Chương 412
Bảo Ngọc hỏi một lúc lâu vẫn không thấy người trước mặt trả lời, cô nghi ngờ cau màu: “Tiêu Mặc Ngôn? Anh có nghe thấy em đang nói gì không?”
Cô ngẩng đầu đầu, buông tay ra, muốn đi đến trước mặt anh…
Khi Bảo Ngọc đi đến trước mặt anh, đột nhiên hoảng sợ, lùi về phía sau một bước lớn: “Anh…”
Trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, bình thường đến khiến người khác nhìn một lần sẽ lập tức quên đi, chỉ có đôi mắt sáng rực lấp lánh kia đang hút chặt lấy ánh mắt cô.
Anh ta không phải Tiêu Mặc Ngôn!
Nhưng vì sao ngoài khuôn mặt này, cho dù là dáng người hay chiều cao đều cảm thấy rất giống Tiêu Mặc Ngôn? Giống đến mức chỉ dựa vào bóng lưng sẽ khiến cô nhận lầm, tưởng rằng đây chính là Tiêu Mặc Ngôn!
Người đàn ông hơi híp mắt nhìn cô, đáy mắt có ngọn lửa đang rực cháy, nguy hiểm mà quyến rũ. Khóe môi cong lên cười như không cười, rất tao nhã. Cho dù vẻ ngoài của anh ta thật sự quá bình thường, nhưng vẫn không thể che giấu cảm giác quyến rũ mang theo tùy tiện của mình.
“Anh là ai?” Bảo Ngọc lùi về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta cười, tiếng cười trầm thấp triền miên, dịu dàng như nước, nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên: “Em không biết tôi là ai ư?”
“Đây là đâu?” Bảo Ngọc nhíu chặt mày, lại lặng lẽ lùi về sau một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người chạy trốn. Từ khi ở bên Tiêu Mặc Ngôn, cô đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, tính cảnh giác cũng liên tục nâng cao. Cô hiểu bối cảnh của Hồng Môn, càng hiểu trách nhiệm của Hải Thiên Đường, làm người phụ nữ của Đường chủ, cô không thể tự nhiên xuất hiện ở đây được!
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, nụ cười trên môi, lại hết sức dịu dàng: “Chào mừng đến với cánh cửa địa ngục.”
“Cánh cửa địa ngục?” Hơi thở của Bảo Ngọc chậm lại, trực giác cảm thấy tên gọi như thế, làm cho người ta không lạnh mà run.
Anh ta nhẹ nhàng tiến lên một bước, Bảo Ngọc lập tức lui về sau: “Anh đừng tới đây!”
Người đàn ông này cho cô một cảm giác rất kì lạ, kì lạ đến mức… Có sự quen thuộc khó nói, nhưng nội tâm cô lại khá không thích cảm giác này, chỉ hi vọng rằng, mình sẽ không biết về loại người này.
Người đàn ông thật sự dừng lại, không tiến về trước nữa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hơi có vẻ bi thương: “Em còn không gào to với anh ta như thế…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!