Chương 831
Cô ôm chặt đàn, xoay ngược đi vào bên trong.
Người ngồi trong xe, một tay nắm vô –lăng, một tay che bên miệng, khóe môi tùy ý giương lên…
Ồ, hóa ra là quái thai.
Sau khi Vy Hiên trở về nhà, vội vàng đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch tay mấy lần, sau đó lau thật khô, rồi mới trở ra phòng khách, cẩn thận cầm hộp đàn lên, đặt lên bàn, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở ra.
Cô biết, tay cô đang run, đặc biệt là tay phải, run rất kịch liệt. Nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không quan tâm!
Ngay khi nhìn thấy cây đàn bên trong, đầu tiên cô sững sờ rất lâu, sau đó không nhịn được ôm mặt nghẹn ngào khóc nức nở.
Đúng lúc đó, Bảo Ngọc mở cửa bước vào: “Vy Hiên! Anh Chu cho mình nhiều oden lắm! Còn đang nóng nè! Mau đến ăn đi!”
Đóng cửa lại, Bảo Ngọc vừa đi vào trong nghe thấy tiếng khóc của Vy Hiên, cô nhất thời sửng sốt, sau đó vội vàng đặt đồ ăn xuống, đi về phía Vy Hiên: “Vy Hiên! Cậu làm sao lại khóc? Cãi nhau với Liên Cẩn Hành ư? Không thể nào…”
Khi tầm mắt của Bảo Ngọc rơi lên cây đàn cello đặt trên bàn, cô lập tức kinh ngạc hô lên: “Woa, là đàn cello kìa! Anh Liên đặc biệt đến đây để đưa đàn cho cậu sao?”
Vy Hiên vẫn đang khóc, khóc đến nỗi Bảo Ngọc cũng cảm thấy có chút luống cuống: “Bà cô của tôi ơi! Cậu khóc cái gì chứ? Không phải là cây đàn cello này đắt quá đấy chứ? Không sao, cậu nói giá tiền đi, ngày mai tớ đưa tiền cho cậu, có gì to tát đâu cơ chứ! Không phải chỉ là tiền thôi sao! Chỉ cần Vy Hiên của mình thích, đắt như thế nào cũng không là vấn đề!
Vy Hiên kéo tay Bảo Ngọc, gương mặt đỏ bừng vì khóc ngẩng lên, nghẹn ngào nói: “Bảo Ngọc, mình vui lắm! Thật sự, mình vui lắm!”
Bảo Ngọc: “…”
Vy Hiên kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộn, vừa muốn đi vuốt ve cây đàn, vừa giống như sợ sẽ làm bẩn nó, cô quay mặt đi khóc nức nở lần nữa: “Thật đó… Mình thật sự vui lắm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!