*Tâm Duyệt*
53
...
Hung khí bên dưới lại trướng to một vòng, quá kích thích, quá nóng bỏng. Đè Cơ Phát nằm xuống. Khiến phân thân y lại run rẩy ngẩng đầu. Cả người rịn mồ hôi. Lại bị dục vọng kia cắn nuốt.
"Diệp Nhi... ta... ta... ưm... lớn quá... sẽ hỏng mất... Mau dừng lại...ư"
Hàn Diệp ôn nhu hôn lên mắt y, liếm đi nước mắt. Nhưng bên dưới thì thì hung hãn như muốn đè chết y, hung ác mà hữu lực đâm tới như giã gạo.
"Dừng lại hửm?... Phát Phát... bên dưới mút tới dâm đãng như vậy... còn muốn dừng lại?"
"a...aaa.... muốn chết" - Cơ Phát vặn vẹo mông, cả linh hồn đều bị tình dục đảo điên làm cho hỗn loạn không thôi.
"Hoàng thượng... người là của ta... nói!"
"Umư...ưm"
"MAU NÓI...Nói ngươi là của ta... Cơ Phát là của ta" - Hàn Diệp si mê đâm rút, thấp giọng thở hổn hển, nâng mông y lên cao, thâm nhập sâu đến tận cùng. Hận không thể nhét luôn hai túi thịt vào bên trong. Hòa làm một với y, để y cắn nuốt bản thân không còn một mảnh.
"Của ngươi... Của Diệp Nhi... Ta là của Diệp Nhi... ưm..ưm"
Hàn Diệp thõa mãn. Động tác trừu sáp càng thô bạo, mỗi lần rút ra lại lôi kéo thêm mị thịt ra ngoài, sau đó đẩy mạnh tới khiến nơi giao hợp của bọn họ dâm thủy văng tung tóe. Dâm mĩ không thôi. Âm thanh Bạch Bạch Bạch vang khắp phòng. Mùi tình ái nồng đậm trong không khí.
"Cơ Phát... cả đời này... chỉ để ta đâm người... Chỉ để một mình ta đâm người"
"ưm...ưm"
"Mau nói"
"Cả đời...ưm" - Cơ Phát khàn khàn lẩm bẩm. Âm thanh đều muốn nghẹn đi " Đều muốn... Diệp Nhi... Là của Diệp Nhi"
Ánh mắt Hàn Diệp vừa điên cuồng vừa nóng cháy : "Người là tâm can bảo bối của ta. Ta không cần thế gian này, chỉ cần một mình người" - Hắn vừa nói vừa mãnh liệt đâm tới, lực đạo quá lớn, lớn đến mức Cơ Phát còn nghĩ mình sắp tan rã mất rồi. Y không còn biết bản thân là đang ở đâu? Bây giờ là lúc nào? khi nào? chỉ có ánh mắt tuyệt đối xâm chiếm của người phía trước.
"Vương thúc... bên trong người nóng quá... mút ta thật sướng... mút ta đến mức muốn bắn ra... thật muốn vĩnh viễn ở bên trong, không cần rút ra"
"Diệp Nhi... mau ngừng đi... ta... ta không xong rồi" - Cơ Phát vươn tay đẩy người. Y quả thật là không xong rồi. Phân thân đã chẳng còn gì để bắn. Bị hắn đâm đến mức nước cũng muốn bắn rồi... không thể... không thể a~
Hàn Diệp bị Cơ Phát đẩy vô cùng ủy khuất: "Người đẩy ta ra lúc này. Không bằng người một đao đâm chết ta đi. Hôm nay là đại hôn của chúng ta. Hoàng Thượng... người chiều ta đi... ngươi chiều ta đi mà..." - Hắn lại sấn tới, cuồng phong vũ bão mà giã đến không ngừng nghỉ.
"Ta... ta... ưm" - Bị dương vật vừa to vừa dài liên tục đỉnh đến sâu nhất, cơ hồ có ảo giác muốn đâm xuyên thủng bụng nhỏ. Cơ Phát không ngừng lắc đầu, tóc đen xõa dài rối loạn một mảnh. Phân Thân giần giật bắn ra nước ấm áp màu nhạt.
"Thật sướng đúng không Bảo Bối?" - Hàn Diệp cười xấu xa, lại thúc mạnh. Theo mỗi cú thúc. Lỗ nhỏ trên Quy đầu của Cơ Phát không nhịn được, dòng nước kia thành tia bắn phun tới, ướt đẫm bụng.
"Sướng đến vậy sao?" - Hắn tà mị liếm môi - "Có muốn bên trong cũng bị bắn ướt không?"
"Có a~... cho ta... cho ta" - y rên rỉ đứt quãng. Đầu óc cơ hồ trống rỗng.
Hàn Diệp ôm chặt lấy Cơ Phát. Ở bên tai y gầm nhẹ một tiếng. Tinh dịch nồng đậm nóng bỏng bắn sâu vào bên trong bụng y: "Cho người... đều cho người...". Sau đó hơi thở phập phồng mà đè lấy người.
Đợi một lúc lâu, cao trào đi qua, người bên dưới thân đã bất tỉnh. Chỉ có thế ôn nhu hôn lên trán y, vén mái tóc đẫm mồ hôi dính bệt vào thái dương. Bế người đến dục trì. Để người ngồi đối diện mình, đầu gục bên vai hắn. Nước ấm được thả tinh dược vây quanh vô cùng thoải mái. Ngón tay hắn lại ở trong cúc huyệt nhiệt tình moi móc tẩy rửa.
Cơ Phát bị chạm, cả người cựa quậy. Phát ra âm thanh rên rỉ mơ màng.
"Hoàng Thượng... người tỉnh chưa?... Ta thật khó nhịn a~. Bên dưới lại bị người hại cứng lên rồi"
Cơ Phát muốn hít thở không thông. Da đầu đều tê dại. Kiên quyết nhắm chặt mắt.
Ta bất tỉnh rồi. Ngươi đừng gọi nữa.
...