Nhạc Nhị cho rằng cha mẹ Tề chẳng qua chỉ thuận miệng nói tổ chức hôn lễ mà thôi, sau hôm ấy Tề Dục Đình cũng không nhắc lại nên Nhạc Nhị tự nhiên quên luôn chuyện này.
Sau khi ra mắt phụ huynh, hai người càng giống một cặp chồng chồng hơn, vì để có thể ngủ thêm với Nhạc Nhị một lát mà hiệu suất làm việc của Tề Dục Đình tăng lên không ít.
Lúc trước khi Nhạc Nhị đi ngủ cũng chưa chắc có thể đợi được Tề Dục Đình, nay còn chưa đến chín giờ, Tề Dục Đình đã làm xong hết việc, ôm Nhạc Nhị lên giường.
Nhạc Nhị đã giao hẹn với Tề Dục Đình rồi, một tuần nhiều nhất làm hai lần, Tề Dục Đình mà biểu hiện tốt cuối tháng có thể thêm lần nữa.
Số lần trong tuần này đã hết, cánh tay nhỏ của Nhạc Nhị chặn trước ngực Tề Dục Đình, nhắc nhở hắn, “Không được đụng chạm lung tung, ngủ ngoan.”
Tề Dục Đình thở dài một hơi: “Anh vất vả lắm mới xem xong đống văn kiện kia, em không thông cảm cho chồng em một chút được sao?”
Hắn nắm lấy d ái tai Nhạc Nhị, nắn nắn b óp chơi, “Tiểu Nhị, Tai nhỏ à, vợ…”
Nhạc Nhị bị hắn làm cho nóng mặt, thề bảo vệ ranh giới cuối cùng của mình: “Không được.”
“Được rồi.” Tề Dục Đình cũng không ép nữa, giảm yêu cầu xuống, “Vậy hôn chút chắc được chứ.”
Hắn mặc kệ Nhạc Nhị có đồng ý hay không, nâng mặt người ta lên hôn, đầu lưỡi dò vào trong đòi hỏi một lúc lâu.
Cho đến khi miệng Nhạc Nhị bị hôn đến sưng đỏ hết cả lên mới thả miệng ra.
Nhạc Nhị được thả ra thì vội vàng che miệng lại: “Đau miệng, không cho hôn nữa.”
Tề Dục Đình nói: “Đau sao? Bôi thuốc nhé?”
Nhạc Nhị trợn mắt nhìn hắn: “Không cần, lần sau anh nhẹ nhàng một chút, đứng có cắn lung tung.”
Cậu lẩm bẩm: “Cứ như cún con ấy, mà cún con còn chẳng cắn người như anh.”
Tề Dục Đình cười: “Ừ, anh là cún con, là cún con của Tiểu Nhị.”
Mặt Nhạc Nhị càng đỏ hơn, rúc cả người vào trong chăn, “Trẻ con!”
Hai người làm loạn một lúc rồi an tĩnh lại, Nhạc Nhị buồn ngủ, trở mình đưa lưng về phía Tề Dục Đình nói một tiếng: “Ngủ ngon, em ngủ đây.”
Tề Dục Đình kéo người về phía mình, thấy cái tai đo đỏ của Nhạc Nhị, không đếm xỉa đến tín hiệu muốn ngủ của cậu, khơi mào đề tài mới.
“Em không dám từ chối chuyện kết thông gia anh có thể đoán được, chỉ là không đoán được em sẽ giả vờ không nghe thấy gì.”
Hắn nghịch d ái tai Nhạc Nhị, thịt múp múp mềm mềm, sờ rất thích.
Nhạc Nhị hình như bị làm cho ngứa, rụt cổ nói thật: “Sợ anh bắt nạt nên em giả bộ điếc.”
“Nếu không phải em quên mất anh thì sao anh phải lòng vòng tìm cớ kết thông gia với nhà em như thế.”
“Vậy anh nói sớm chúng ta quen nhau không phải tốt rồi sao.”
“Vốn đã định nói lúc hẹn bữa ăn đầu tiên rồi, nhưng thấy em giả vờ điếc thú vị quá nên muốn diễn cũng em thôi.”
Cánh tay Tề Dục Đình khoác ngang hông Nhạc Nhị, cằm dựa vào hõm vai cậu, nhắm mắt trò chuyện cùng cậu.
Nhạc Nhị vốn hơi buồn ngủ, sau khi nghe Tề Dục Đình nói vậy thì lên tinh thần hơn, cậu nói: “Anh xấu thật đấy.”
Dạo khi vừa nhớ ra Tề Dục Đình, Nhạc Nhị còn có thể gọi hắn là anh, nhưng sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của hắn rồi thì cậu tránh không nhắc đến hai cái cách gọi anh với chồng kia nữa.
Cậu cũng không muốn để tên hồ ly Tề Dục Đình này được chiếm hời.
Tề Dục Đình: “Anh xấu xa, Tiểu Nhị thông minh. Tiểu Nhị nhờ vào trí thông minh của mình để không bị kẻ xấu bắt nạt.”
Nhạc Nhị hừ một tiếng: “Nào có thoát, vẫn bị bắt nạt thôi.”
Tề Dục Đình hỏi: “Ai bắt nạt em?”
“Anh chứ ai.”
“Sao anh lại bắt nạt em được?”
“…” Nhạc Nhị tắt tiếng, làm cậu khóc ở trên giường rồi mà còn không tính là bắt nạt à!
Hơn nữa rõ ràng biết cậu giả vờ điếc, còn nói mấy lời trêu chọc cậu, xấu thế còn gì.
Chuyện trên giường Nhạc Nhị không nói ra miệng được, dứt khoát nhắm mắt lại, nói: “Em buồn ngủ rồi.”
Tề Dục Đình thấy cậu lại xấu hổ, không trêu nữa, ôm thanh niên vào lòng nói: “Ngủ thôi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”