CHƯƠNG 7
Lúc xe đang tiến vào tiểu khu, Trương Bảo Ngọc ngó ra ngoài cửa, nhìn khung cảnh quen thuộc. Trước kia, cô cho rằng đây là một nơi cũ kĩ, nhưng bây giờ, ngửi được mùi hương hoa hòe trong không khí, nhìn thấy những người già đang tản bộ trong công viên, cô lại có cảm giác thân thiết đã lâu không thấy.
Trương Hồng Khánh và con gái xuống xe, liền có người đến hỏi: “Bảo Ngọc sao rồi?”
“Nghe nói con nhóc này phải vào viện, sức khỏe thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mọi người thay phiên nhau hỏi, không đợi Trương Hồng Khánh nói, Trương Bảo Ngọc đã cười đáp: “Cháu không sao, bác sĩ nói cháu khỏe như trâu nữa kìa!”
Dáng vẻ tinh nghịch của cô chọc cười mọi người, Trương Hồng Khánh nhìn con gái, vừa nghi hoặc lại vừa vui vẻ.
Trương Bảo Ngọc rất ít khi nói chuyện cùng hàng xóm như vậy, không biết tại sao, Trương Hồng Khánh cảm thấy từ sau khi cô trở về từ bệnh viện có gì đó khác đi, ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn. Ông nghĩ, có lẽ lần này con gái ông đã thật sự trưởng thành rồi.
Ở trong nhà hai ngày, Trương Bảo Ngọc trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thoải mái dễ chịu như lúc này.
Buổi sáng, lúc Trương Bảo Ngọc dậy, mọi người đã sớm có mặt ở bàn ăn rồi. Đỗ Thu Nghi cũng ở đó. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu xanh dương, tôn lên làn da trắng trẻo của mình, đầu tóc chải gọn gàng, để xõa trên vai.
Mẹ của Đỗ Thu Nghi, thím Trương là một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn, chân chất thật thà. Hai mẹ con họ đã ở nhà họ Trương gần hai mươi năm rồi, Trương Hồng Khánh cũng không xem hai người là người ngoài.
Đặc biệt là Đỗ Thu Nghi, tính cách tốt mà học cũng giỏi, Trương Hồng Khánh rất quý cô ta, ông trả hết phí học đại học cho cô ta. Trương Bảo Ngọc có gì, cô ta cũng sẽ có thứ đó.
Thấy Trương Bảo Ngọc đến, Đỗ Thu Nghi lấy giúp cô một cốc sữa bò: “Bảo Ngọc, lát nữa tớ đi họp lớp, cậu có muốn đi cùng không?”
Trương Bảo Ngọc nhìn cô ta, biểu cảm của cô ta rất thành thật, cũng rất lương thiện.
Trương Hồng Khánh vừa nghe thấy vậy, đặt báo xuống: “Bảo Ngọc, con đi cùng Thu Nghi đi.”
“Không ạ, hôm nay con có hẹn với bạn rồi.” Trương Bảo Ngọc ngồi xuống, ăn trứng ốp, cũng không động đến cốc sữa bò trên bàn.
“Bạn?” Trương Hồng Khánh nhướn mày: “Con gái cũng nên làm quen nhiều bạn càng tốt, đi đi, tối nhớ về sớm là được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!