Trời gần sụp tối, Phương Bách Giao tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mõi. Trước mắt cô là Âu Duật Phong hắn ngồi đối diện với cô, sắc mặt khá là bình thường cũng không có cảm giác ớn lạnh khi ở gần hắn như lúc nãy.
Âu Duật Phong thấy cô dậy, hắn đứng lên đi đến ngồi xuống giường "giờ thì ổn chưa ?" đây chẳng giống câu hỏi quan tâm bình thường chút nào, ánh mắt của hắn nhìn cô lúc nào cũng đầy vẻ ám mị quỷ quyệt.
"À..ừ..cũng tốt hơn rồi" cô né tránh ánh mắt của hắn xoay mặt qua chỗ khác trả lời, đáy mắt của hắn phút chóc lộ ra vẻ không vui. Bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô "em ghét tôi đến thế cơ à" hắn cũng thừa biết điều đó rồi còn gì, nếu không phải vì sự nghiệp và tương lai của cô còn lâu cô mới dây dưa với hắn trong cái mối quan hệ nhục nhã này.
Phương Bách Giao không trả lời càng khiến hắn khó chịu hơn, hắn hôn lên đôi môi mỏng manh của cô một cách thô bạo, Phương Bách Giao bị hắn đè xuống đến mức không chống cự được. Bàn tay lạnh lẽo của hắn di chuyển khắp cơ thể cô, cả người cô như run lên hắn luôn như vậy đều tự ý chưa bao giờ nghĩ cho cô dù thế thì có bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn không thể nào quen thuộc với hắn được.
Thế là một màng hoang ái triền miền trãi qua, màng đêm của Hải Thành đã sụp tối hoàn toàn. Trong căn phòng gió cứ thổi hiu hiu làm cho người ta có thể cảm nhận được sự cô đơn và lạnh lẽo. Âu Duật Phong đã ngủ, cô cũng đi vào nhà tắm thay đồ tắm rửa, căn phòng này giống như là chỉ giành riêng cho hắn, một căn phòng được bố trí không thua kém gì khách sạn Hoàng Vương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!