Chương 446
Thấy Thạch vẫn còn muốn hỏi nữa, ông cụ Hình không thể không mặc kệ, lấy tẩu thuốc đập vào đầu anh ta hai cái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Quên quy định của Hồng môn rồi hay sao? Nhóc con nhà anh muốn mạo phạm bề trên có phải không?”
Thạch lập tức nghiêm mặt, cúi thấp đầu, thái độ cung kính: “Thuộc hạ không dám.”
“Không dám cái mông!” Ông cụ Hình vén góc lều: “Đi sang bên kia đứng tấn cho ta! Ta chưa bảo anh đứng lên, thì không được phép đứng lên!”
“Vâng!” Thạch không dám phản đối, lập tức đi đứng tấn đúng tiêu chuẩn, vững như tảng đá.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không được phép quên quy định của Hồng môn!
Chị Điềm thấy vậy, lắc đầu: “Lão đường chủ, ngài không thể đổi người bắt nạt sao? Thạch nhà chúng tôi rất trung thành có phải không?”
Ông cụ Hình ngồi xổm ở một bên, chép miệng: “Ngọc không mài không sáng.”
Chị Điềm trợn trắng mắt, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tiểu Cường và Đinh Khiên ở bên trong lều, một người quan sát chăm chú khí tượng ảnh mây, người còn lại giữ liên lạc với thành phố A, nói rõ tình huống ở nơi này cho Trương Thịnh Hải.
Mưa phùn bắt đầu rơi, thời tiết âm u chưa hề có ý định tiêu tan.
Tiêu Mặc Ngôn ngẩng đầu, siết chặt nắm đấm, tròng mắt siết chặt lại, sương mù ngưng tụ thành băng trong mắt.
Vì sao, nếu là người đó…
…
Ngồi ở tầng trên cùng của tòa thành đá, ngay cả thời gian hiện tại cũng không phân biệt rõ ràng, tiếng sấm bên ngoài nhỏ dần, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy vài tia chớp xẹt qua, chứng tỏ giông bão sắp đi qua. Họ cũng sắp thoát khỏi nguy hiểm, trái tim Trương Bảo Ngọc cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm. May mà nước biển không tràn lên tầng ba, chỉ cần đợi nước rút xuống thấp, họ có thể xuống tầng rồi.
Cúi thấp đầu, nhìn thấy Tuyệt vẫn luôn gối đầu lên chân cô, cặp lông mày khẽ cau lại của Bảo Ngọc vẫn chưa từng thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!