"Đừng đùa như vậy."
Tay Hoắc Kiệu hơi run, tốc độ tay không ngừng, nhưng càng đến gần phần nửa người dưới của Ân Lâm Sơ, tay hắn càng run rẩy.
Ân Lâm Sơ nằm đó, sương mù bao phủ hết thảy, cậu ngẩng đầu, giọng điệu vẫn thoải mái: "Đúng vậy, thiết bị y tế trong doanh trại đều có đủ, vết thương như vậy có thể nhanh chóng lành lại, không cần thứ đó. —— Hoắc Kiệu, xong rồi sao?"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Kiệu đang quỳ bên cạnh mình không hề cử động, tất cả đá trên người cậu đều đã được dọn đi hết.
Trên chân chỉ có một vết thương rõ ràng đang rỉ máu, ngoài ra không quá máu me, may là đã mất cảm giác nên không thấy đau.
Lồng ngực và khoang bụng truyền đến một cơn đau âm ỉ, Ân Lâm Sơ đoán lúc nãy chắc đã tổn thương tới nội tạng rội.
Tuy cậu biết là chưa bất tỉnh là chuyện tốt, nhưng cơn đau vẫn khiến người ta muốn bất tỉnh ngay lập tức, lập tức!
Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm chân cậu, sắc mặt khó coi đến mức tim Ân Lâm Sơ đập thình thịch, giả vờ thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao, chưa đến nỗi."
"Cử động chân đi."
Hoắc Kiệu nói.
Ân Lâm Sơ miễn cưỡng chống đỡ phần thân trên của mình, bất mãn nhìn Hoắc Kiệu: "Nếu tôi cử động được thì đã đá anh rồi."
Cậu thấy mắt Hoắc Kiệu lập tức đỏ lên, cho dù ở trong sương mù mờ mịt cũng có chút chói mắt.
Cậu vội vàng sửa miệng: "Sao tôi lại đá anh được, đùa đấy."
Hoắc Kiệu không nói một lời bế cậu ra khỏi đống đổ nát, Ân Lâm Sơ vòng tay qua vai anh, đau đến thở dốc.
Cả người Hoắc Kiệu cứng đờ trong giây lát, hắn nhanh chóng đặt Ân Lâm Sơ xuống mặt đất, Ân Lâm Sơ vừa định mở miệng bảo hắn ngồi xuống nghỉ một lát, hắn đã quay người lại cõng Ân Lâm Sơ lên.
"Như này sẽ ổn định hơn, em cố chịu một chút."
Hoắc Kiệu vừa nói vừa tiếp tục mò mẫm đi về phía trước, nhưng đôi tay lại dùng để cố định Ân Lâm Sơ trên người mình nên chỉ có thể di chuyển chậm rãi quanh tầm nhìn xung quanh một mét.
Không biểu lộ cảm xúc gì kích thích, nhưng Ân Lâm Sơ rõ ràng cảm thấy bây giờ hắn có gì đó không ổn, hơn nữa còn biết nguyên nhân sự bất ổn này là đến từ cậu.
Ân Lâm Sơ một tay vòng qua cổ hắn, tay kia vỗ nhẹ vai hắn: "Hoắc Kiệu, anh bình tĩnh một chút."
"Tôi rất bình tĩnh."
Giọng nói của Hoắc Kiệu quả thực rất bình tĩnh: "Trang thiết bị của chúng ta không nhạy, doanh trại cũng không phải là ngoại lệ, không thể cứu viện từ bên ngoài, chúng ta không thể dồn hết hy vọng mà chờ cứu viện được."
Câu trả lời bình tĩnh đến máy móc, không phải là không thể khống chế cảm xúc, mà là đã phong bế mọi thứ.
Cậu phải làm gì đó, gì cũng được.
Ân Lâm Sơ sờ sờ gò má của hắn an ủi: "Hoắc Kiệu, anh để tôi ở lại đi. Cõng theo tôi chỉ cản trở anh tìm đường ra, anh đặt tôi ở một chỗ nào đó an toàn, đi tìm được cứu viện, lại trở về tìm tôi sau."
"Không bao giờ."
Ba chữ đơn giản dứt khoát, tràn đầy khí phách, đủ để Ân Lâm Sơ hiểu chuyện này không thể thương lượng.
Cậu thậm chí còn nghĩ, chỉ cần cậu không chết, Hoắc Kiệu sẽ không dễ dàng buông tay.
"Tôi không thể để em lại, tôi sợ sẽ không tìm thấy em."
Giọng nói của Hoắc Kiệu vẫn không có cảm xúc gì như cũ, nhưng Ân Lâm Sơ lại cảm thấy ngực thắt lại, lục phủ ngũ tạng đột nhiên đau hơn nhiều.
[Giá trị chịu ngược +5, 61/100]
Bảng nhắc nhở nháy hai cái, số điểm thay đổi, nhưng được cộng điểm lúc này không hề khiến Ân Lâm Sơ vui vẻ.
Được cộng điểm thì cậu nên vui vẻ mới phải, nhưng lần này thì khác, thứ cảm xúc phức tạp khó gọi tên đang càng ngày càng mãnh liệt, cậu.. cậu đang khó chịu khi nghe lời của Hoắc Kiệu.
Chuyện này rất không ổn, từ trái tim đến khoang mũi cậu bắt đầu chua xót, khiến cơ thể đã khó chịu sẵn như giọt nước tràn ly.
Bây giờ cậu đang là một gánh nặng, nếu cứ khăng khăng muốn đưa cậu theo, có thể chính Hoắc Kiệu cũng không thoát được, cậu không muốn như vậy.
Tầm mắt Ân Lâm Sơ dừng ở đoản đao dắt trên người Hoắc Kiệu, cậu chưa thử cách này lần nào, không biết tự sát xong sẽ ra sao.
Với cậu mà nói, chết không phải chuyện gì đặc biệt, có rất nhiều vai ác đều làm chuyện bất khuất này, thà tự tay kết liễu bản thân cũng không muốn chết trong tay người khác.
Rất nhiều nhiệm vụ đều lấy tử vong làm kết cục, sau đó cậu sẽ trở lại cơ quan phân phối nhiệm vụ, hoặc là lập tức đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Là một vai ác chuyên nghiệp, tử vong không phải kết cục, mà chỉ là một cột mốc.
Chỉ là lần này chịu trừng phạt, không có yêu cầu hay quy định khắt khe gì về việc tự sát, tôn nghiêm của cậu không cho phép mình thực hiện hành vi trốn tránh hèn nhát như vậy.
Nhưng bây giờ lâm vào tình thế đặc biệt, thử một chút chắc cũng không sao, không biết chừng còn có thể lập tức kết thúc?
Tay cậu lặng lẽ duỗi về phía chuôi đao, lại bị giọng nói của Hoắc Kiệu chặn lại giữa đường.
"Em đừng tưởng..." Hoắc Kiệu cắn răng, chữ "chết" như rít ra từ kẽ răng, "Dù em chết tôi cũng không bỏ em lại. Em nhìn thấy người chết trông như thế nào chưa? Kể cả em biến thành bộ dạng đó sau lưng tôi, tay tôi cũng sẽ không buông ra."
Bảng nhắc nhở thay đổi lập loè liên tục, số điểm không ngừng tăng, dường như theo mỗi lời Hoắc Kiệu nói, Ân Lâm Sơ vốn đang bình tĩnh bắt đầu hoảng hốt.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Ân Lâm Sơ che miệng Hoắc Kiệu lại, lại sợ hắn khó thở, buông lỏng ra một chút.
Cậu chỉ nghĩ tí thôi, có định làm thật đâu.
Cậu tâm phiền ý loạn nhìn bảng nhắc nhở, hai mày nhíu chặt.
Chết tiệt! Đã không nói gì rồi mà? Sao lại cộng điểm!
Hoắc Kiệu cõng cậu không hề dừng lại, Ân Lâm Sơ định mở miệng bảo hắn dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống chút gì đó.
Vừa mở miệng, ho vài tiếng, mùi máu tươi trong cổ họng khiến cậu ngậm miệng, lẳng lặng dựa vào vai Hoắc Kiệu, mí mắt ngày càng nặng trĩu
Điểm không tăng nữa, nhưng lập loè ngày càng nhiều, đôi lúc còn biến mất mấy giây.
Một giây trước khi Ân Lâm Sơ mất ý thức, nhìn thấy số điểm trên bảng nhắc nhở dừng lại ở con số 94.
Sắp đủ điểm rồi? Cậu sắp có thể rời đi rồi phải không, nhưng, cảm thấy hơi không nỡ.
Sương mù dày đặc làm Hoắc Kiệu mất cảm giác phương hướng, lại không rảnh tay để nhìn giờ trên máy truyền tin, dần dần mất đi cảm giác về thời gian, Hoắc Kiệu chỉ biết hắn không ngừng đi, mãi đến khi người sau lưng mất ý thức, thả lỏng trên lưng hắn.
Hơi thở và nhịp tim cậu hơi yếu, nhưng vẫn tiếp tục tồn tại, ngăn cản xúc động muốn đánh thức cậu của Hoắc Kiệu.
Hắn dừng lại tại chỗ, đặt Ân Lâm Sơ xuống một lúc, ăn một ít đồ ăn mang theo, bổ sung một ít nước rồi lại lên đường.
Không biết hắn tiếp tục đi bao lâu, phía trước trong sương mù xuất hiện một cái bóng nhỏ chuyển động, đầu bóng không lớn, Hoắc Kiệu nghi ngờ hắn gặp ảo giác.
Hắn nhanh chóng nhận ra đó không phải ảo giác, con chó xuất hiện trong làn sương mù dày đặc, âm thanh trong cổ họng nó to hơn bình thường rất nhiều, nôn nóng ra hiệu cho Hoắc Kiệu đi cùng nó.
Hoắc Kiệu bước nhanh đuổi kịp, bước ra khỏi sương mù ngay trước khi sức cùng lực kiệt, xe của doanh trại đang chờ bên cạnh, Đổng Nhuận Ngôn nôn nóng đi xuống, muốn đỡ Ân Lâm Sơ, lại bị Hoắc Kiệu từ chối.
Dẫn Hoắc Kiệu trở về, con chó lại chạy vào sương mù lần nữa.
Một số người khác đã được giải cứu, số còn lại đang được cứu hộ khẩn cấp — con chó là lực lượng chính trong cuộc giải cứu này, nó không hề sợ hãi khi đối mặt với sương mù dày đặc.
Hoắc Kiệu ôm Ân Lâm Sơ vào trong ngực, để cậu dựa vào vai hắn.
Xe bắt đầu lái về doanh trại, rung chuyển nhẹ tựa như đang dày vò người trong lòng, cậu vô thức nói mớ.
"Tôi chắc chắn sẽ cho nổ tung cái nơi chết tiệt này... chắc chắn."
"Dù trong sương mù có cái gì, tôi sẽ giết nó..."
Cậu lặp lại những lời nguy hiểm đó, làm Hoắc Kiệu đau lòng ôm cậu càng chặt.
"Hoắc Kiệu......"
Nghe thấy tên của mình, dù biết chỉ là nói mớ, Hoắc Kiệu vẫn ừ một tiếng theo thói quen.
"Hoắc Kiệu, anh bỏ tôi lại đi."
Khi Ân Lâm Sơ tỉnh lại, cậu đã nằm trong phòng y tế của doanh trại, cảm giác ở chân đã hồi phục, cử động bình thường, người cũng không còn đau nữa.
Cậu không nhịn được cảm thán, y tế tiên tiến đúng là đỉnh, làm gì có ai muốn bị bệnh tật hành hạ, ngủ một đêm, tỉnh dậy vết thương đã lành lại, quá hoàn hảo.
Cậu chăm chú nhìn phía trước, tầm nhìn rõ ràng, không còn làn sương trắng đó nữa.
Quả nhiên Hoắc Kiệu rất giỏi, tìm được cứu trợ cho hai người bọn họ.
Chỉ là, cậu có cảm giác có gì đó không ổn.
"Đại thiếu gia, ngài tỉnh rồi." Đổng Nhuận Ngôn vẫn luôn ngồi trông cậu trong phòng, phát hiện cậu tỉnh lại đầu tiên, tiến về phía trước hai bước rồi vội vàng lùi lại: "Tôi đi báo cho Hoắc thiếu gia!"
Đổng Nhuận Ngôn lao ra cửa, Ân Lâm Sơ chưa kịp nói chữ nào đã không thấy người đâu, đành kệ anh ta, lần nữa nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt, cậu nghĩ ra thứ không ổn đó là gì, trợn mắt nhìn về phía trước.
Mẹ nó, bảng nhắc nhở đâu!