*TÂM DUYỆT
*23
...
Chuyện trong cung. Cái gì cũng có thể giải quyết, chỉ có tin đồn là thứ không nhìn thấy được, không chạm vào được. Quan trọng là không giải quyết được.
"Ngươi nghe gì chưa. Hoàng Thượng đè nam nhân một ngày một đêm. Hắn chịu không nổi nên đã tự sát"
"Nam nhân của hoàng thượng treo cổ tự sát bất thành, còn bị nhốt lại hành hạ"
"Hoàng Thượng sau mỗi lần ân ái sẽ giết chết tình nhân"
"Nghe đâu người bị xích lại, đối đãi như cẩu"
Tin tức mỗi người kể lại một kiểu. Sang đến người sau thì tình huống ngày càng khoa trương, chỉ có hơn chứ không kém.
Cho nên lúc ở quán trà trong kinh thành, ông lão thao thao bất tuyệt kể
"Hoàng Đế của chúng ta chính là một vì sao tinh tú hóa thành. Để duy trì bản thể mỗi ngày đều sẽ hút dương khí của nam nhân."
Huyền Thanh đang ngồi vừa ăn vừa hóng hớt. Nghe xong thì nghẹn luôn, thức ăn ứ lại không nuốt trôi khỏi cổ.
"Ngươi nói bậy, Hoàng Thượng của chúng ta tiêu sái bất phàm, anh dũng trên chiến trường, sao có thể hút dương khí của nam nhân"
"Đúng ! Đúng!... mau bắt lão lại"
"Hồ ngôn loạn ngữ... nộp lão lên quan a~"
Một đống dưa cải, rau củ bị ném đến. Hại lão chạy trối chết.
Huyền Thanh siết chặt đũa trên tay. ý định dùng mỹ nam kế để lọt vào thao túng hậu cung tắt ngấm. Cho nên hắn quyết định sẽ trà trộn vào đám thái giám hầu hạ vậy.
Nhờ vào viên phỉ thúy đáng giá ngàn vàng mà hắn cất công đem từ Đông Lệ sang, đút lót cho lão công công già mà né được kiếm nạn cắt cái ấy.
Lão công công cắn cắn mảnh ngọc nghĩ: "Cái này là cả một gia tài nha, giàu có như vậy còn muốn đi làm nô tài. Thật khó hiểu"
...
Buổi lễ tế thiên địa ở Nam Vệ Quốc mỗi năm sẽ diễn ra một lần, cầu cho mưa thuận gió hòa. Lương thực dồi dào. Không những vậy, còn phải tìm ra một mỹ nhân đại diện cho thần mùa màng diễu hành một ngày một đêm trong lễ hội.
Mĩ nhân đó không phân biệt nam nữ, phải cốt cách tao nhã, thân thế trong sạch, nhân hậu đoan trang. Cho nên cuộc tuyển chọn vô cùng gắt gao, từ các xã, chi huyện cho đến các Châu, quận trên cả nước.
Cơ Phát duyệt xong mấy trăm tấu chương liên quan đến vấn đề đó thì toàn thân mỏi nhừ. Muốn ra ngoài đi dạo một vòng.
Đi qua mấy hành lang dài quanh co trong cung điện, lại bị tiếng nước chảy róc rách lôi kéo sự chú ý. Nơi này thật khác, tựa như một khu rừng nguyên sinh mát mẻ, trúc xanh mọc dày. Không khí trong lành tươi mát.
"Đây là đâu? tại sao ta chưa từng biết trong cung có nơi này"
"Bẩm Hoàng Thượng, là hậu cung"
Một cơn gió thổi qua, khóm trúc xào xạc réo rắt, vài chiếc lá phiêu đãng chao nghiêng rồi chạm lên vai y.
Thổi bay mái tóc đen tùy tiện của nam nhân đang ngồi dưới mái đình vòm cong phía trước. Nam nhân mặc lam y thanh quý lãnh đạm. Đầu hơi cúi, đôi lông mi dài buông rũ trên gương mặt thanh tú, mong manh trong suốt như một hư ảnh dễ tan.
Khung cảnh mĩ lệ đến nghẹn lời.
Dường như nghe được tiếng động, hắn ngước lên nhìn. Mắt đào hoa mở lớn, kinh ngạc mà rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống
"Hoàng Thượng,... Thần không biết người đến"
"Không trách tội ngươi, đứng lên đi"
Nam nhân đứng lên, vẫn không dám ngẩng đầu.
"Ngươi tên gì?" - Cơ Phát hỏi, điềm nhiên ngồi xuống ghế đá trong đình. Ánh mắt nhìn đến cây cổ cầm trên bàn - "Ngươi biết đánh đàn sao?"
"Thần... thần là Lam Ngọc... Chỉ là... đang tập thôi, không tính là đánh đàn hay"
Cơ Phát gọi hắn ngồi xuống, nghĩ đến rừng trúc trước mặt, lúc này lại có thể nghe đàn thì đúng là thư thái, nên bảo người tấu vài khúc.
Hạ nhân của Lam Ngọc rót cho y một chén trà nóng, bốc khói nghi ngút.
Ngón tay thon dài của Lam Ngọc run rẩy chạm lên dây đàn.
"Người nhất định muốn nghe sao?"
"Đương nhiên, ngươi là người Quốc Sư chọn vào đây đúng không? Hắn đúng là có tâm, lại có thể chọn được người tài sắc vẹn toàn như vậy"
Cơ Phát vừa muốn nhắm mắt hưởng thụ thì âm thanh kinh khủng vang lên.
Chói tai đến mức không cách nào đỡ được. Nhịp điệu loạn xạ như muốn lấy mạng người.
Vang vọng đến tận khu luyện võ của mấy Thị vệ trong cung. Ai nấy nghe xong đều run rẩy rơi kiếm ôm ngực thổ huyết.
Bầy chim trong rừng trúc bị dọa đồng loạt phành phạch vỗ cánh tìm chỗ trốn. Náo loạn cả một góc trời.
"Ngưng... ngưng... Lam Ngọc... dừng lại cho trẫm" - Cơ Phát đỡ trán.
Lam Ngọc nhìn y, khóe mắt ứa lệ
"Hoàng thượng, người không thích sao? không thích ta còn có thể thổi tiêu"
"Lam Ngọc, tên như người. Ngươi chỉ cần im lặng cho người ta ngắm là được rồi"
Cơ Phát vội vã rời đi, liền bị Lam Ngọc túm lấy chân, quỳ trên đất khóc thê lương
"Hoàng Thượng, người đừng ghét bỏ ta a~. Người không thích ta có thể nghiêm túc tập lại nha"
Cơ Phát bị người khóc lóc níu kéo không quen được, ngồi xổm xuống, nâng cằm người nọ
"Ngươi xem, là nam nhân lại có bộ dáng như vậy?"
Lam Ngọc nghe xong biểu tình nhanh như chớp thay đổi, trở lại là một mỹ nam tử an tĩnh.
"Hoàng thượng... người thích ta như thế nào ta sẽ như thế"
Cơ Phát bỗng dưng cảm thấy gai ốc nổi đầy người.
Cái này... cũng quá quái dị rồi.
...