Ngày thứ hai, sau tảo triều, trên đường Kỳ Lạc trở về tướng phủ, cảm thấy bước chân càng thêm nặng nề.Không biết đi được bao lâu, khi Kỳ Lạc ngẩng đầu lên, lại phát hiện mình đã đi qua đại môn phủ Thừa tướng. Quay người, bước chân Kỳ Lạc cứng ở nguyên địa, kinh ngạc nhìn dân chúng trên đường cái Trường An, cuối cùng thở dài thật dài, đi đến tiểu viện của Đậu Ảnh."Thùng thùng.""Đậu cô nương..." Kỳ Lạc gõ cửa phòng, khiến Đậu Ảnh trong tiểu viện giật mình.Đậu Ảnh đi tới cửa trước, mở ra, đợi Kỳ Lạc đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, bối rối nhìn Kỳ Lạc.Hôm nay hắn so với hôm qua tựa hồ còn sa sút hơn.Kỳ Lạc nhìn thấy Đậu Ảnh trong viện đang đảo thảo dược, trực tiếp đi qua, nói: "Hôm nay có thể có thể kê một đơn thuốc cho ta không?''Đậu Ảnh sững sờ, đi đến trước người Kỳ Lạc nói: "Được."Kỳ Lạc cùng Đậu Ảnh ngồi xuống bên cạnh đống thảo dược, Kỳ Lạc tiện tay cầm lấy một cọng cỏ thuốc, thản nhiên nói: "Ta ngược lại thật ra rất hâm mộ ngươi, chí ít có thể vô ưu vô lự, làm chuyện mình thích làm.''Đậu Ảnh hít một hơi, nói: "Kỳ thật ta cũng có chuyện phiền lòng, chỉ là không suy nghĩ nhiều thôi." Nói xong liền muốn kéo tay Kỳ Lạc qua bắt mạch.Kỳ Lạc nhẹ nhàng tránh đi, bình tĩnh nhìn nàng, hỏi: "Không nghĩ liền có thể sống được vui vẻ sao?''Đậu Ảnh biết Kỳ Lạc có tâm sự trong lòng, nói: "Ngươi... Nếu cần một người nghe ngươi nói, ta ngược lại thật ra có thể cùng ngươi tâm sự.''"Tạ ơn." Kỳ Lạc cười một tiếng, ngẩng mặt lên, nhìn mây trắng trôi trên bầu trời, "Ta cảm thấy mệt mỏi quá, rất muốn về nhà.""Về nhà?" Đậu Ảnh nhàn nhạt tiếp lời, "Cố hương của ngươi?"Kỳ Lạc gật đầu, mặt rầu rỉ, "Thế nhưng ta lại không biết làm sao trở về?"Đậu Ảnh lắc đầu nói: "Ngươi hai chân khoẻ mạnh, muốn trở về lại không được à?''Kỳ Lạc không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Ta cách cố hương hơn một nghìn năm, ta coi như đi bộ hay là chạy cũng không tới được.''"Hơn một nghìn năm?" Đậu Ảnh lập tức hào hứng, không khỏi trên dưới nhìn thoáng qua Kỳ Lạc, đưa tay nhéo nhéo cánh tay Kỳ Lạc, "Ngươi là người sống sờ sờ a, nói cái gì vậy?''Tay Kỳ Lạc giơ lên, vỗ vỗ mặt mình, "Đúng vậy a, ta là người sống sờ sờ, đây hết thảy đều không phải là mộng..." Nói xong Kỳ Lạc đứng lên, "Kỳ thật, ta cũng không phải là người nơi này." Hơi dừng lại, "Ta có thể tin tưởng ngươi không?'' Không đợi Đậu Ảnh trả lời, Kỳ Lạc lại tự giễu cười một tiếng, tự nhủ, "Ta bây giờ cũng không có cái gì đáng giá để lợi dụng, nói cho ngươi cũng không sao."Đậu Ảnh nghe không hiểu, "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?""Kỳ thật ta đến từ hơn một nghìn năm sau..." Thanh âm Kỳ Lạc vang lên, để Đậu Ảnh quả thực kinh ngạc một chút.Cùng lúc đó, Tôn Ninh đứng ở trước cửa cũng không khỏi kinh ngạc một chút, xê dịch thân thể, lặng yên đi ra đằng sau tiểu viện, bất động thanh sắc bò lên trên mái hiên tiểu viện." Nơi đó không cần xe ngựa, chúng ta đều dùng một loại phương tiện di chuyển gọi là ô tô..." Kỳ Lạc hồi tưởng đến chuyện lúc trước, ''Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, nhưng chúng ta không dùng nén mà dùng một thứ gọi là điện... Còn có...""Ngươi chờ một chút..." Đậu Ảnh nhìn kỹ biểu lộ của Kỳ Lạc, căn bản không phải hắn đang nói lung tung, tám thành là sự thật, vả lại, trong lòng Đậu Ảnh chợt nhớ tới một chuyện nàng biết đã lâu nhưng lại không nhớ nổi, "Ngươi... Có phải đã từng gặp một chiếc nhẫn, hình như là màu đen? Cũng tựa như chiếc mà Lạc Tử Dạ mang... à mà không phải! Hình như là giống nhau như đúc!''Kỳ Lạc gật đầu, "Chính là chiếc nhẫn đó đã mang ta cùng nàng tới đây!" Ngừng nói, Kỳ Lạc đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi biết chuyện gì sao?''."Đúng vậy a!" Đậu Ảnh có chút kích động nhìn Kỳ Lạc, đứng dậy đi vòng quanh Kỳ Lạc một vòng tròn, nói: "Nguyên lai sư phụ nói là sự thật! Chẳng trách lúc trước vì sao ta luôn cảm thấy chiếc nhẫn kia của Lạc Tử Dạ nhìn quen mắt, khi còn bé ta đã nhìn thấy sư phụ có một chiếc y như chiếc nhẫn đó! Lúc ấy người nói đấy là bảo bối, chỉ cần cơ duyên đúng, có thể dẫn người đến một không gian khác.''"Vi sư từng tới một nơi, khi đêm đến, đèn đuốc sáng trưng, lại không phải dùng ngọn đèn đốt lên ánh sáng, nghe nói là rất thần kỳ!"Câu này khiến trí nhớ nàng càng lúc càng rõ ràng, Đậu Ảnh không khỏi càng thêm kích động, "Có lẽ, ta nên dẫn ngươi tới gặp sư phụ, người có thể nói cho ngươi biết làm sao để trở về.""Tốt! Không bằng chúng ta đi ngay đi!'' Kỳ Lạc kích động mở miệng.Đậu Ảnh bỗng nhiên sầm mặt lại, lạnh lùng thở dài: "Chỉ sợ ta vừa ra khỏi cửa này, lập tức chết ngay dưới tay Khác Sát Vệ của Vũ Văn Linh Ca.''Ngay cả ngươi nàng cũng muốn giết?" Tâm Kỳ Lạc lần nữa bị một nỗi buồn không tên tổn thương, Linh Ca a Linh Ca, ngươi đến tột cùng muốn giết bao nhiêu người mới chịu dừng tay a?"Bởi vì ta nghe được chuyện nàng muốn giết Lạc Tử Dạ..." Đậu Ảnh hít một tiếng, lắc đầu nói, "Cho nên cánh cửa này, ta không biết đến khi nào mới có thể bước ra?''Kỳ Lạc ảm đạm cúi đầu, nhìn Đậu Ảnh, "Ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi rời đi nơi này, chí ít trong tay ta hiện tại có binh quyền, muốn giúp ngươi ra thành Trường An, cũng không phải việc khó, ngươi cho ta suy nghĩ một chút."''Phải ha! Ngươi xác thực có thể giúp ta rời đi nơi này!" Đậu Ảnh hút một hơi thật sâu, "Thành Trường An này, thật sự là quá nhiều ám tiễn quỷ kế, nếu ta mà ra ngoài được thì đời này kiếp này cũng không quay lại nữa!''"Ừm." Kỳ Lạc gật đầu, vừa nghĩ tới Linh Ca, tâm lại bắt đầu hơi đau.Thật rời bỏ được sao? Thật có thể rời xa nàng sao?Tôn Ninh nhìn hai người trong viện, đôi mắt bỗng nhiên trầm xuống, trên mặt hiện lên một tiếu dung, lần này, muốn đi? Ngược lại là vừa vặn có thể diễn một màn kịch!Vừa nghĩ đến đây, Tôn Ninh lặng lẽ bò xuống mái hiên, đi đến phủ Tùy Quốc Công.Vào giữa trưa, Linh Ca nhìn thấy một bàn đồ ăn đã nguội, vẫn là không nhịn được thở dài thật dài.Chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, Linh Ca vui vẻ quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy nhị ca Vũ Văn Lăng Tiêu.Nhìn thấy nụ cười trên mặt Linh Ca cứng đờ, Vũ Văn Lăng Tiêu mỉm cười đi tới, nói: "Thật xa liền ngửi thấy mùi thức ăn, muội muội, ca ca tuyệt đối không nghĩ tới ngươi ngắn ngủi một ngày một đêm, làm ra đồ ăn cũng có thể hấp dẫn ca ca đấy.''Linh Ca ảm đạm cười một tiếng, lại không đáp lời, chỉ nhìn những món ăn khó coi đã nguội mất rồi, "Ta nếu là quả thật có thể một ngày một đêm làm ra ăn ngon, bây giờ nàng cũng nên ngồi ở chỗ này."Vũ Văn Lăng Tiêu xúc động đưa tay vỗ vỗ vai Linh Ca, "Muội muội, bắt đầu rất khổ, chỉ cần chống cự được thì mọi chuyện sẽ chuyển tốt.''Linh Ca cười lạnh, "Muốn Vũ Văn Linh Ca ta hạ mình như vậy? Thế nhưng là... Thế nhưng là... Ta hết lần này tới lần khác chẳng tài nào tranh cãi được với nàng..." Nói xong, thanh âm run lên, hốc mắt ẩm ướt, "Chỉ cần nàng có thể cười một tiếng, coi như để cho ta... Để cho ta vì nàng làm nghìn món ăn thì có làm sao đâu chứ?''Vũ Văn Lăng Tiêu hít một hơi, ngồi ở trước bàn, nói: "Muội muội đừng vội, lòng người dù sao cũng là thịt, nhị ca sẽ vẫn ở bên cạnh ngươi, ủng hộ ngươi." Nói xong Vũ Văn Lăng Tiêu cầm đũa lên, kẹp một cọng rau xanh lên, để vào trong miệng, nhíu nhíu mày, nói: "Đồ ăn như lòng người, lòng người khổ, cho nên, thức ăn này cũng đắng.""Nhị ca..." Nước mắt Linh Ca lăn xuống, "Ta cũng không muốn khổ..."Vũ Văn Lăng Tiêu dãn lông mày, cười nói: "Bất quá, cho dù có khổ, nhị ca cũng đã từng hưởng qua, cho nên a, muội muội ngươi khổ, nhị ca cùng ngươi khổ.'' Nói xong, Vũ Văn Lăng Tiêu lại kẹp một miếng rau xanh, "Nguyên lai a, ăn nhiều một chút, lại thấy chỗ thức ăn này bên trong có chút ý vị ngọt ngào đấy.''Linh Ca chỉ cảm thấy trong lòng chua chua, nói: "Nhị ca..."Vũ Văn Lăng Tiêu cười thả đũa, "Nhị ca hôm nay đến, là muốn từ giã.""Ngươi muốn đi rồi?" Thân thể Linh Ca run lên, "Vậy ta... Vậy ta làm sao bây giờ?"Vũ Văn Lăng Tiêu đi tới trước người Linh Ca, đưa tay giúp Linh Ca lau đi nước mắt nơi khóe mi, ''Ngươi xem, khổ cho ngươi, nhị ca cũng cùng ngươi ăn. Nhị ca lần này đi, chỉ là muốn sớm đi biên quan xây một gian phòng trúc cho hai người các ngươi, chờ các ngươi hòa hảo rồi, liền cùng đi biên quan tìm nhị ca, rời xa Trường An đầy lo lắng.""Nhị ca, vạn nhất không có một ngày như vậy thì sao?'' Linh Ca cười đến băng lãnh, tâm lại đau đến khó chịu."Nhị ca liền dẫn binh bắt hắn lại, để nàng ăn cả một đời món ăn do muội nấu.'' Vũ Văn Lăng Tiêu nghiêm nghị mở miệng, "Tâm của ngươi khổ một ngày, thì nàng phải ngoan ngoãn ăn một ngày, lúc nào đồ ăn không còn đắng nữa thì nàng sẽ chẳng còn thống khổ.''Linh Ca cười một tiếng, "Nhị ca, cám ơn ngươi."Vũ Văn Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài, cười nói: "Huynh muội, không cần nói cảm ơn đâu?"''Vụt!'' Đột nhiên, một phi tiễn từ ngoài cửa sổ bay vào trong phòng.Vũ Văn Lăng Tiêu che chở Linh Ca né qua một bên, hét lớn một tiếng: "Bảo hộ tiểu thư!"''Dạ!'' Bọn thị vệ lập tức vây Lưu Tô thuỷ tạ lại, thế nhưng kẻ bắn tên kia lại không thấy bóng dáng đâu.Linh Ca định thần lại, nghiêm mặt nhìn mũi tên cằm vào khung cửa gỗ, chỉ thấy đuôi mũi tên này tựa hồ còn quấn một mảnh lụa trắng."Muội muội cẩn thận chút, vẫn để bọn nha hoàn tới lấy đi, coi chừng có độc." Vũ Văn Lăng Tiêu vô ý thức dặn dò Linh Ca một câu.Linh Ca khoát tay áo, nói: "Mũi tên này cũng không phải là muốn lấy tính mạng của ta, mà là muốn báo tin, không sao." Nói xong, Linh Ca liền đưa tay lấy mảnh lụa trắng cột vào mũi tên xuống.Mở lụa trắng ra, chữ viết phía trên khiến Linh Ca biến sắc mà cau mày."Kỳ quận mã muốn rời Trường An, muốn giữ người lại thì đi theo bản đồ.'' Vũ Văn Lăng Tiêu đọc xong chữ phía trên, lại nhìn bản đồ vẽ trên đó, ''Ai lại báo tin thế này? Có lẽ đây là một cái bẫy, muội muội, ngươi cần phải cẩn thận.''Trách không được nàng hôm nay không muốn trở về...Linh Ca chỉ cảm thấy đau lòng đến khó chịu, cười lạnh nói: "Trong thành Trường An, còn có chỗ nào mà ta không dám tới chứ!''Vũ Văn Lăng Tiêu chần chờ nhìn thấy Linh Ca, "Muội muội chẳng lẽ hôm nay không phái người đi theo Kỳ Lạc?"Linh Ca lắc đầu, nói: "Ta tin nàng, sớm đã không còn phái người đi theo nàng." Ngừng nói, Linh Ca thanh âm bỗng nhiên có mấy phần thê lương, "Chỉ là... Nàng lại không còn tin ta...""Muội muội..." Vũ Văn Lăng Tiêu hít một hơi, nói, "Nhị ca cùng đi với ngươi, nếu thật sự là một ván cờ, ca ca cũng có thể bình yên hộ ngươi rời đi.""Được..." Linh Ca trịnh trọng gật đầu.Kỳ lang, ngươi thật cam lòng từ bỏ ta? Nghĩ đến đau đớn hôm qua, hốc mắt Linh Ca lần nữa ẩm ướt.Chẳng lẽ cho ngươi hết thảy, ngươi còn không tin ta đối với ngươi, đã là thực tình chân ý...