Nhạc Nhị được đích thân lĩnh hội việc Tề Dục Đình đã phải nhẫn nhịn bao lâu, ở trên giường cứ như chó điên, động tác không ngừng mặc cậu kêu gào, cuối cùng Nhạc Nhị không nhịn được phải khóc lên, như thế Tề Dục Đình mới bừng tỉnh rút khỏi người cậu.
Mấy ngày nay Nhạc Nhị cứ dề dà, sống chết không chịu ngủ chung với Tề Dục Đình, đòi chia phòng ngủ, bởi vì chỉ cần nhìn thấy hắn thôi là chân cậu nhũn cả ra.
Tề Dục Đình phiền muộn mấy ngày liền, việc nhỏ không nhịn được thì việc lớn ắt sẽ hỏng! Được ăn ngon trên giường một lần, những lần sau lại chẳng được chạm vào Nhạc Nhị dù chỉ một sợi tóc.
Cuối cùng đến khi Nhạc Nhị nhìn thấy hắn không còn chạy vào phòng cho khách nữa, Tề Dục Đình thấy cậu đã bình thường trở lại thì tranh thủ lúc sắt còn nóng hỏi: “Dạo này có phim điện ảnh mới chiếu, em muốn đi xem không? Xem xong rồi đi ăn một bữa luôn.”
Hắn sốt ruột muốn dỗ được Nhạc Nhị, muốn ôm vợ mềm mềm thơm thơm đi ngủ.
Nhạc Nhị nghe vậy thì hưng phấn, đương nhiên là cậu muốn đi rồi, đến nhà Tề Dục Đình đã lâu vậy rồi cậu gần như chưa ra khỏi cửa lần nào đâu.
“Đi, anh à, em đi.”
Từ hồi nhớ ra Tề Dục Đình, biết hắn chính là người anh trong thời thơ ấu kia thì Nhạc Nhị gọi Tề Dục Đình là anh rất tự nhiên, không hề phát hiện mỗi lần Tề Dục Đình nghe thấy tiếng anh kia thì yết hầu cứ trượt lên hạ xuống.
Tề Dục Đình cười cười, nhanh chóng đặt vé xem phim và nhà hàng ăn.
Lúc xem phim, Nhạc Nhị bị nội dung bộ phim hấp dẫn, không phát hiện ra Tề Dục Đình đã quay sang nhìn cậu từ rất lâu rồi.
Cho đến khi trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện hình ảnh máu me, Nhạc Nhị sợ hết hồn quay đầu đi, sau đó đối diện với ánh mắt của Tề Dục Đình.
Trong nháy mắt đó, tim Nhạc Nhị đập rộn lên, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong âm thanh huyên náo của nhạc phim.
Ngay sau đó, một bàn tay to che đi mắt cậu, bên tai truyền tới tiếng thì thầm của Tề Dục Đình, “Đừng sợ, không sao đâu.”
Nhiệt độ ấm áp phả lên mí mắt, Nhạc Nhị chớp mắt một cái, lông mi cọ vào lòng bàn tay Tề Dục Đình.
Giây tiếp theo, cảm xúc mềm mại kề sát miệng Nhạc Nhị, cậu kinh ngạc quên cả khép miệng lại để Tề Dục Đình có cơ hội làm sâu nụ hôn hơn.
Sau mấy giây, giọng nói tức giận của Nhạc Nhị vang lên, “Đây là rạp chiếu phim đấy, anh bình tĩnh chút coi!”
Cậu nói thầm, gần như dán vào bên tai Tề Dục Đình, hơi thở phả vào vành tai người đàn ông khi cái miệng nhỏ khép mở.
Tim Tề Dục Đình tê hết cả lại, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, hắn nói: “Em quên à, chúng ta đã bao cả phòng chiếu này rồi, không có ai khác cả.”
Lúc này Nhạc Nhị mới chú ý xung quanh chẳng có ai, toàn bộ rạp không có người nào cả, đúng thế, Tề Dục Đình đã bao cả rạp rồi, cậu quên mất thật.
Cơn giận mới rồi chuyển thành xấu hổ, Nhạc Nhị hừ một tiếng, ngồi thẳng lại muốn cách xa Tề Dục Đình.
Nhưng vô dụng.
Hết một bộ phim, cái miệng của Nhạc Nhị bị hôn đỏ hết cả lên.
Trên đường đến quán ăn Nhạc Nhị đeo khẩu trang, nói với Tề Dục Đình: “Sau này không được phép dùng sức hôn như vậy nữa, miệng đỏ hết rồi.”
Tề Dục Đình ừ ừ mấy tiếng, trong đầu thì nghĩ Nhạc Nhị xấu hổ đên phải đeo khẩu trang thật đáng yêu quá chừng.
Lúc ăn cơm Tề Dục Đình rót nước gắp thức ăn cho Nhạc Nhị, bận bịu cả ngày hôm nay, cuối cùn cũng dỗ được Nhạc Nhị không còn sợ hắn nữa.
“Tối nay có thể ngủ chung không, anh bảo đảm sẽ không chạm vào em.” Tề Dục Đình mang theo ý khẩn cầu, rồi lại gắp thêm miếng thịt cho cậu.
Ánh mắt Nhạc Nhị mang theo vẻ nghi ngờ, “Không chạm vào em thì sao phải ngủ chung?”
Tề Dục Đình: “Chúng ta là chồng chồng đã kết hôn rồi mà, sao lại chia phòng ngủ chứ. Vợ à vợ, mấy hôm không được ngủ với em, anh mất ngủ đây này.”
Người đàn ông tủi thân bày tỏ, ngược lại trông cứ như bị Nhạc Nhị bắt nạt ấy.
Nhạc Nhị che miệng Tề Dục Đình lại, “Đang ở bên ngoài, đừng có gọi lung tung.”
Tề Dục Đình: “Ô… em vốn chính là vợ anh… ố… Em mà không ngủ chung với anh, anh sẽ cứ gọi… vợ… vợ…”
Nhạc Nhị hết cách với hắn, thả tay ra, “Ngủ, ngủ chung.”
Cậu trợn mắt nhìn Tề Dục Đình: “Hồi bé dịu dàng như thế, sao giờ thành ra thế này rồi.”
Hiếm khi thấy Nhạc Nhị tức giận, đây là trải nghiệm rất mới lạ với Tề Dục Đình, hóa ra bị vợ mắng lại sướng như vậy sao?