Tiểu Nguyệt sau một đêm ngon giấc sáng sớm nàng đã chuẩn bị hầu hạ Vĩnh Hy như thường ngày. Vừa bước vào phòng Tiểu Nguyệt xém chút đã hét lên.
Vĩnh Hy thừ người ngồi trên mép giường, nàng vẫn mặc nguyên y phục tối qua, ánh mắt vô hồn. Tiểu Nguyệt vội đặt chậu nước xuống chạy đến bên người nàng " Công chúa người sao vậy ? "
Vĩnh Hy vẫn không để ý đến nàng, thêm mặt vẫn còn hai dòng lệ khô. " Công chúa, công chúa. Ngườ đừng làm Tiểu Nguyệt sợ"
Một lúc sau Vĩnh Hy mớ lầm bầm vài câu mà Tiểu Nguyệt nghe không hiểu.
" Nàng là nữ tử, sao lại là nữ tử ?
Nàng bảo ta quên nàng
Nàng thật nhẫn tâm
Nàng.,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, "
Tiểu Nguyệt lay lay vai nàng, lúc này Vĩnh Hy nhìn đến nàng với ánh mắt không tiêu cự.
" Công chúa, không được ta phải đi tìm Vương công tử"
Nàng vừa nói vừa xoay người chạy ra khỏi phòng, vừa đến bên cửa đã bị Vĩnh Hy gọi lại " Tiểu Nguyệt" Tiểu Nguyệt dừng bước nàng vội quay trở lại người Vĩnh Hy " Công chúa "
Vĩnh Hy nhìn nhìn nàng " Thu xếp hàng lý, chúng ta về kinh thành"
Tiểu Nguyệt trợn mắt kinh ngạc " Công chúa sao lại gấp như vậy ? "
" Muội mau thu xếp"
" Vâng "
Vĩnh Hy ngồi xuống đặt bút viết một lá thư. Sau khi Tiểu Nguyệt xếp xong hành lý hai người lập tức rời khỏi Cao phủ hội tụ đại nội mật thám một đường không nghỉ về kinh thành.
Vương Tử Ngọc tỉnh dậy đầu óc có chút mộng, nành lấy tay lay lay cái trán. Trước mắt xuất hiện một bóng người, cố gắng thanh tĩnh đầu óc mới nhận ra người đó là Vương Hằng.
" Tỉ ,,,,,,,, tỉnh ? "
" Ta ngủ bao lâu rồi ? "
Vương Hằng tự rót cho mình tách trà. Hắn nhàn nhạt nói " Vừa đúng một ngày một đêm".
Vương Tử Ngọc chợt mở to mắt " Lâu như vậy ? Hy Nhi nàng ấy ??? " Tỉ ấy cùng Tiểu Nguyệt đã rời khỏi phủ vào sáng nay "
Nành bật ngồi dậy, do quá nhanh đầu óc có chút choáng " Nàng đi rồi ? ". Không đợi Vương Hằng trả lời nàng đã mang vào giày chạy nhanh ra cửa, đẩy cửa phòng Vĩnh Hy bước vào là một không gian im ắng. Đã không còn thấy bóng dáng yêu kiều khuôn mặt xinh đẹp luôn cười tươi khi nhìn thấy nàng.
Như một nhát dao đâm vào tim, nàng ngồi xuống giường thất thần. Chợt thấy trên bàn trả có một phong thư đặt ngây ngắn. Vội đi đến mở ra xem, nét chữ mãnh âm trầm có lực. Nhìn nét chữ liền biết người nọ có luyện thư pháp, rất xinh đẹp.
Là Hy Nhi viết thư lại cho nàng, đơn giản chỉ vài câu .
[ Là áng mây ngang trời. Sau này gặp lại cũng xem như chưa từng quen biết ]
Nàng cười khổ, xem như chưa từng quen sao ? Có thể sao ? Người trong lòng ngay trước mặt lại có thể xem như người chẳng quen sao? Nàng làm không được, chẳng thà không gặp lại nhau.
,,,,,,,,,,,.,,,,,,,,,,,,,,,,
Đã gần nữa tháng kể tử khi Vĩnh Hy rời Cao phủ, Vương Tử Ngọc mỗi ngày đều đến phòng Vĩnh Hy ngồi ngẩn người hơn một canh giờ mới chịu rời đi.
Vương Hằng không đành lòng nhìn, tỉ của hắn chưa bao giờ trưng ra bộ mặt đó. Xem ra tình cảm này đã khảm quá sâu rồi, hắn thở dài đứng từ xa nhìn đến nàng.
Gần nữa tháng nay trong đầu Vương Tử Ngọc luôn là những câu hỏi [ Hy Nhi của nàng hiện tại thế nào, đã nguôi ngoai chưa ? Nàng ấy có còn căm giận nàng không ? ]
Rất nhiều câu hỏi trong đầu nàng, nhưng không được giải đáp. Nàng thở dài ngước mắt đã thấy Vương Hằng đứng từ xa nhìn đến mình.
Nàng đi đến chỗ hắn " Thu xếp một chút, sáng mai chúng ta về nhà thôi". Nàng nghĩ nên rời xa nơi đây, nơi quá nhiều kỉ niệm của nàng với Hy Nhi. " Được". Vương Hằng cũng mong về nơi tỉ tỉ đưng xưng là tiểu bá vương kia nàng sẽ trở lại vui vẻ như trước đây.
Lần trở về này không như lúc các nàng đi. Sẽ không còn tâm trạng cười ngựa xem hoa, cũng không còn gặp thổ phỉ dọc đường, càng không còn có thể gặp được Hy Nhi của nàng.
Về đến Cao phủ mẫu thân màng liền chào đón bằng một ánh mắt không mấy thân thiện " Cha ,,, đại tiểu thư của ta đã chịu trở về. Ta cứ tưởng con quên mất ta, quên mất cái nhà này rồi chứ. "
Nàng nhào vào lòng mẫu thân nũng nịu nói " Mẹ, con nhớ người quá đi mất". Nàng mặc lại trang phục nữ nhân liền trở lại là đại tiểu thư Vương phủ, là nữ nhi được cưng chiều.
" Chỉ giỏi nịn bợ ".
" Mẫu thân, phụ thân vẫn chưa trở về sao ? . Nàng tìm không thấy đồng mình đâu.
" Biên quan vừa kết thúc chiến trận, phụ thân còn đại thắng. Đang trên đường dẫn binh trở về. Đoán chừng tuần trăng sau sẽ đến nơi" Một hồi hàng quyên đến hoàng hôn, Vương Tử Ngọc vác tấm thân mệt mỏi trở về phòng, mẫu thân nàng dường như đã rất lâu không tìm được người cùng bà nói chuyện. Cho nên đã một mạch nói với nàng không ngừng, quá mệt thân.
Đến khi nằm trên giường nàng mới có thời gian nhớ đến người trong lòng. Nhớ đến cả trong mơ.
Vĩnh Hy ngoài mặc vẫn không khác gì lúc nàng rời phủ công chúa. Vẫn nét mặt ôn hòa, hữu lễ đối đãi với mọi người xung quanh. Mỗi ngày nàng vẫn dành thời gian luyện công dưới cây hoa Mộc Lan.
Nhưng chỉ có Tiểu Nguyệt biết công chúa nhà nàng thật sự không tập trung vào bất kỳ việc gì. Lúc nàng đánh đàn âm điệu chẳng vào phổ, khi luyện công chỉ đứng cầm kiếm đứng thẳng tắp mà không động kiếm.
Gió thổi tán hoa nhẹ lay một bông hoa rơi xuống trên bả vai nàng. Hy Nhi vẫn đứng yên, tâm của nàng dường như không ở nơi này. Nàng tự nhủ lòng mình hãy quên đi người kia, xem như người đó chưa từng xuất hiện trong đời nàng. Nhưng nàng có thể giả vờ bên ngoài, có thể lừa gạt tất cả mọi người nhưng lại không thể tự lừa mình.
Nàng quên không được, từng nụ cười ánh mắt kể cả giọng nói của người kia cứ không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, chỉ đành khổ sở mà vượt qua.