Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 488

Tiêu Mặc Ngôn cảm giác được sự khác thường của cô híp mắt lại.

Bảo Ngọc bỗng nhiên hoàn hồn, đôi mắt không đứng đắn kia lập tức trở lại thành đôi mắt ân cần của Tiêu Mặc Ngôn. Cô vội vàng nói: “Không sao, em đang suy nghĩ mình có nhiều tiền như vậy thì phải xài thế nào mới tốt thôi…. Ha ha, ha ha, a…” Cô quay đầu đi muốn che giấu cảm xúc, tránh tầm mắt của anh, trong lòng quá rối loạn làm cho cô không biết phải phản ứng thế nào.

Từ lúc rời khỏi hải đảo đó, Bảo Ngọc lựa chọn lãng quên, Tiêu Mặc Ngôn lựa chọn im lặng nhìn, ai cũng không nói về người đó. Nhưng tại sao, cô đột nhiên lại nhìn nhầm ánh mắt đó của Tiêu Mặc Ngôn thành đoạn tuyệt?

Chỉ cần nhớ tới người đó lúc thì hung ác, lúc thì mê hoặc, lúc thì bi thương, cô liền phiền não. Không muốn nghĩ, không muốn tiếp xúc, càng không muốn đối diện với vấn đề từng làm cô mông lung…

Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, sâu xa nhìn cô, từ từ rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt, khóe môi cong lên nụ cười cứng ngắc: “Lát nữa anh phải ra ngoài.”

“Ừ.” Bảo Ngọc nhìn chằm chằm máy tính, dáng vẻ còn đang nghiên cứu sâu xa.

Lại nhìn cô một cái, anh xoay người, rời khỏi phòng, ánh mắt dần dần lạnh lùng. Trong đó, có chút tổn thương.

Người cô vừa nhìn… không phải anh.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, bàn tay nắm chuột của Bảo Ngọc cứng ngắc. Tiếp đó, ảo não vỗ vỗ má, cô làm sao vậy? Không phải đã quyết định không nghĩ vấn đề đó nữa sao?

Không muốn tiếp tục xoắn xuýt nữa, Bảo Ngọc dứt khoát thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Chị Điềm không yên tâm, để Đinh Khiên đi cùng cô, Bảo Ngọc không phản đối, cô không muốn vì mình là gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho mọi người nữa. Bây giờ, cô là người phụ nữ của Tiêu Mặc Ngôn, cô bảo vệ mình thật tốt, chính là trợ giúp lớn nhất đối với anh.

Bảo Ngọc không về nhà, mà là kêu Đinh Khiên lái xe đưa cô về quê, lộ trình khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Sau đó lại chỉ Đinh Khiên quẹo trái rẽ phải vào một con đường đất, dừng trước cửa sắt màu lam. Bảo Ngọc nói với Đinh Khiên một tiếng, sau đó đẩy cửa đi xuống, đi lên phía trước gõ cửa. Đây là nhà của thím Đỗ, cô và Tiểu Hải từng tới vài lần, rất quen thuộc nơi này.

Cửa mở ra, thím Đỗ tiều tụy rất nhiều, nhìn thấy là Bảo Ngọc, có chút không dám tin, tiếp đó, tay chân vội vào kêu cô vào: “Bảo Ngọc à, con sao lại tới, mau vào mau vào…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận