Càng gặp chuyện thì càng phải bình tĩnh, Ân Lâm Sơ hít sâu, nhắm mắt lại rồi thong thả mở ra.
Ồ, đúng là không thấy thật.
Cậu nhìn thẳng trần nhà, đầu óc trống rỗng, vài giây sau lý trí trở về, bắt đầu bình tĩnh phân tích.
Đầu tiên là trước khi bảng nhắc nhở biến mất có gì báo trước không? Điều này Ân Lâm Sơ có thể xác nhận, từ sáng sớm đã thấy bảng nhắc nhở lập loè không ổn định, càng về sau càng nghiêm trọng, ngay trước khi cậu bất tỉnh thì lóe một phát trắng đầu cậu luôn.
Bảng nhắc nhở chỉ có tác dụng ghi điểm và báo trước một số tình tiết, ngoài ra thì không có công năng trợ giúp gì, lần này gặp nguy hiểm hình như cũng không thuộc cốt truyện, không nhắc nhở tí gì.
Ân Lâm Sơ vẫn luôn nghi ngờ, lần cảnh cáo lúc Tiêu Ức Cẩm rời đi là có người ngoài can thiệp, mỗi khi cậu chấp hành nhiệm vụ đều có người theo dõi, huống chi lần này là đi nhận trừng phạt.
Bảng nhắc nhở biến mất nghĩa là theo dõi từ bên trên đã mất hiệu lực, đồng thời cậu không thể tiếp tục ghi điểm.
Chẳng lẽ cậu bị sa thải?
Ân Lâm Sơ nheo mắt, không thể nào, cậu là nhân viên ưu tú, không thể bị bỏ dễ dàng như vậy.
Hơn nữa sa thải một nhân viên chính thức cần phải có lý do chính đáng, có quy trình đàng hoàng.
Một khi quyết định sẽ phái chuyên gia ra thông báo trực tiếp, nếu phạm lỗi không quá nghiêm trọng thì còn có một cơ hội khiếu nại, mà Ân Lâm Sơ không được ai thông báo, kể cả thông báo từ bảng nhắc nhở.
Bảng nhắc nhở hoàn toàn biến mất là lúc cậu mất ý thức, trước đó hình như đã có dấu hiệu mất khống chế, nên có lẽ là do có nhân tố không thể điều khiển nào mạnh mẽ cắt đứt liên hệ.
Liên tưởng đến hiện tượng các loại "thức tỉnh ý thức" ở các tiểu thế giới, suy luận này dường như càng hợp lý.
Nếu là như vậy, Ân Lâm Sơ không thể làm gì nhiều — thực tế là cậu chỉ có thể chờ bên trên phát hiện cậu "mất sóng", chủ động khôi phục liên hệ.
Bình tĩnh cẩn thận phân tích xong, Ân Lâm Sơ yên tâm lại, trong đầu lại dần dần hiện ra một bóng hình khác.
Đây là điểm khác nhau giữa cậu và Hoắc Kiệu, cậu sẽ cân nhắc lợi hại trước rồi sẽ bình tĩnh chờ người khác nghĩ cách cứu viện, mà Hoắc Kiệu lại kiên trì tự đi tiếp trong sương mù dày đặc.
Quả nhiên là người trẻ tuổi, có dũng khí hướng về phía trước, ngay lúc tình huống chưa biết sống chết thế nào, cho cõng theo một tên liệt nửa người như cậu lại còn không muốn buông tay.
Dường như bên dưới làn sương trắng như lụa, đôi mắt đỏ ửng kia lại sáng lên kỳ lạ.
Ân Lâm Sơ hít sâu lần nữa, nhưng phải rất lâu mới thở ra, giống như một tiếng thở dài.
Rũ bỏ hình ảnh trong đầu, Ân Lâm Sơ nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu chịu thiệt lớn như vậy, còn chưa thấy bóng dáng đối phương, đã chật vật như vậy.
Không báo thù thì không phải quân tử!
"Lâm Sơ!"
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Hoắc Kiệu vọt tới mép giường, vươn tay vuốt tóc Ân Lâm Sơ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tay Ân Lâm Sơ duỗi ra từ trong chăn, nắm lấy tay hắn: "Tôi đã nói anh sẽ làm được, gọi được cứu trợ cho cả hai chúng ta."
Cậu cười mỉm, trong mắt tràn đầy tin tưởng và khen ngợi rõ ràng.
Hoắc Kiệu nhìn thẳng cậu hai giây, quyết định không tranh công này.
"Là con chó đã cứu chúng ta."
"Con chó?" Ân Lâm Sơ hơi kinh ngạc, xong lại nhớ tới, lần đầu tiên đi tuần tra thấy con chó nhưng không đuổi theo, là vì nó chạy về hướng có sương mù, hiển nhiên là nó không sợ phiến sương mù kia.
Đổng Nhuận Ngôn ở một bên bổ sung: "Sau khi được ngài dạy dỗ thì nó vẫn bị nhốt trong lồng, lúc tôi đưa nó ra ngoài đi dạo thì gặp Đại tá Khương, ngài ấy nói mọi người đi tuần tra bị kẹt lại, con chó nghe được thì khăng khăng muốn đi cùng tổ cứu viên, tôi liền xin bọn họ đưa theo chúng tôi."
Ân Lâm Sơn cảm thán: "Nó thế mà lập công lớn, thưởng đùi gà."
Trong lòng Đổng Nhuận Ngôn hơi vi diệu, lúc đại thiếu gia khen anh ta cũng sẽ bảo thưởng đùi gà, bây giờ khen chó cũng bảo...Chắc đây là đối xử bình đẳng, anh duy trì mỉm cười.
"Rầm!"
Cửa bị đá ra lần nữa, Lý Cải mặt đầy kích động vọt vào: "Lâm Sơ tỉnh rồi? Tỉnh rồi sao, đã gần nửa tháng rồi!"
Ân Lâm Sơ không dám tin nhìn Hoắc Kiệu, lâu như vậy?
Một mông Lý Cải ngồi ghé vào mép giường: "Cậu không biết lúc Hoắc Kiệu mang cậu về đã phát điên lên như thế nào đâu. Hắn bắt các bác sĩ dùng các cách nhanh nhất tốt nhất chữa cho cậu, không tiếc gì cả."
Hình ảnh bật lên trong đầu, Ân Lâm Sơ nhớ rõ tình tiết này! Nam chính tức giận uy hiếp làm các bác sĩ nơm nớp lo sợ: "Không chữa khỏi cho cô ấy/anh ấy, tôi sẽ cho các người chôn cùng!"
Hoắc Kiệu không biết Ân Lâm Sơ nghe câu nói kia rồi nghĩ gì, nhưng đôi mắt toả sáng kia làm hắn thấy không ổn lắm.
Hắn chỉ khiến bác sĩ nhanh chóng đưa ra phương pháp trị liệu tối ưu, lấy ra dụng cụ chữa bệnh đắt nhất cũng được, chỉ thế mà thôi.
"Đúng rồi, thứ được nhặt về kia rốt cuộc là cái gì?" Lý Cải hoàn toàn làm lơ ánh mắt nguy hiểm của Hoắc Kiệu, bắt đầu nói liên mồm.
Chó ư? Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Tôi không biết."
Đúng là cậu không hiểu biết về mấy sinh vật ngoài hành tinh này, cậu mới đến đây không bao lâu, doanh trại đóng quân ở đây lâu như vậy cũng không biết, cậu sao mà biết được.
"Tôi đã nhìn thấy họ hàng của nó đấy."
Lý Cải lộ ra ánh mắt kinh ngạc cảm thán, giang hai tay cánh tay, "To như này này, to bằng cả nửa căn phòng. Không giống con này lắm, chắc con này còn nhỏ."
Hoắc Kiệu cũng gặp được, con chó đưa bọn họ ra khỏi sương mù, lúc ngồi chờ trên xe, hắn nhìn thấy mấy người được một sinh vật rất lớn lục tục mang ra.
Sinh vật kia có lông dài toàn thân, đi bằng bốn chân, mặt nhô ra, bề ngoài khác xa với một con chó, con chó đứng lên còn chưa cao đến đầu gối nó.
Nhưng rồi hắn lại nhìn thấy một con khác nhỏ hơn một chút, có ngoại hình giống con chó và sinh vật kia.
Chúng nó rất thân thiết với con chó, giao tiếp bằng cách gì đó, rồi cùng nhau vào sương mù cứu người.
Có vẻ giống như Lý Cải nói, chúng có quan hệ họ hàng.
"Nó chỉ hơi giống chó, chắc vẫn thuộc kỳ ấu niên, đến lúc trưởng thành sẽ trở thành bộ dáng như chúng ta đã thấy." Hoắc Kiệu tổng kết lại.
"Đúng vậy."
Lý Cải gật đầu, "Nhưng mà nó đã cam chịu chó là tên của mình, nên tuy các cậu không chính thức đặt tên cho nó, nhưng bây giờ nó chính xác là một con chó thú cưng.
Ân Lâm Sơ: "......"
Thật qua loa.
Lý Cải quan tâm an ủi xong, thấy đã đến giờ về, không chịu được áp lực từ ánh mắt của Hoắc Kiệu mà ra khỏi phòng bệnh.
Ý bảo Đổng Nhuận Ngôn ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn hai người, Ân Lâm Sơ nghiêm túc: "Hoắc Kiệu, tôi có một thỉnh cầu, anh nhất định phải đồng ý."
Cậu chưa bao giờ nghiêm túc đưa ra thỉnh cầu gì như vậy, hôn mê trong thời gian dài làm gò má cậu mất huyết sắc, môi trắng bệch.
Giờ phút này cậu có nói gì Hoắc Kiệu đều sẽ đồng ý, vô thức thẳng lưng, trầm giọng trịnh trọng nói: "Được."
"Dù sương mù kia là gì, tôi muốn giết nó."
Ân Lâm Sơ thẳng lưng đối mặt với Hoắc Kiệu, chờ một câu trả lời rõ ràng.
Những lời này, lúc Ân Lâm Sơ vẫn hôn mê, hắn đã nghe vô số lần.
Hoắc Kiệu gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi giúp em."
"Chuyện tôi muốn làm rất đơn giản."
Ân Lâm Sơ nói, "Chuẩn bị đủ đạn dược, dù sương mù lớn đến đâu cũng phải đánh tan nó."
Bị hoả lực tuyệt đối áp chế, cậu không tin sương mù là thứ không thể diệt.
Đây không phải quyết định cậu mù quáng đưa ra, nhưng chó không sợ cái này, cũng không thấy nó lợi hại đến đâu.
Phiến sương mù vẫn uy hiếp, vì nếu con người lạc vào đó thì không thể tự đi ra.
Nếu không phải lần này có con chó, bọn họ chắc sẽ chết trong sương mù.
Những người trong doanh trại cố kỵ sương mù vì chưa biết rõ hậu quả của nó, chậm chạp không ra lệnh, Ân Lâm Sơ không chịu được việc đã chịu thiệt thòi lại còn phải nhẫn nhịn.
Cậu muốn ra tay thì chắc chắn sẽ ra tay tàn nhẫn nhất
Hoắc Kiệu cầm tập văn kiện cho phép vận chuyển súng ống đạn dược được Hoắc nguyên soái tự tay phê chuẩn ngay trong ngày, tìm đến Khương Hà.
Nghe hắn nói nhu cầu của mình, Khương Hà biết hắn đang vì Ân Lâm Sơ, nhưng sương mù đã đến lúc phải xử lí, bây giờ lại có người tự nguyện dẫn đầu.. Khương Hà cắn răng, sử dụng quyền hạn lớn nhất của phó lãnh đạo doanh trại đi điều vũ khí.
Ngày đó, Khương Hà giữ xe chở đầy vũ khí chuẩn bị rời đi, trong lòng đau xót: "Mỗi loại đạn dược ở đây đều được vận chuyển từ xa, rất quý giá. Các cậu phải dùng tiết kiệm, đến lúc nguy cấp mới dùng, hiểu chưa?
Ân Lâm Sơ đã hoàn toàn bình phục muốn đích thân đến đó, suýt chút nữa không kìm nén được ham muốn ra lệnh nổ súng, rụt rè gật đầu: "Biết rồi, tôi hứa đến lúc siêu nguy cấp mới dùng."
Khương Hà buông tay đang giữ xe, bất an leo lên ngồi cùng Hoắc Kiệu, đích thân đi xem vẫn yên tâm hơn.
Một giờ sau.
Tiếng bom đạn nổ liên tiếp, liên tục không ngừng.
Khương Hà trợn mắt há hốc mồm nhìn khu vực bị ném bom trước mặt, định ngăn cản thì bị Hoắc Kiệu chặn lại.
Anh ta giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy: "Không phải đã hứa đến lúc nguy cấp mới dùng sao? Cậu, cậu đang vượt cửa tử à?!"