Giang Khoát tay cứ che mãi trên mắt, rất lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Đoàn Phi Phàm vốn định lấy khăn giấy trên bàn đưa cậu ấy, nhưng quan sát một lúc thì thấy có vẻ như không phải đang khóc.
Vậy nên cậu liền mặc định là đang ngủ, dù sao thì mỗi lần cậu ấy sang 107 cũng đều là để nằm ghế mà ngủ.
Đoàn Phi Phàm xem nhóm chat, Đinh uy vũ đã tràn đầy nhiệt tình giới thiệu xong với mọi người về nhà hàng bên hồ đắt mất hết tính người cùng với lý do cho vụ nhà hàng đó, hiện tại đã bắt đầu bàn về các món ăn.
Mấy người này hiện tại đang rất hăng hái sôi nổi, bằng giờ năm ngoái, Lưu mình dây với Tôn tráng sĩ cũng đang trốn trong phòng ký túc thở dài bảo ở nhà vẫn thích hơn.
Cảm giác nhớ nhà, Đoàn Phi Phàm thực sự hiểu nó là như thế nào. Sau khi bố bị dẫn đi, cậu được đưa tới nhà chú thím, trong hai ba năm đầu tiên đó, cậu rất nhớ nhà, vô cùng nhớ nhà.
Mặc dù trước đây, trong nhà cũng chỉ có hai người là cậu với bố, người mẹ đã ly hôn với bố thì cách hai ba tháng mới đến gặp cậu một lần, nhưng đó cũng là cảm giác có một gia đình.
Sau này bất kể là ở nhà bà, hay là ở nhà chú, dù cho mọi người đều đối xử với cậu rất tốt, cậu vẫn không thể có lại kiểu cảm giác thuộc về chỉ riêng có ở nhà mình.
Vì vậy đã rất lâu rồi cậu không còn nhớ nhà. Cậu có thể nhớ bà, có thể nhớ chú thím, nhưng duy chỉ có nhà là chẳng thấy nhớ cho lắm.
“Có khăn giấy không?” Giang Khoát đột nhiên lên tiếng, tay phải vẫn che trên mắt.
Đoàn Phi Phàm cầm khăn giấy để trên bàn đưa qua, Giang Khoát giơ tay trái nhận lấy, sau đó rút một tờ, nhanh chóng bỏ tay phải ra, ấn tờ giấy lên mắt.
Trên mu bàn tay phải cậu ấy toàn là nước mắt.
Nước mắt đã chảy đi đâu nhỉ?
“Tôi cứ tưởng cậu xì mũi đấy.” Đoàn Phi Phàm không khỏi thắc mắc.
“Có phải não cậu úng nước không đấy?” Giang Khoát bỏ khăn giấy ra, ngồi thẳng dậy nhìn cậu, viền mắt vẫn có thể thấy còn chút đỏ hoe.
“Vừa rồi tôi không thấy nước mắt trên mặt cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi đang nằm mà! Nước mắt đương nhiên là chảy ngược ra sau tai rồi còn gì!” Giang Khoát thấy hơi bị cạn lời.
“Vậy cậu khóc đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi tránh đi một chút? Cho cậu khóc thoải mái?”
“Khóc xong rồi!” Giang Khoát ném miếng giấy vào thùng rác bên cạnh ghế rồi lại dựa lưng vào ghế mà thở dài, “Như cậu lại sướng, muốn về nhà lúc nào cũng được. Nhà cậu gần trường lắm phải không?”
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cưỡi xe đạp điện mà nhanh một chút thì chỉ hơn mười phút, là nhà chú tôi.”
“Cậu ở nhà chú hả?” Giang Khoát quay qua, “Nhà cậu đâu? Xa hả?”
Đoàn Phi Phàm không nói gì.
“Không nói thì thôi.” Giang Khoát quay đi.
“Lễ Quốc khánh là cậu có thể về nhà được rồi, cũng chẳng còn mấy bữa nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi không về.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu: “Nhớ nhà đến phát khóc mà không về?”
“Tôi đơn giản là cảm thấy ở nhà thật thoải mái tiện nghi nên tức mà khóc,” Giang Khoát nói, “Rồi nghĩ tới việc vẫn còn bốn năm nữa nên cũng tuyệt vọng mà khóc thôi.”
“Sắp lắp máy lạnh rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làm gì có chuyện thảm tới bốn năm.”
“Một cái máy lạnh thì đã thấm vào đâu?” Giang Khoát đập vào tay vịn ghế, “Máy giặt cũng phải nộp đơn đăng ký nữa… Đúng rồi, chú Triệu có lắp được máy giặt không nhỉ? Có giúp lắp đặt được không ta? Loại thu phí ấy, chị Ninh nói tôi có thể để một cái ở trong phòng.”
“Lắp máy giặt ấy hả?” Đoàn Phi Phàm chưa hiểu.
“Cái chính là tôi không muốn làm ồn ào quá, nên mới không gọi thợ tới lắp rồi,” Giang Khoát hạ giọng, “Nếu làm giống như hôm nọ, nhờ bên trung tâm thương mại giúp tôi mang tới thì ồn ào quá, tôi nghĩ nếu như chú Triệu biết làm thì nhờ luôn chú ấy lắp giúp luôn, cho đỡ gây chú ý.”
Qua một lúc lâu, Đoàn Phi Phàm mới hỏi một câu: “Đồ cậu mua là linh kiện hả?”
“… Cái gì?” Giang Khoát không hiểu.
“Máy giặt thì phải lắp kiểu gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Vậy nên tôi mới không hỏi cậu biết lắp hay không đó.” Giang Khoát nói, “Người ở tuổi chú Triệu sẽ có tay nghề thực hành cao, trước giờ cái gì cũng tự lắp đặt tự làm hết, chắc là chú ấy sẽ biết.”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm xua tay nhìn cậu, “Máy giặt thì có cái gì cần phải lắp đặt chứ?”
“Làm sao tôi biết được?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi mà biết thì tôi còn kiếm chú Triệu làm gì?”
“Lại đây,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, vừa bấm vừa nhích gần lại phía Giang Khoát, “Vị Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia này, chúng ta học một bài nhé, về cách lắp máy giặt.”
Giang Khoát không nói gì, nhíu mày nhìn một bức ảnh máy giặt trên điện thoại của Đoàn Phi Phàm.
“Đây là miệng dẫn nước vào, đây là ống dẫn nước ra,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ cần dùng một đường ống nối từ vòi nước vào đây, với lại dẫn ống thoát nước này tới phía dưới bồn cầu hoặc bồn rửa mặt, vậy là xong.”
Giang Khoát nhìn cậu, không nói gì.
“Hiểu chưa hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nối thế nào?” Giang Khoát hỏi.
Lần này thì Đoàn Phi Phàm không nói nên lời.
Cậu im lặng phải tới chục giây, bấm thoát khỏi trang có hình chiếc máy giặt rồi nhìn Giang Khoát: “Cậu định trả chú Triệu bao nhiêu tiền?”
“… Tôi không biết nên đưa bao nhiêu,” Giang Khoát cẩn thận suy nghĩ một hồi, “Một ngàn?”
“Xong luôn, tôi lắp giúp cậu.” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng bấm mã nhận tiền của mình, “Quét đi.”
“Đợi đã!” Giang Khoát vội cao giọng, lùi lại phía sau, nhìn cậu chằm chằm, “Cậu lại định bẫy tôi!”
“Được, không bẫy cậu!” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chừa chỗ cho cậu trả giá đó, cậu mặc cả đi.”
Giang Khoát nhìn cậu chăm chú, hồi lâu sau mới hỏi: “Cậu chắc chắn biết lắp chứ?”
“Tôi mà lắp không được, tôi sẽ đem ba ngàn tệ lần trước trả lại cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được, cậu nhớ lời cậu đấy nhé.” Giang Khoát lại cẩn thận cân nhắc, sau đó mặc cả, “Chín trăm?”
“Quét đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nhúc nhích: “Có phải tôi trả hớ quá không?”
“Mặc cả thì một lần thôi, mặc cả xong người ta đồng ý thì cậu lại hối hận. Trò này mà làm ở chợ là bão táp nổi lên đấy, biết không?”
Giang Khoát quét mã rồi chuyển tiền.
Trước đây cậu sẽ chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ, cậu đã lĩnh hội ý nghĩa sâu sắc của việc mặc cả nên cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có phải tôi trả hớ quá không?” Cậu lại hỏi.
“Đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Nếu là cậu thì trả bao nhiêu?” Giang Khoát hỏi.
“Đừng hỏi nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu là người trả một ngàn rưỡi để ngủ ghế bố cơ mà, sao lại làm rộn lên vì chín trăm tệ chứ?”
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát đứng dậy.
“Dù sao thì tôi đảm bảo sẽ lắp ngon lành cho cậu.” Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại, “Sắp năm rưỡi rồi, ra đợi tụi nó thôi.”
“Ừm.” Giang Khoát đáp. Khi cùng Đoàn Phi Phàm ra khỏi 107, nhân lúc Đoàn Phi Phàm mải nhìn điện thoại không phòng bị gì, cậu lại gặng hỏi thêm một câu: “Nếu là cậu thì cậu trả bao nhiêu?”
Có điều cậu đã tính nhầm, Đoàn Phi Phàm không hề thuận miệng trả lời luôn, mà lại nhìn cậu một cái, đóng cửa lại, xoay người đi ra ngoài rồi mới nói một câu: “Một trăm.”
Giang Khoát chưa kịp phản ứng gì, cậu ấy đã chạy luôn.
Con số này khoảng cách chênh lệch hơi bị quá xa, Giang Khoát gần như không thể nào so sánh nổi. Con mẹ nó, chừa chỗ cho mặc cả là chừa chỗ thế này sao? Khoảng chừa chỗ này đủ nhét cả một ngôi nhà ấy chứ.
Phải một lúc lâu sau, cậu mới chửi được một câu: “Đúng đồ chó chết.”
“Giang Khoát!” Đinh Triết đứng ở cửa ký túc, thấy cậu ra liền vẫy tay, “Cảm ơn nha!”
“… Khỏi khách sáo.” Giang Khoát vừa bị lừa mất tám trăm, đã thế lại là sau khi bị lừa liên tục hai lần, cuối cùng mới biết mình bị lừa thì lại bị lừa tiếp lần thứ ba, vậy nên hiện tại cậu thấy hơi không chịu nổi vẻ hớn ha hớn hở của Đinh Triết.
“Đi kiểu gì?” Đổng Côn hỏi.
“Tôi lái xe chở đi, không đủ chỗ thì gọi taxi.” Giang Khoát nói.
“Tôi lái cho,” Đổng Côn vội nói, “Tôi chịu không nổi cái ghế sau dành cho trẻ em đó.”
“Vậy bốn cậu gọi taxi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đi xe cậu ấy.”
Đinh Triết định nói gì rồi lại thôi, xem chừng lại muốn ngồi ghế phó lái bên xe Giang Khoát, nhưng lại cảm thấy không thân với Giang Khoát bằng Đoàn Phi Phàm, vậy nên cuối cùng cậu ta khoát tay: “Được, tụi này gọi taxi.”
Bãi đậu xe như thường lệ vẫn chẳng có mấy xe, Giang Khoát lên xe, nhìn Đoàn Phi Phàm ngồi vào ghế phó lái.
“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm kéo dây an toàn, “Tính thu phí đi xe hả?”
Giang Khoát không thèm trả lời, cứ thế khởi động xe.
Xe rồ ga, những người ngồi quanh và đi quanh đó đều ngoái lại nhìn.
Cậu đánh lái, cho xe chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Ra khỏi trường, Đoàn Phi Phàm phát hiện Giang Khoát không lái xe về phía nhà hàng mất hết tính người.
“Cần tôi chỉ đường cho cậu không?” Cậu hỏi.
“Khỏi cần,” Giang Khoát nói, “Có việc khác cần làm trước, hoãn hai chục phút.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Lúc lái xe chứ không đua xe, Giang Khoát chạy rất cẩn thận, mặc dù cả đường đi, tốc độ đều bị áp giới hạn, gặp chiếc xe nào không tuân thủ quy định dù nhỏ, cậu đều không nhường dù chỉ một ly, nhưng nhờ vào lợi thế là hầu hết mọi người sẽ đều giữ khoảng cách với một chiếc xe như thế này nên rất suôn sẻ mà chạy, chỉ hơn mười phút, xe đã tiến vào một trạm xăng.
“Gần trường cũng có trạm xăng mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chỗ đó không có xăng 98, chỗ này là tôi thấy lúc cùng Đại Pháo đến trường,” Giang Khoát cho xe chạy tới vị trí đổ xăng, hạ cửa sổ xuống, nói với nhân viên bên cạnh, “Đầy bình.”
Đoàn Phi Phàm im lặng, cậu đã đoán ra Giang Khoát định làm trò gì.
Quả nhiên sau khi đổ đầy bình, Giang Khoát quay sang nhìn cậu: “Đi trả tiền đi.”
“Trả thù hả?” Đoàn Phi Phàm cười rồi xuống xe, đi trả tiền xăng.
Phải nói là chiêu này Giang Khoát chơi hơi bị được, bình xăng của cậu ấy xem ra không còn nhiều, lần đổ đầy bình này mất hơn năm trăm.
Khoản lỗ chín trăm lập tức được bù lại quá nửa.
Trở lại trong xe, Đoàn Phi Phàm thấy Giang Khoát rõ ràng tâm trạng vui vẻ hẳn lên, cậu ấy mở nhạc, ngón tay gõ theo nhịp điệu trên vô lăng.
“Tâm trạng không tệ nhỉ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cũng tạm.” Giang Khoát đạp chân ga, chiếc xe gầm rú phóng ra khỏi trạm xăng.
Đi được nửa đường, cậu ấy lại thở dài: “Tôi thật sự không hề biết mấy chuyện chi tiêu này rút cuộc nên là bao nhiêu tiền.”
“Trước giờ chưa từng bận tâm sao?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Ừm.” Giang Khoát nghĩ ngợi, “Không biết em tôi nó có thế này không.”
“Đại tiểu thư với đại thiếu gia chắc sẽ không có khác biệt lớn lắm đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Con bé hơi có chút khác tôi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm đợi nghe xem khác như thế nào, nhưng Giang Khoát lại không nói nữa.
Lúc đi tới nhà hàng, Giang Khoát quá mức tự tin, không nghe theo sự chỉ dẫn của Đoàn Phi Phàm nên rẽ sai một ngã tư, phải đánh một vòng xa nên đến nhà hàng muộn hơn nhóm Đinh Triết gần nửa tiếng đồng hồ.
Bốn người kia đã vào phòng riêng, vừa nhìn thấy hai người đi vào, Lưu Bàn đã chắp tay làm lễ: “Giang Khoát, chầu này được lắm.”
“Cao cấp quá.” Tôn Quý nói, “Tốn kém lắm.”
“Không sao,” Giang Khoát nói, “Bảo họ cho đồ ăn lên đi. Uống gì không?”
“Hôm nay đừng uống nữa, không thì cậu lại phải gọi người lái hộ đấy,” Đinh Triết nói, “Không yên tâm.”
“Các cậu uống đi, ăn uống thoải mái,” Giang Khoát nói, “Tôi uống trà.”
Lúc đợi đồ ăn lên, mấy người ngồi tán dóc, không có Đại Pháo, lại có thêm hai người phe mình, Đinh Triết Đổng Côn không còn cái kiểu ngượng nghịu trước khi khai cuộc như lần trước.
“Giang Khoát, hỏi cậu một chuyện.” Đinh Triết nằm bò ra bàn, “Nghe nói hôm nay cậu bắn đạn thật hơi bị đỉnh, mấy người phòng cậu bảo bình thường cậu còn chơi bắn đĩa bay nữa, đúng không?”
“Chơi hết rồi,” Giang Khoát nói, “Trước đây mỗi kỳ nghỉ, tôi đều đến chỗ tập bắn…”
“Cậu còn chơi gì nữa?” Đổng Côn cũng ghé lại, “Có phải cưỡi ngựa bắn cung nhảy dù lái máy bay đều làm được?”
“… Trừ lái máy bay ra, mấy trò kia tôi đều chơi rồi,” Giang Khoát nói, “Chỉ là chơi rồi thôi.”
Điện thoại đổ chuông, Giang Khoát cầm lên nhìn một cái rồi lập tức đứng dậy đi sang một bên nghe điện.
“Em đến rồi hả?” Giang Khoát hỏi.
“Đến rồi.” Giọng Giang Liễu Liễu nghe có vẻ rất vui, “Nửa tiếng nữa là vào thành phố, ngày mai em phải đi huyện luôn. Giờ anh đang ở đâu, đi ăn một bữa.”
“Em đang ở đâu?” Giang Khoát nhìn mấy người đang ngồi trong phòng, hạ giọng, “Anh với một nhóm bạn học đang chuẩn bị ăn, em có ngại qua không? Đồ ăn vẫn chưa lên.”
“Không có Đại Pháo thì em qua, em chịu không nổi cái vẻ giang hồ của hắn ta lúc uống tí rượu vào.” Giang Liễu Liễu nói.
“Cậu ta không có ở đây,” Giang Khoát nói, “Anh gửi vị trí cho em?”
“Được.” Giang Liễu Liễu cúp máy.
“Sao vậy?” Đinh Triết hỏi, “Có ai tới hả?”
Giang Khoát không khỏi thán phục tai người này quả là thính.
“Em gái tôi sắp tới.” Giang Khoát nói, “Tôi…”
Nhóm người này đều đã biết nguyên do của vụ nhà hàng mất hết tính người này, vừa nghe thấy thế, lập tức hét ầm lên.
“Mau bảo con bé qua đây,” Đổng Côn nói, “Gọi rồi phải không?”
“Em cậu liệu có đồng ý bọn tôi ở đây…” Tôn Quý hơi lo lắng.
“Không sao không sao,” Giang Khoát xua tay, “Con bé không… Con bé không ngại đâu, sắp qua tới nơi rồi, để tôi gửi vị trí cho nó.”
Con bé không rắc rối như tôi.
Đoàn Phi Phàm gọi nhân viên phục vụ tới, bảo lát nữa hẵng đưa đồ ăn lên. Sau đó lại quay sang hỏi Giang Khoát: “Em cậu uống bia hay nước ngọt?”
“Uống bia với mấy cậu kia cũng được.” Giang Khoát nói, “Nó không uống đồ ngọt, không cần bận tâm nó đâu.”
“Để em cậu ăn được một bữa cơm này mà cậu đặt phòng riêng ba ngày, giờ em cậu tới rồi, cậu lại bảo không cần bận tâm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thoải mái vậy sao?”
“Đúng vậy.” Giang Khoát gật đầu.
Không lâu sau, Giang Liễu Liễu đã gọi điện đến.
“Em không biết có phải đây không, thấy một dãy ban công…” Giang Liễu Liễu nói.
“Đúng rồi, phía dưới là bãi đậu xe,” Giang Khoát đứng dậy mở cửa ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới, “Em bảo taxi cứ…”
“Được, em thấy anh rồi.” Giang Liễu Liễu cúp máy.
“Tôi đi xuống một chút.” Giang Khoát quay vào phòng, nói với mọi người.
Sau khi Giang Khoát đi rồi, trong mấy người ở đó, chỉ còn Đoàn Phi Phàm là vẫn ngồi im tại bàn.
Mấy người kia đều đã ra ngoài ban công.
“Vào đi!” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bó tay, “Sắp lên tới nơi rồi, một lát người ta bước vào, tụi mày lại đang ở ngoài ban công hết, không ngượng hả…”
Mấy người đó quay vào phòng, còn chưa ngồi xong thì cửa phòng đã mở, Giang Khoát bước vào, theo sau là một cô gái chỉ thấp hơn Giang Khoát nửa cái đầu, tóc đen đơn giản ngắn tới vai, toàn thân mặc màu đen.
“Đậu,” Đinh Triết thì thào, “Em cậu ta cao vãi.”
“Mấy anh này là bạn học của anh.” Giang Khoát nói, “Đây là em gái tôi, Giang Liễu Liễu.”
“Chào em gái.” Mấy người đều đứng dậy.
“Chào mọi người.” Giang Liễu Liễu đi đến bên bàn, “Làm phiền mọi người rồi.”
“Không phiền không phiền.” Đổng Côn vội nói, “Đây vốn là bữa cơm Giang Khoát đặt cho em mà. Anh là Đổng Côn, đây là…”
“Cảm ơn anh Côn,” Giang Liễu Liễu chắp tay làm lễ với Đổng Côn, “Em không giỏi nhớ tên, mọi người cứ thoải mái là được, không cần trịnh trọng như vậy.”
“Cho đồ ăn lên đi.” Giang Khoát quay lại nói với nhân viên phục vụ.
Giang Liễu Liễu trông không có vẻ gì là em gái Giang Khoát cả, mặt mũi cũng không giống lắm, vẻ ngoài xem ra còn chững chạc hơn Giang Khoát, nhưng lại có một điểm rất giống với Giang Khoát. Đó chính là trong cách nói chuyện có một vẻ điềm tĩnh và bình thản như vốn dĩ phải thế.
“Em gái, em một mình ra ngoài đi du lịch thế này sao?” Lưu Bàn nói, “Thật là siêu quá. Em vẫn chưa thành niên phải không?”
“Hai tụi em bằng tuổi,” Giang Liễu Liễu chỉ Giang Khoát, “Là sinh đôi.”
“A…” Mọi người một phen kinh ngạc.
“Sinh đôi long phụng quả là không giống nhau.” Đinh Triết kết luận.
“Đúng.” Đổng Côn gật đầu.
Giang Khoát lại quay trở về trạng thái không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói nhỏ với Giang Liễu Liễu vài câu, còn phần lớn thời gian chỉ nghe Giang Liễu Liễu với mấy người kia nói chuyện.
“Có phải cậu” Đoàn Phi Phàm hạ giọng khẽ hỏi, “Không thân với em cậu lắm?”
Giang Khoát nhìn cậu, khẽ cười: “Không, tụi tôi lúc nào cũng thế này, hồi nhỏ thì đánh nhau, lớn lên thì làm biếng để ý đến nhau.”
“Nhà cậu nuôi con cũng có gan phóng tay đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Em cậu cứ một mình đi chơi vậy hả? Không cần đi học?”
“Đúng vậy, đây chính là sự khác biệt của đời người, chỉ có nó mới được như vậy,” Giang Khoát uống một ngụm nước ngọt, “Tôi không được phép như thế đâu.”
“Vậy sự khác biệt này cậu có vẻ hơi kém quá đấy,” Đoàn Phi Phàm nghĩ ngợi, “Tôi cảm thấy em cậu ít nhất thì kỹ năng sống tốt hơn cậu, có khi còn biết lắp máy giặt ấy chứ.”
Giang Khoát nhìn cậu không nói gì, một lúc sau đột nhiên chọc chọc vào tay Giang Liễu Liễu: “Em có biết máy giặt lắp thế nào không?”
“Hử?” Giang Liễu Liễu quay sang, ngẩn cả người, “Câu đố mẹo hả?”
“Hỏi nghiêm túc đấy, anh mua một cái máy giặt, sau này lắp thế nào?” Giang Khoát hỏi.
“Không phải bên thương hiệu máy giặt sẽ cho thợ lắp tới cùng sao?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Thấy chưa,” Giang Khoát nói, “Con bé còn không biết chắc có người tới lắp giúp hay không.”
“Ý anh nói là tự lắp ấy hả?” Giang Liễu Liễu nói, “Nối ống nước rồi cắm điện vào, không phải vậy là xong sao?”
“Thấy chưa?” Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Em biết cách lắp hả?” Giang Khoát vẫn không bỏ cuộc.
“Xe mô tô của em cũng là em sửa hết đó.” Giang Liễu Liễu ra một đòn chí mạng.
Đoàn Phi Phàm càng cười khoái chí hơn.
“Được rồi,” Giang Khoát gật đầu, “Em nói chuyện tiếp đi.”
“Nhưng em phải nói một câu công bằng,” Giang Liễu Liễu mặt đầy vẻ nghiêm túc nhìn Đoàn Phi Phàm, “Mấy trò ăn uống vui chơi không có gì là anh ấy không biết, mà kể cả là có thứ không biết thì chỉ chơi một lần là hạ được hết, thông minh lắm đó.”
Đoàn Phi Phàm cười gật đầu: “Biết rồi.”
“Đây là câu công bằng đấy hả?” Giang Khoát hỏi.
Giang Liễu Liễu không để ý đến cậu nữa, quay sang mấy người kia tiếp tục đề tài câu chuyện lúc nãy.
Vừa ăn vừa nói chuyện khoảng một tiếng, Giang Liễu Liễu ghé tai Giang Khoát nói mấy câu, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
“Giang Khoát, em cậu không phải đi thanh toán đấy chứ?” Tôn Quý nhận ra rất nhanh.
“Làm gì có chuyện,” Giang Khoát nói, “Con bé đi rồi.”
“Hả?” Mấy người cùng sửng sốt.
“Chính là vậy đó, đến không ai biết, đi không ai hay,” Giang Khoát nói, “Chúng ta tiếp đi.”
“… Em gái cậu thật ngầu.” Đổng Côn nói, “Có cá tính.”
Giang Liễu Liễu thật ngầu đó để lại cho Giang Khoát ở quầy lễ tân một cái bánh kem nhỏ.
Lúc mọi người ăn xong, thanh toán rồi định đi thì nhân viên phục vụ lấy ra đưa cho Giang Khoát.
“Cô Giang bảo tôi chuyển lời tới quý khách,” Nhân viên phục vụ nói, “Cô ấy ăn mất một góc bánh kem rồi.”
“Tôi biết rồi.” Giang Khoát cười, “Cảm ơn.”
“Bánh kem sinh nhật?” Đinh Triết hỏi.
“Ừm.” Giang Khoát gật đầu, “Lát về ký túc chia nhau ăn nhé.”
“Đúng rồi, hai người sinh nhật đều là ngày 21 đúng không?” Đinh Triết nói, “JK921.”
“Đúng vậy,” Giang Khoát nói, “Coi như ăn sinh nhật sớm.”
“Vậy hôm 21 phải làm sinh nhật đấy, đúng ngày luôn.” Đổng Côn lấy điện thoại ra xem, “Thứ Năm tuần sau, tụi này làm sinh nhật cho cậu nhé.”
“Không cần đâu,” Giang Khoát nói, “Phiền hà lắm.”
“Cứ làm đi,” Đoàn Phi Phàm đứng sau lưng cậu khẽ nói, “Cho tụi nó cơ hội đáp lễ, ăn không hai bữa nhà hàng cao cấp thế này rồi.”
“Vậy… cũng được.” Giang Khoát gật đầu, “Đừng phức tạp quá.”
“Yên tâm, phức tạp sao nổi, nhà hàng năm sao là không có cửa rồi,” Đổng Côn nói, “Có thể rủ mấy cậu cùng phòng cậu cùng tham gia, cậu vốn đã suốt ngày lăn lê ở 107, sinh nhật mà không gọi mấy cậu ấy thì càng thể hiện rõ sự xa cách đấy. Cả đám cùng ra khu nướng BBQ chỗ ngọn núi sau trường là được.”
“Sau trường còn có cả khu nướng BBQ sao?” Giang Khoát hơi ngạc nhiên.
“Có, hay có người ra đó nướng thịt lắm,” Lưu Bàn nói, “Cách chỗ Đoàn Phi Phàm anh dũng đánh nhau không xa.”
“Trong thời gian tên này nằm viện, tụi này thường ra đó nướng một bữa kỷ niệm sự tích anh hùng của nó.” Tôn Quý nói.
Mọi người chia nhau lên xe về đến trường rồi đứng ở cổng ký túc chia nhau ăn bánh kem.
Lúc Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm cùng bước vào ký túc thì vừa đúng lúc thấy tổ kiểm phòng ba người của Lư Hạo Ba vừa từ phòng đối diện 107 đi ra, còn đang cúi xuống sổ ghi chép gì đó.
Giang Khoát nghi ngờ không biết có phải mình với Lư Hạo Ba có một kiểu duyên nợ gì chăng, bất kể cậu về ký túc vào giờ nào cũng đều có thể đụng trúng Lư Hạo Ba đang kiểm phòng.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người, Lư Hạo Ba dừng lại, im lặng đứng trước cửa phòng 107.
Đoàn Phi Phàm mở cửa phòng 107, Giang Khoát đi theo cậu vào trong phòng.
“Tôi mà không vào phòng,” Giang Khoát đóng cửa lại, “Có phải hắn ta lại muốn ăn đòn không?”
“Xin nhớ kỹ lời tôi.” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu một cái, rồi để lên bàn cái bánh kem vừa bị mấy người chia nhau ăn còn sót lại một góc nhỏ.
Hai người chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Là hắn ta hả?” Giang Khoát hạ giọng, “Đây không phải là tôi gây mâu thuẫn với hắn vào thời gian địa điểm có liên quan đến cậu đâu nhé, mà là hắn ta kiếm chuyện với tôi vào thời gian địa điểm có liên quan đến cậu đấy…”
Đoàn Phi Phàm đi ra mở cửa phòng.
Bên ngoài quả nhiên là Lư Hạo Ba.
“Bạn học Giang Khoát,” Lư Hạo Ba nhìn Đoàn Phi Phàm, “Xét thấy cậu…”
“Tao là Đoàn Phi Phàm.” Đoàn Phi Phàm nhìn hắn.
“Tao đang nói với bạn học Giang Khoát.” Lư Hạo Ba vẫn nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm tránh qua một bên.
“Bạn học Giang Khoát, xét thấy cậu đã chuyển qua phòng 107,” Lư Hạo Ba nói, “Phòng 119 như vậy là trống một chỗ, phòng 104 có một bạn học muốn đăng ký chuyển phòng, tôi cũng đã khuyên cậu ấy chuyển tới 119, ngày mai cậu ấy sẽ nói với cán bộ phụ trách hướng dẫn của mấy cậu, nhân đây tôi thông báo với cậu một tiếng như vậy.”
Rồi không đợi Giang Khoát lên tiếng, Lư Hạo Ba quay người đi luôn.
Đoàn Phi Phàm đóng cửa xong quay người lại.
“Con mẹ nó chơi bẩn vãi.” Giang Khoát cảm thán, “Như này là nhất định bắt tôi phải quay về 119 để chịu cho nó kiểm tra chứ gì?”
“Cậu về không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tôi về cái quần què ấy.” Giang Khoát nói, đoạn lấy điều khiển từ xa bật máy lạnh.
Mấy ngày nay thực ra không cần mở máy lạnh cũng được, nhưng nếu như thật sự không mở thì lại cảm thấy hơi kém thú vị.
Đoàn Phi Phàm lại mở cửa phòng, thò đầu ngó ra ngoài.
“Cậu làm quái gì thế?” Giang Khoát giật bắn mình.
Đoàn Phi Phàm vừa giây trước còn cảnh cáo mình đừng có gây xung đột với Lư Hạo Ba, giây sau đã định khiêu khích Lư Hạo Ba ngay trước mắt bàn dân thiên hạ của một dãy phòng dọc theo hành lang sao, đầu óc kiểu gì vậy?
Thực ra, cậu hoàn toàn không ngại việc hai người này đánh nhau một trận ngoài hành lang, nhưng hôm nay chị Ninh vừa mới nhẹ nhàng khuyên bảo cậu, dù cậu vẫn thấy Lư Hạo Ba ngứa mắt thì cũng thể làm loạn một trận thế này được.
Giang Khoát vội lao ra, một tay đẩy cửa đóng vào, một tay túm cổ áo Đoàn Phi Phàm định kéo cậu ấy vào trước khi cậu ấy lên tiếng.
Vừa túm vừa kéo vừa đóng cửa.
Một bộ ba động tác thật trôi chảy.
Nhưng lại mắc kẹt ở cằm Đoàn Phi Phàm.
Hay nói cách khác là cằm Đoàn Phi Phàm bị mắc vào khung cửa.
Trong lúc còn chưa kịp kéo đầu cậu ấy vào phòng, Giang Khoát đã đóng luôn cửa lại.
Kẹt giữa cánh cửa và khung cửa, Đoàn Phi Phàm chỉ kịp phát ra một tiếng cực kỳ ngắn ngủi.
“Ặc!”
“Đệt!” Giang Khoát vội vàng thả cánh tay đang đóng cửa.
Đoàn Phi Phàm chống cửa, từ từ rút đầu vào rồi quay sang nhìn Giang Khoát: “Cả tối nay cậu uống nước ngọt mà cũng thành ra thế này hả?”
“… Thật xin lỗi.” Giang Khoát nhìn vết đỏ bắt đầu ửng lên sau mấy giây trên cổ Đoàn Phi Phàm.
“Cậu làm cái trò gì vậy hả?” Đoàn Phi Phàm không thể nào hiểu nổi.
“Tôi cũng muốn hỏi cậu làm cái trò gì vậy hả?” Giang Khoát nói, “Tên đó đi thì cũng đi rồi, cậu còn phải chọc giận hắn một trận sao, bia cậu uống cả tối nay hóa ra không uổng phí nhỉ.”
“Tôi qua 104.”
“Hử?” Giang Khoát sửng sốt.
Đoàn Phi Phàm không thèm để ý cậu nữa, mở cửa ra ngoài.
Mấy phút sau, lại đẩy cửa quay về.
“Cậu bạn Lý Hiểu phòng 104 đã quyết định tạm thời không chuyển phòng nữa.” Đoàn Phi Phàm nói, “Có chuyển cũng không định chuyển sang 119.”
“Cậu nói gì với cậu ta thế?” Giang Khoát thấy hơi kinh ngạc.
“Còn nói gì được nữa, chỉ bảo cậu ta đừng chuyển qua 119 thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu ta rất dễ nói chuyện, bảo vậy tạm thời không chuyển nữa, vốn dĩ chỉ là cậu ta cảm thấy chỗ giường mình có cây cột tường lên xuống không được tiện cho lắm.”
“Vậy thôi hả?” Giang Khoát vẫn hơi không tin, “Có phải cậu đe dọa cậu ta không đấy?”
“Làm vậy lại không được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Những việc thế này không phải dùng ba ngàn bốn trăm tệ là có thể mua được đâu.”
Mất một lúc lâu, Giang Khoát mới hiểu ra sao lại có ba ngàn bốn trăm tệ nào ở đây.
“Cảm ơn.” Cậu nói.
“Ăn bánh kem không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ăn đi.” Giang Khoát bước tới, “Để thêm nữa là mất ngon đấy.”
“Vậy tôi ăn luôn nha,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tới hôm 21 lại chúc mừng sinh nhật cậu.”
“Ừm.” Giang Khoát gật đầu.
Đoàn Phi Phàm thò tay lấy một cái đĩa giấy nhỏ, căn giữa miếng bánh kem kia mà xắn luôn một phát, cắt rời ra một nửa.
Khá là nhanh gọn.
Giang Khoát lấy một chiếc đĩa khác, muốn cho nửa miếng còn lại kia vào đĩa, nhưng đẩy miếng bánh chạy từ bên này hộp sang bên kia hộp mà vẫn không thành công.
“Cồng kềnh chết đi được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Hoặc là cậu lấy cái nĩa mà xiên, hoặc là cậu dùng luôn cái hộp mà ăn đi, cậu đang chơi curling đấy hả?”
“Cậu với Lư Hạo Ba kết thù kết oán chính là vì cái miệng cậu thiếu đánh mà, không còn lý do nào khác cả.” Giang Khoát nói đoạn lấy cái nĩa xiên miếng bánh bỏ vào đĩa rồi ngồi xuống một bên, bắt đầu ăn.
Lúc miếng bánh kem ăn vào đến miệng, Giang Khoát lại cảm thấy hơi không yên trong lòng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đón sinh nhật mà không ở nhà, không biết hai vợ chồng sếp Giang liệu có nhớ cậu không, may mà Giang Liễu Liễu có nói hôm 21 sẽ về nhà.
Vậy đến lúc đó, cậu có cần phải gọi điện về nhà không?
Có con gái bầu bạn rồi, liệu họ có cần đến thằng con trai bỏ nhà ra đi này không?
Hoặc là sếp Giang sẽ gọi điện cho Đại Pháo chăng, sau đó Đại Pháo sẽ giơ điện thoại gửi qua cho cậu?
Ăn hết bánh rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng tổ kiểm phòng rời đi, chẳng có gì làm, cậu cầm tới một hộp diêm để trên bàn.
“Cậu hút thuốc hả?” Cậu hỏi Đoàn Phi Phàm.
“Có lúc mất điện,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dùng để châm nến.”
“… Còn có thể mất điện sao?” Sự tuyệt vọng của Giang Khoát đối với ký túc xá lại tăng thêm một bậc.
“Mới mẻ quá nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Ở đâu mà không mất điện chứ?”
Giang Khoát thở dài, rút ra một que diêm dựng trên mặt quét phốt pho của vỏ bao, búng nhẹ một cái, que diêm quẹt qua kêu đánh xòe một cái, quay một vòng kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngọn lửa cháy bùng lên.
Cậu thổi tắt que diêm rồi lại rút ra một que khác.
Lại khẽ búng một cái, que diêm quẹt qua, quay một vòng rồi lại đứng giữa hai ngón tay.
Lúc cậu vô thức quẹt đến que thứ tư thì Đoàn Phi Phàm chìa tay ra.
“Hử?” Cậu nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Để tôi thử.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đặt hộp diêm vào tay Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm lấy ra một que diêm, tì dựng trên mặt quẹt của vỏ bao.
Giang Khoát tay chống đầu gối, ghé người tới xem động tác của Đoàn Phi Phàm, cho đến lúc này, động tác của Đoàn Phi Phàm rất chuẩn, cứ theo động tác này, búng một cái là châm được diêm…
Que diêm từ đầu ngón tay Đoàn Phi Phàm bay vụt ra nhanh gọn dứt khoát xoay một vòng về phía trước, quay tròn bắn thẳng vào mặt Giang Khoát.
Giang Khoát ngồi im, nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cũng ngồi im, mặt đối mặt với cậu mất một lúc: “May mà diêm chưa cháy.”
Giang Khoát đưa tay xoa xoa mặt.
“Tôi thử lần nữa.” Đoàn Phi Phàm lại rút ra một que diêm.
“Cậu quay ra kia đi.” Giang Khoát chỉ về phía cửa.
Đoàn Phi Phàm quay người về phía cửa, khí hạ đan điền chuẩn bị một hồi lâu.
“Hây!”
Que diêm lần này không bắn ra.
Mà bị cậu ấn gãy luôn trên vỏ hộp diêm.
Đoàn Phi Phàm lấy que diêm thứ ba, ấn dựng thẳng trên vỏ hộp diêm rồi nhìn Giang Khoát: “Có bí quyết gì không?”
Giang Khoát kéo ghế lại phía trước, cúi người tới thò ngón tay gõ nhẹ vào bụng ngón tay của Đoàn Phi Phàm đang ấn trên que diêm: “Chỗ này, đừng ấn mạnh quá…”
Chưa kịp nói hết, ngón tay Đoàn Phi Phàm đã run lên một cái, que diêm đang bị ấn bắn ra phía bên cạnh.
Nhanh gọn dứt khoát xoay một vòng về phía trước, quay tròn bắn thẳng vào mặt Giang Khoát.
Giang Khoát nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Đoàn Phi Phàm, nếu không phải cần cậu giúp tôi lắp máy giặt thì lần này cậu đã ăn đòn rồi đấy, biết không hả?”
“Tôi bị nhột.” Đoàn Phi Phàm xoa xoa đầu ngón tay.
“Mẹ nó làm quái gì có ai lại bị nhột ở ngón tay chứ?” Giang Khoát cáu tiết xoa xoa mặt, “Làm quái gì có ai có chỗ dễ nhột ở ngón tay đâu.”
“Thật mà, tôi nói dối cậu làm gì.” Đoàn Phi Phàm thở dài rồi mở hộp diêm, định lấy một que ra.
Giang Khoát giằng lấy hộp diêm, mở ngăn kéo ném vào, sau đó đóng ngăn kéo lại cái rầm một tiếng: “Bỏ cuộc đi, cậu không có tố chất.”
“Cậu hút thuốc không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không hút.” Giang Khoát đáp.
“Vậy cậu học chơi trò này cũng vô ích rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cũng chẳng có cơ hội chơi chiêu này lúc châm thuốc.”
“Không cần học, nhìn một lần là làm được,” Giang Khoát nói, “Càng mấy trò vô dụng thì càng làm được nhanh.”
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, ngẩn người mấy giây rồi bật cười.
Giang Khoát dựa vào lưng ghế, ngẫm nghĩ rồi cũng bật cười.
Lư Hạo Ba cuối cùng cũng dẫn tổ kiểm phòng đi ngang qua cửa 107, rời khỏi ký túc.
Giang Khoát vươn vai đứng dậy: “Tôi về ngủ đây.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Chúc ngủ ngon.” Lúc mở cửa, Giang Khoát nói một câu.
“Chúc ngủ ngon.” Đoàn Phi Phàm nói.
Hôm nay 119 không bị Lư Hạo Ba gây khó dễ, xem ra thái độ làm việc đã được cải thiện.
“Cậu từ bên 107 về hả?” Lý Tử Nhuệ hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, lúc nhìn về phía bàn học của mình, cậu phát hiện cái hộp đựng kính mát trên bàn đã bị xê dịch, đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc đèn bàn.
Lại nhìn lên giường, cái gối mà cậu vất bừa cũng đã quay về vị trí.
Để đối phó với việc kiểm phòng, mọi người trong phòng đã thu dọn gọn gàng chỗ của họ, lại còn phải dọn dẹp hậu quả cho cậu nữa.
“Cảm ơn nha.” Giang Khoát thấy thật cảm động, “Tôi quen thói vất đồ lung tung.”
“Không sao,” Đường Lực nói, “Ít ra thì chăn vẫn gấp nguyên, chỉ có gối là chưa để gọn.”
Giang Khoát cười, ngồi xuống ghế: “Thứ Năm tuần sau cùng ăn thịt nướng đi.”
“Hử?” Mấy người cùng nhìn cậu, không hiểu chuyện gì.
“Sinh nhật tôi,” Giang Khoát nói, “Cùng chơi chút đi, đúng lúc tập quân sự xong thư giãn một chút, sau núi có chỗ nướng thịt được.”
“Được đó,” Lý Tử Nhuệ hưởng ứng đầu tiên, “Hôm 21 phải không? Được được.”
Đường Lực với Mã Tiếu cũng đều hưởng ứng theo, dù sao thì mấy ngày nay tập quân sự mòn cả người, nghe nói đến được ăn thịt nướng lại còn không bị giờ muộn kiểm phòng, tất cả đều rất sẵn lòng.
“Còn mấy hôm nữa, vẫn kịp chuẩn bị quà cho cậu.” Đường Lực nói.
“Đừng tặng quà,” Giang Khoát vội nói, “Cứ ăn một bữa thôi.”
“Vậy đâu có được, sinh nhật cậu mà.” Lý Tử Nhuệ nói.
“Tôi không thiếu gì cả, từ nhỏ tới lớn quà gì cũng đã nhận rồi, không còn cảm thấy vui thích gì khi nhận quà nữa, các cậu đừng tốn tiền,” Giang Khoát nói, “Ăn thịt nướng vui vẻ một bữa là được rồi.”
Trong phòng thoáng một chút im lặng, Lý Tử Nhuệ rất nhanh chóng phá vỡ sự yên lặng đó: “Được! Ăn to một bữa đi!”
Mấy người này kỳ thực rất dễ sống chung, Lý Tử Nhuệ thì vô tư, Đường Lực thì nghiêm túc, Mã Tiếu thì… Mã Tiếu cảm giác như không tồn tại.
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang đi đâu mua nguyên liệu nướng thịt, Đường Lực đề nghị đi chợ gần đó mua đồ: “Rẻ hơn siêu thị…”
Nói được nửa chừng thì dừng lại.
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Sau khi tập hành quân cắm trại là bước vào giai đoạn cuối cùng của tập quân sự, bắt đầu đủ kiểu duyệt binh.
Giang Khoát phát hiện ra mình đã thích nghi với việc tập quân sự, lúc làm các động tác lặp đi lặp lại đơn điệu nhàm chán, cậu đã không còn khó chịu nữa.
Ngoại trừ việc thay quần áo.
Cậu bảo Đại Pháo mua giúp cậu một cái máy giặt, Đại Pháo mất hai ngày trời mới chọn xong.
“Chiều tao gửi qua cho,” Đại Pháo nói, “Mày chắc chắn là không cần người tới lắp giúp đấy chứ?”
“Không cần, gửi tới ký túc là được, còn lại tự tao lo.” Giang Khoát nói.
“Tự mày?” Đại Pháo ngờ vực, “Nhân cách nào của mày tự lo đấy?”
“Đừng nói thừa,” Giang Khoát nói, “Mỗi cái máy giặt mà còn cần người lắp sao?”
“Được.” Đại Pháo nói, “Xem ra trưởng thành rồi đấy, con người ta quả nhiên phải quăng vào rèn luyện nhiều một chút.”
Bản lời thoại của sếp Giang lại được cập nhật rồi.
Khi chiếc máy giặt của Giang Khoát được chuyển tới, Đoàn Phi Phàm đang nằm ở ghế bố nói chuyện với Đoàn Lăng, bàn bạc xem làm thế nào xoay chuyển được tình cảnh bi thảm không ai đoái hoài của Bôn Bôn.
Cửa phòng không đóng, cậu thấy hai công nhân khiêng một cái thùng to bự đi ngang qua cửa.
Theo sau là Giang Khoát.
Giang Khoát dừng lại ngoài cửa phòng, hất đầu về phía cậu: “Qua lắp đi.”
“Cậu mua tủ lạnh hả?” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, đi ra cửa nhìn cái thùng phía trước.
“Máy giặt.” Giang Khoát nói.
“Máy giặt gì mà to thế kia?” Đoàn Phi Phàm hơi ngạc nhiên.
“Không to lắm, là cái thùng nó to thôi, tôi đã đo kích thước rồi mới bảo Đại Pháo mua đó,” Giang Khoát nói, “Vừa vặn để ngoài ban công, bên dưới cái bệ xi măng bên cạnh bồn rửa mặt, chỗ đó đường nước trên dưới đều có.”
Đoàn Phi Phàm nhanh chóng tưởng tượng ra: “Cậu chắc chắn đặt dưới cái bệ xi măng đó vẫn mở được nắp máy giặt chứ?”
“Được.” Giang Khoát nói như đinh đóng cột.
Hai chục phút sau, thùng máy giặt được gỡ ra, Đoàn Phi Phàm hiểu vì sao Giang Khoát lại chắc chắn như vậy.
Máy cậu ấy mua là một chiếc máy giặt cửa ngang lồng xoay tích hợp đầy cảm giác công nghệ, chỉ nhìn qua là biết không dưới tám ngàn tệ.
Để không quá phô trương, Giang Khoát đã quyết định tự lắp máy giặt, nhưng cậu ấy lại vô cùng phô trương khi mua về một cái máy giặt như thể in trên vỏ dòng chữ “Tôi rất đắt”.
Thậm chí còn thu hút mấy phòng bên cạnh qua tham quan.
Thật là một logic khiến người ta rơi nước mắt.
Lại chỉ tổ tăng thêm độ khó khi lắp đặt.
“Lắp được không?” Giang Khoát hỏi.
“… Được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đợi tôi đi hỏi chú Triệu mượn thùng dụng cụ.”
“Còn cần cả dụng cụ nữa hả?” Giang Khoát nói, “Hôm trước cậu nói như thể chỉ cần thò tay vặn vài cái là lắp xong mà.”
“Nếu cậu mua một cái cửa trên thì chẳng có gì phải lắp đặt cả, cứ quăng một đường ống vào rồi mở nước là xong.” Đoàn Phi Phàm nói.
Lúc Đoàn Phi Phàm đi mượn hộp dụng cụ, mấy người trong phòng vây lấy cái máy giặt nhìn ngó hồi lâu, nghiên cứu các nút bấm trên đó.
“Tôi đã nói rồi,” Đường Lực nói, “Giang Khoát, cậu có thể mua được thứ này tôi cũng không ngạc nhiên chút nào, cậu định mua tôi cũng không ngạc nhiên, tôi chỉ hơi lo cậu có dùng được…”
“Không có gì khó đâu, ấn mấy nút là xong.” Giang Khoát nói, “Cái này các cậu cùng sử dụng đi, lúc các cậu dùng, tôi nhìn là biết.”
Mấy người cùng nhìn cậu.
“Tiền điện tôi trả,” Giang Khoát nói, “Phòng có máy giặt rồi, không thể lúc nào cũng ra phòng giặt dùng đồ công cộng được.”
“Cảm ơn nha.” Đường Lực nói.
“Bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc.” Mã Tiếu đột nhiên lên tiếng.
Đoàn Phi Phàm xách thùng dụng cụ về, ngồi ngoài ban công bắt đầu nối đường ống nước vào máy giặt.
Giang Khoát vốn dĩ cảm thấy mình thật quá sức vô dụng, ngay cả loại việc vặt như nối ống nước mà mọi người ai cũng phẩy tay làm nhẹ như không này mà cũng làm không nổi, kết quả sau khi nhìn một hồi, cậu phát hiện ra, mấy người cùng phòng cũng không biết làm giống cậu.
Chỉ hơn cậu có mỗi một điều, đó là bọn họ biết cần phải nối ống.
“Đây là cái gì?” Giang Khoát ngồi chồm hổm cạnh Đoàn Phi Phàm, chỉ một cuộn băng keo màu trắng mỏng tới mức chỉ xé là rách và hỏi.
“Để chống rò rỉ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu xem là được rồi, còn định học nữa hả, cái máy giặt này cậu cũng chỉ nối ống một lần này thôi.”
Giang Khoát không nói nữa, im lặng ngồi bên cạnh xem.
Xem một hồi, cậu lại lấy cái xô của Lý Tử Nhuệ, úp xuống đất, ngồi lên trên xem tiếp.
Động tác của Đoàn Phi Phàm rất thành thạo, nhìn qua là biết thường xuyên hay làm.
Không hiểu vì lẽ gì, cậu cảm thấy ngồi xem thế này rất thư giãn.
Trước đây, Giang Liễu Liễu rất thích xem đủ các loại clip của các bậc thầy làm đồ thủ công, từ nghề mộc tới chế tạo cơ khí, con bé bảo thích nhìn bàn tay. Bàn tay con người trong trạng thái làm công việc mà họ thành thạo sẽ vô cùng đẹp, đầy sức mạnh và sự tao nhã.
Xem xong, thân tâm thỏa nguyện.
Giang Khoát luôn cảm thấy thế giới tinh thần của Giang Liễu Liễu thật kỳ lạ, mấy lời này, cậu nghe xong cũng không mấy để tâm.
Lúc này, nhìn đôi tay của Đoàn Phi Phàm, cậu đột nhiên đồng cảm với những lời của Giang Liễu Liễu.
Đúng là rất đẹp.
Thật thỏa nguyện.
Miệng nối ống nước ký túc không khớp với ống nước máy giặt, Đoàn Phi Phàm thêm vào một đầu nối mới coi như là lắp xong đường ống. Cậu cứ lui cui mắc kẹt dưới cái bệ xi măng mà thao tác, khoảng không gian giữa máy giặt và tường, ánh sáng đều bị chặn khuất, phải nhờ Giang Khoát lấy điện thoại ra bật đèn soi cho cậu, cảm giác này thật là…
Ba trăm tệ này kiếm được không hề thẹn với lòng một chút nào.
“Được rồi.” Đoàn Phi Phàm giữ tư thế ngồi xổm lùi về sau hai bước, rồi nhỏm người định đứng thẳng dậy.
Lúc nghe thấy Giang Khoát kêu “Ái!” một tiếng, đầu cậu đã đập mạnh vào bên dưới cái bệ xi măng.
… Nhưng đập vậy mà lại không đau.
Cậu nhanh chóng hiểu ra, liền lùi ra bên ngoài rồi nhìn xem sao, quả nhiên nhìn thấy mu bàn tay trái của Giang Khoát đã bị bề mặt toàn hạt xi măng gồ ghề bên dưới cái bệ cọ trầy một mảng da nhỏ.
Nếu đầu cậu va thẳng vào cái bệ, chắc chắn u một cục không chạy đi đâu được.
“Cậu phản ứng nhanh đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng mở vòi nước, “Rửa chút đi.”
“Tôi biết là cậu sẽ cụng đầu,” Giang Khoát nhíu mày chìa tay rửa dưới vòi nước, “Nên tôi để tay sẵn ở đó, sớm biết đầu cậu cứng như vậy thì cho cậu cụng luôn, đầu cậu với cái bệ đó, không biết bên nào vỡ.”
“Cảm ơn,” Đoàn Phi Phàm cười, “Nếu biết cậu có lòng thế này, tôi chắc chắn đã bò ra rồi.”
“Cái chính là chỗ này cũng rắc rối quá.” Giang Khoát nhìn đường ống phía bên dưới, “Tôi cứ cảm thấy có phải hôm qua đáng ra không nên đổ đầy bình hay không.”
“Nói đúng lắm…” Đoàn Phi Phàm đưa tay bắt đầu móc điện thoại.
Giang Khoát quay người đi ra.
Chiếc máy giặt này đúng là một công cụ đắc lực giúp đưa bạn cùng phòng xích lại gần nhau hơn.
Một đám người vây quanh cái máy giặt nghiên cứu một hồi, giặt, vắt, sấy, khử khuẩn, cái gì cũng có.
Lý Tử Nhuệ lấy ra một cái áo thun của mình, định giặt thử, Đường Lực cảm thấy một cái áo thì chắc chắn không được, lại cống hiến thêm hai cái, Mã Tiếu cũng lấy ra một cái quần với một cái khăn phủ gối.
“Cậu có gì cần giặt không?” Lý Tử Nhuệ hỏi Giang Khoát.
“Đồ của tôi khách sạn giặt xong hôm qua mới mang về rồi, chỉ có một bộ trên người này thôi.” Giang Khoát nói, “Trước tiên cứ giặt thử chỗ này đi.”
Từ lúc ăn tối xong, đi tới đi lui một hồi sắp tới giờ kiểm phòng, quần áo cuối cùng thì cũng giặt xong, lại còn dùng hết một lượt chức năng của máy giặt.
“Vụ này được nha, chẳng phải không được có quần áo trên dây phơi sao,” Đường Lực nói, “Lần này thì thật sự không có luôn, cứ thế cho luôn vào tủ, đây đúng là vũ khí thần thánh giúp phòng mình đạt điểm xuất sắc.”
Đường Lực vậy mà vẫn một lòng nghĩ tới điểm xuất sắc, Giang Khoát không khỏi khen ngợi một câu, thật đúng là một anh bạn nhỏ nhiệt tình lạc quan.
Tuy hiện tại, Lư Hạo Ba vẫn giữ nguyên bộ mặt nặng nề, nhưng thái độ làm việc của tổ kiểm phòng đã tốt hơn khá nhiều, không cố ý bới móc nữa. Có điều mấy lần kiểm phòng gần đây, Giang Khoát vẫn ở phòng 107, mà bạn học phòng 104 lại bỏ ý định chuyển phòng. Cục tức này, Lư Hạo Ba rút cuộc vẫn không nuốt trôi được.
Không đào sâu vụ này đã là sự nhẫn nại tối đa của hắn rồi.
Tuy vậy, hiện tại mấy ngày gần đây, nhiệt độ mỗi ngày lại giảm xuống thấy rõ, máy lạnh phòng 107 hoàn toàn không dùng tới nữa, tổ kiểm phòng vừa đi, Giang Khoát liền về luôn 119, liên tục mấy ngày như vậy, rút cuộc lại thấy buồn tẻ.
Bạn cùng phòng đều là người tốt, nhưng chẳng có gì để nói chuyện.
Qua 107 nói chặn họng mấy câu với Đoàn Phi Phàm còn có chuyện để nói hơn nằm ở phòng.
Đặc biệt là sau khi nhiều ngày tập quân sự như vậy được kết thúc bằng buổi biểu diễn báo cáo vào buổi sáng, Giang Khoát sẽ phải đối mặt với một buổi chiều trống trải, nhất thời cảm thấy hơi trống rỗng.
May mà Đường Lực đưa ra một ý kiến rất hay.
“Tụi mình đi chợ mua đồ nướng thịt đi,” Đường Lực nói, “Tôi đã hỏi kỹ rồi, có chỗ có thể giúp sơ chế, thậm chí còn giúp tẩm ướp sẵn luôn.”
“Được!” Giang Khoát vỗ tay một cái, lập tức hưởng ứng ngay.
Cả bọn kiếm mấy cái túi đựng đồ, nhét trong người rồi lên đường.
Lúc đi qua 107, thấy cửa đang đóng. Kể từ sau khi không cần mở máy lạnh nữa, phần lớn thời gian Đoàn Phi Phàm sẽ đều để cửa mở, cửa đóng thì hẳn là không ở trong phòng.
Về nhà rồi sao, buổi chiều trống trải này không về nhà thì làm gì nữa.
Nhưng Giang Khoát vẫn vừa đi vừa tiện tay gõ lên cửa phòng mấy tiếng, biết đâu cậu ấy ở phòng, có thể cùng đi mua đồ, dù gì Đoàn Phi Phàm cũng là người ở đây, lại ở gần khu này, chắc chắn là quen thuộc với chỗ chợ.
Thật tiếc, cửa không mở.
Lúc này Giang Khoát mới nhận ra mình với Đoàn Phi Phàm vậy mà vẫn chưa add friend nhau, cũng không biết số điện thoại của cậu ấy, bây giờ muốn ngay lập tức tìm cậu ấy thì cũng không có cách nào liên lạc cả.
Mọi người ra khỏi trường, quét mã mấy cái xe đạp rồi theo sự chỉ huy của Đường Lực, tất cả đi tới chợ.
Ngôi chợ này không giống với tưởng tượng của Giang Khoát cho lắm, to hơn nhiều và trông cũng khá là sạch sẽ, với hàng dãy những cửa hiệu và quầy hàng, thứ định mua lẫn thứ không định mua, thứ đã biết lẫn thứ không biết, thứ gì cũng có.
Hèn chi Đường Lực cứ đòi tới đây, hàng hóa xem ra đầy đủ hơn siêu thị, lại còn rẻ hơn.
“Mấy thứ đồ dùng hàng ngày như xô chậu gì đó, tụi mình đều mua ở đây, một dãy phía ngoài kia luôn,” Đường Lực nói, “Tôi vẫn chưa đi thăm thú hết trong này.”
“… Ồ.” Giang Khoát thấy có chút không hiểu nổi, dù gì đây cũng chỉ là một cái chợ nông sản, “Vậy hôm nay cậu có thể đi rồi.”
Chợ có khá nhiều cổng, bọn họ đi vào cái cổng bên cạnh khu hàng thịt.
Đây là lần đầu tiên Giang Khoát vào chợ thực phẩm, đủ các loại thịt tươi hoàn toàn không có bao bì gì hết đột nhiên phơi đầy trước mắt, cậu chợt cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng không dám thể hiện ra.
Mấy người cùng phòng từng người từng người đã bắt đầu đứng xem thịt ở quầy, trước mặt họ, cậu không dám tỏ vẻ như vậy…
Lúc đứng phía sau mấy người kia đợi họ thị sát quầy thịt, Giang Khoát nghe thấy đằng sau có tiếng trẻ con khóc, tiếp đó là tiếng đàn ông: “Chó ở đâu ra thế này!”
Giang Khoát quay lại thì thấy một con chó ta màu vàng bị một người đàn ông đá dạt tới bên chân cậu, con chó cụp đuôi kêu ư ử nhanh chóng chạy vào trong góc.
Có lẽ là con chó đột nhiên chạy ra làm đứa bé sợ.
Đứa bé không sao, người đàn ông chửi mấy câu, không tiếp tục đuổi theo mà dẫn đứa bé đi luôn.
Giang Khoát nhìn con chó đang co rúm lại trong góc, do dự một chút rồi bước vào cửa hàng tạp hóa gần đó.
Xem một vòng rồi trong đủ các loại dây ở đó, Giang Khoát chọn một sợi dây đai buộc vali.
Lúc cậu đi ra, con chó đã không còn ở trong góc nữa.
Giang Khoát bước ra phía lối đi bên cạnh cái góc quanh đó xem thử thì thấy con chó ở chỗ lối đi, đang quay đầu nhìn cậu.
“Chó chó, đừng sợ,” Cậu ngồi xuống, chìa tay ra, “Lại đây.”
Con chó quay người lại, nhìn cậu.
“Lại đây,” Giang Khoát khẽ chúp môi kêu mấy tiếng, “Tao đưa mày tới chỗ sống tốt hơn.”
“Gì vậy?” Đằng sau vang lên tiếng Đường Lực.
“Có thịt không? Cho tôi một miếng,” Giang Khoát nói, “Tôi phải bắt một con chó.”
“Chưa thái,” Đường Lực đặt cả túi thịt cừu vừa mua xuống trước mặt Giang Khoát, “Chó hoang hả? Cậu bắt về nuôi ở đâu? Ký túc đâu có nuôi được, hamster thì còn có thể.”
“Cho ở chỗ Đại Pháo,” Giang Khoát nói, “Con chó to thế này, vừa rồi làm trẻ con sợ, lần sau lỡ gặp phải người nóng tính là bị đánh chết luôn.”
Giang Khoát thích chó, chó loại nào cũng thích hết, điểm này có lẽ là do bố mẹ cậu, vợ chồng sếp Giang hai người đều rất thích chó.
Giang Khoát biết mẹ vẫn luôn quyên góp thức ăn cho chó ở bệnh viện cứu trợ động vật gần nhà, lúc không bận lắm, bà thậm chí còn qua đó làm công việc tình nguyện quét dọn vệ sinh.
Chỗ thịt cừu vẫn có chút sức hấp dẫn đối với con chó, con chó này lăn lê ở chợ, có thể thấy là kỳ thực không quá sợ người, nếu như không phải vừa ăn một cú đá, có khi không cần thịt cừu cũng có thể gọi được nó tới.
Con chó bước tới trước túi thịt, vừa thò đầu định liếm thì Giang Khoát cầm túi thịt xách ra khỏi chỗ.
Con chó ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt như hỏi “Bị bệnh phải không?”
Giang Khoát lấy sợi dây buộc vali vòng quanh cổ con chó, cài lại thành một nút co giãn, con chó hầu như không vùng vẫy phản ứng gì.
“Được rồi,” Giang Khoát kéo kéo sợi dây, “Đi thôi, trước tiên cùng tao đi mua thịt, sau đó tao sẽ bảo chú Pháo của mày tới đón mày.”
“Mua ít thịt bò nha.” Lý Tử Nhuệ nói.
“Mua nhiều một chút.” Giang Khoát thích thịt bò, loại thịt khác cậu không có yêu cầu gì nhiều, nhưng yêu cầu của cậu đối với thịt bò lại cực kỳ cao. Tuy ở khu chợ thực phẩm này hầu như không có cơ may mua được thịt bò cao cấp, cậu vẫn hy vọng mua được thịt ngon nhất có thể.
“Vậy đi vào trong cửa tiệm đi,” Đường Lực nói, “Có thể thịt ngon hơn ngoài quầy.”
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Mấy người ai nấy nhìn quanh tìm kiếm, Mã Tiếu chỉ phía trước: “Tôi thấy tiệm này có vẻ cao cấp này.”
Xét thấy rằng Mã Tiếu cả chiều nay chỉ nói một câu này, mọi người bèn quyết định làm theo ý kiến của cậu ta.
Giang Khoát nhìn qua một chút, cửa tiệm này đúng là lớn hơn một chút, mặt tiền cũng rất sạch sẽ, phía trên cửa có ba chữ khá to, Ngưu Tam Đao.
Giang Khoát đi theo sau mọi người, kéo sợi dây xích chó lại ngắn hết mức, con chó kề sát bên chân cậu.
Ngay lối cửa vào để một cái bàn rất lớn, bên trên thịt bò xếp ngay ngắn, phía trên đầu còn treo rất nhiều tảng thịt lớn.
Xem ra cũng không tệ, nhưng vẫn chưa thể đạt tới yêu cầu của cậu.
“Lấy loại ngon ấy.” Giang Khoát đứng sau nhấn mạnh.
“Mua thịt bò ạ?” Một cô gái trong tiệm đi tới, cầm lấy con dao trên thớt.
“Tôi lấy loại ngon.” Lý Tử Nhuệ nói.
“Tất cả đều rất ngon,” Cô gái huơ huơ con dao, “Tiệm chúng tôi không bán thịt không ngon.”
“Vậy sao?” Giang Khoát nói.
Cô gái nhìn cậu qua khoảng hở giữa Lý Tử Nhuệ và Đường Lực: “Lừa cậu làm gì? Trong chợ này, thịt chỗ tôi mà nói số 2 thì không ai dám nói số 1.”
“Ngon tới mức nào?” Giang Khoát thử hỏi, “Ngon nhất là loại nào?”
Mã Tiếu quay lại nhìn cậu, định nói gì lại thôi.
Tần suất sử dụng miệng quá thấp, rất dễ bị thế này.
Cô gái nheo mắt lại một chút: “Ngon nhất không chỉ có một loại, phải xem cậu định làm gì, cách làm khác nhau sẽ có loại ‘ngon nhất’ khác nhau. Cậu nói mỗi câu ‘tốt nhất’, làm sao mà tôi giới thiệu cho cậu được?”
“Loại nào cũng được.” Giang Khoát nghĩ một chút thì cảm thấy chỉ là nướng thôi mà, với tay nghề của mấy tên này, thịt bò dù có ngon mà làm kiểu đó, lại rắc thêm gia vị thì cũng ăn không ra vị nữa.”
“Đây là ý gì chứ?” Cô gái có vẻ không vui, “Cậu mua thịt hay kiếm chuyện vậy? Tự mình cũng không biết mình muốn ăn gì, lại còn đứng đây lắm lời với tôi.”
“Thịt bò Kobe.” Giang Khoát nhìn cô gái.
Mấy người đều sửng sốt, cùng quay sang nhìn cậu.
“Có không?” Giang Khoát hỏi.
“Đổi chiêu rồi hả?” Cô gái cau mày mấy giây, rồi đột nhiên vung tay lên, con dao trong tay chém mạnh xuống, lưỡi dao cắm vào mặt thớt.
Rầm một tiếng.
Giang Khoát giật mình nhảy dựng lên, suýt nữa thì đạp vào chân con chó, mấy người cùng phòng cũng đều hết hồn lùi cả lại phía sau nửa bước.
Cô gái trợn mắt, quay đầu về phía phòng trong hét lên: “Đoàn Phi Phàm! Ra đây! Có người kiếm chuyện!”
Đoàn Phi Phàm?
Giang Khoát còn chưa kịp thể hiện phản ứng còn kinh ngạc hơn nữa trước cái tên này thì cửa phòng trong đã mở, một người mặc quần lửng đi dép tông lào bước ra.
Một chân khều cái ghế đặt bên cửa, miệng kêu to: “Xin hân hạnh phục vụ quý khách!”
Cùng với tiếng hét này của Đoàn Phi Phàm, không khí trong tiệm ngoài tiệm đột nhiên đông cứng lại.
Bốn người bên ngoài cùng Đoàn Phi Phàm ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí căng như dây đàn lúc này khá là ngượng nghịu không biết nên đi hay nên ở.
“Gì thế này?” Đoàn Phi Phàm ngạc nhiên nhìn bọn họ.
“Tự nhiên chạy đến chỗ mình hỏi nọ hỏi kia, muốn ăn thịt gì thì không nói, muốn làm thế nào không nói, cuối cùng lại còn cho chị một câu,” Tay chỉ Giang Khoát, người đứng khuất ở sau cùng nhưng cũng không thể giấu nổi sức hút của bản thân, Đoàn Lăng nói thật to, “Thịt bò Kobe!”
“Cậu tới đây mua thịt bò Kobe hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát qua khoảng hở giữa đầu Đường Lực với Lý Tử Nhuệ, “Cậu là thần thánh phương nào?”
“Đây là tiệm nhà cậu hả?” Đường Lực có chút phấn khích khó hiểu.
“A.” Đoàn Phi Phàm nhìn Đường Lực, “Cậu ấy đòi mua thịt bò Kobe nên mấy cậu dẫn cậu ấy tới chỗ tôi? Nếu tôi mà không quen mấy cậu thì bây giờ mấy cậu đã bị tôi cầm gậy đuổi ra cửa sau rồi đó!”
“Không có không có,” Đường Lực nói, “Tụi tôi đúng là tới mua thịt bò thật, thứ Năm tuần sau nướng thịt mà.”
“… Vào đi.” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Bạn học của em hả?” Đoàn Lăng hỏi, vẫn còn tròn mắt vì ngạc nhiên.
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, rồi hất cằm về phía Giang Khoát, “Cậu ấy là tên đã lái xe đua tới trường đó.”
“Chính là em sao?” Đoàn Lăng nhìn Giang Khoát, “Chị còn bảo sao lại có người lên cơn điên như thế chứ!”
“Đây là chị họ tôi, Đoàn Lăng,” Đoàn Phi Phàm giới thiệu cho mấy người kia, “Để chị ấy chọn thịt cho, lát nữa thím tôi sơ chế giúp nữa là được.”
“Chào chị.” Mấy người bước vào trong tiệm, chào hết sức lễ phép, Lý Tử Nhuệ thậm chí còn cúi gập cả người.
Không biết có phải bị nhát dao kia của Đoàn Lăng làm hoảng hồn chăng.
Mấy người 119 đều đã vào trong tiệm, chỉ có Giang Khoát là vẫn đứng bên ngoài không nhúc nhích.
“Vào đi, còn để ý gì nữa?” Đoàn Phi Phàm bước tới, “Có cần tôi trả thảm đỏ cho cậu không, rồi bế cậu vào… Ủa, Bôn Bôn?”
Giang Khoát vì đang dắt con chó nên mới chưa định vào, rút cuộc Đoàn Phi Phàm lại đột nhiên gọi nó bằng một cái tên rõ ràng là trang trọng hơn nhiều so với con Vàng con Gâu, cậu sững người: “Chó của cậu hả?”
Đoàn Phi Phàm không buồn trả lời, đưa tay vuốt vuốt cổ con chó rồi quay đầu vẫy vẫy tay về phía Đoàn Lăng: “Không phải đang xích hả? Sao lại chạy ra ngoài vậy?”
Đoàn Lăng vội vàng chạy tới lối đi phía sau xem xét, rồi lại chạy ra, trong tay cầm cái vòng cổ với sợi dây dắt chó: “Chắc vòng cổ bị lỏng, thấy mắc ở đằng sau.”
Nói xong, cô lại cười với Giang Khoát: “Cảm ơn nha, vừa rồi chị hiểu lầm em, đừng để bụng đó!”
“Không sao ạ,” Giang Khoát cũng cười, Đoàn Lăng trang điểm rất rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô trông rất giống Đoàn Phi Phàm, như thể chị em ruột, Giang Khoát cúi xuống nhìn con chó tên Bôn Bôn, “Vừa rồi em ở bên kia chợ nhìn thấy nó, nó làm trẻ con sợ, bị đá cho một cú…”
“Ai đá nó?” Giọng Đoàn Lăng lập tức cao vọt lên.
Giang Khoát giật nảy mình, va cả vào vai Đoàn Phi Phàm.
“Này này này, kiểm soát âm lượng một chút,” Đoàn Phi Phàm kéo kéo tay Đoàn Lăng, “Nói lý chút đi, là nó làm đứa nhỏ sợ trước mà.”
“Ầy, phải nhanh lên mới được,” Đoàn Lăng cau mày, “Chứ nó chạy đi thêm một lần nữa, biết đâu lại không tìm lại được…”
Đoàn Phi Phàm nhìn sợi dây Giang Khoát buộc trên mình Bôn Bôn, rồi lại nhìn Giang Khoát: “Cậu định dẫn nó đi hả?”
“Ừ, tôi tưởng nó là chó hoang,” Giang Khoát cúi xuống, xoa đầu con chó, “Thật là tội nghiệp…”
“Thì nó là chó hoang mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tạm thời buộc ở sau tiệm thôi, tội nghiệp phải không?”
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người, “Ừm.”
“Thật thảm phải không?” Đoàn Phi Phàm lại nói.
Giang Khoát cau mày: “Bệnh hả?”
“Cậu định đưa nó đi đâu?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tới nhà Đại Pháo thuê,” Giang Khoát nói, “Tôi bảo với Đại Pháo…”
Không đợi cậu nói hết, Đoàn Phi Phàm đã đeo vòng vào cổ Bôn Bôn, sau đó kéo tay cậu tới, đặt sợi dây buộc vào tay cậu: “Cho cậu đó.”
Mặc dù Giang Khoát vốn cũng định đưa con chó đi, nhưng lúc này Đoàn Phi Phàm lại gửi gắm vậy, cậu lại không biết phải nói gì.
“Đừng lo,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu như Đại Pháo không thích chó ta, cậu cứ bảo nó là chó Shiba. Sau này nếu nó lớn lên to quá, cậu cứ bảo nó lai giữa Shiba với Akita.”
Giang Khoát tròn mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Ngài đây đúng là biết cách nói khoác nhỉ.”
*
[HẾT CHƯƠNG 16]
- -----oOo------