Chương 246
Chỉ cần cô có thể không sao; chỉ cần cô có thể sống tiếp!
Nhìn ra được sự kiên quyết của anh, cô không thể kiềm được nước mắt nữa, khóc đến đau lòng, khóc đến trái tim cũng như rơi mất, run rẩy đi tới phía người đàn ông đang quỳ gối ở chỗ không xa, từng bước một đến bên cạnh anh, đưa tay ôm anh vào lòng: “Nếu đây là cái giá để sống tiếp, em thà rằng không cần…”
Vẻ mặt Nghê Thư phức tạp, bực bội xoay người sang chỗ khác: “Đưa tôi về.”
Đinh Khiên giận dữ: “Cô vẫn không chịu cứu người ư?”
Nghê Thư tức giận rống lên: “Hai tay không có gì, làm sao mà cứu?”
Đinh Khiên ngẩn ra, sau đó lập tức vui vẻ: “Tôi đi tôi đi, tôi đưa cô về!”
Nghê Thư hơi bực bội, quay đầu đi vào thang máy, khoảnh khắc thang máy đóng lại, mới chăm chú nhìn hai người.
Tiêu Mặc Ngôn dịu dàng rũ mắt ôm lấy eo Bảo Ngọc, ngửi hương thơm đặc biệt trên người cô, có thể ngửi được hơi thở của cô chính là thứ duy nhất có thể làm anh yên lòng. Bảo Ngọc hoàn toàn không quan tâm cô ta có đồng ý cứu mình không, chỉ đau lòng vì người đàn ông này thôi!
Nghê Thư nhỏ giọng rủa một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẫn còn khó chịu.
Đinh Khiên ở một bên kích động không thôi: “Nghê Thư , thật sự rất cảm ơn cô! Tôi trở về sẽ lập tức đính chính tin đồn không tốt có liên quan đến cô, tôi muốn nói với bọn họ cô là một thanh thiên đương thời tốt, có tình yêu có chính nghĩa…”
Nghê Thư bực bội liếc anh ta một cái: “Câm miệng!”
Lúc trở lại đây một lần nữa, Nghê Thư xách hộp đồ nghề y dược nặng mấy ký của mình, mặt nhăn nhó đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Tiêu Mặc Ngôn đợi ở trước cửa, vẻ mặt còn căng thẳng hơn lúc trước, phủ kín trong đôi mắt là hoảng loạn, bất an.
Nghê Thư đi vào, để đồ xuống một bên, liếc mắt nhìn Bảo Ngọc đã đau đến mặt mũi vặn vẹo, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng: “Tôi từng bắt mạch cho cô, nói thật với cô là tôi không chắc chắn đâu.”
Bảo Ngọc khẽ mở mắt ra, khó nhọc nói: “Không sao.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!