xuất thân từ Hỗ Đao môn, xem như là tiểu thiếu gia con nhà giàu.

Mục Thanh Nhã là tương tự với Nhị Nha Đầu, và Tiêu Nữ đều xuất thân nơi hẻo lánh. Chỉ có điều phụ thân là quan viên bị cách chức lưu lạc, vì lẽ đó từ nhỏ chịu đến một nền giáo dục cũng không tệ lắm.

Sau khi Tự yêu mình công tử Tông Trí Liên giới thiệu một chút, mọi người liền sợ hết hồn.

Lại là nước Tấn nhị vương tử!

Nước Tấn một trong hai đại cường quốc Trung Nguyên!

“Ta là con thứ.” Tông Trí Liên nhẹ như mây gió lắc cây quạt.

Con thứ không có quyền thừa kế, không thể lĩnh binh cũng không cách nào nắm quyền, chỉ có thể làm cái vị công tử nhàn tản.

Ngô Minh cũng là chú ý tới nhịp điệu phe phẩy cây quạt của hắn so với bình thường nhanh hơn một chút.

Làm người vui mừng chính là, cái đoàn đội này có lẽ mỗi người đều có chút cố sự, nhưng bầu không khí khi ở cùng với nhau lại rất hòa hợp.

Hỗ Vân Thương, Tông Trí Liên đều không có biểu hiện ra sự phản cảm đối với việc Mục Thanh Nhã không cách nào nói chuyện, trái lại là phi thường chăm chú mà lẳng lặng chờ mỗi lần nàng dùng tay ngữ lên tiếng, sau đó để Ngô Minh phiên dịch lại cho mọi người.

Nói chuyện phiếm vài câu, rất nhanh, đã tiếp cận thời gian yết bảng.

Xoeng ——————

Một tiếng kiếm vang lên.

Yết bảng!
Nhấn Mở Bình Luận