Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Thẩm Ngọc đang định tiến vào trong lều thì đột nhiên bị Phương Trạm gọi tên.

“Thẩm đại nhân không hiếu kỳ mũi tên này của hoàng huynh sẽ bắn vào trái táo hay trên đầu sao?” Phương Trạm tựa hồ không ngạc nhiên Phương Duệ tại sao phải làm như thế, hắn giống như đã đoán được nguyên nhân.

Thẩm Ngọc đầu tiên cung kính hô một tiếng: “Trạm vương điện hạ.” Tiếp đó nàng nhìn về phía Phương Duệ ở giữa đám người đang kéo căng trường cung rồi mới trả lời vấn đề của Phương Trạm: “Chắc hẳn Trạm vương điện hạ so với hạ quan sẽ càng biết rõ ràng tài bắn cung của bệ hạ như thế nào.”

Phương Trạm thoáng hồi tưởng một lúc lâu rồi mới nói:

“Trong trí nhớ của bản vương thì tài bắn cung của Hoàng huynh vẫn luôn rất tinh xảo.”

Nghe được ba chữ “Trong trí nhớ”, ánh mắt Thẩm Ngọc mang theo vài phần hiếu kỳ nhìn về phía Phương Trạm.

“Lời này của Trạm vương điện hạ giống như đã rất nhiều năm chưa từng cùng bệ hạ luận tài bắn cung.” Đại thần trong triều đều biết rõ thời điểm Phương Duệ chưa đăng cơ thì tình huynh đệ giữa bệ hạ và Trạm vương đều rất tốt, nhưng sau khi Phương Duệ đăng cơ thì huynh đệ này lại giống như hai người xa lạ.

Cá nhân mỗi người đều cho rằng vì tranh đoạt hoàng quyền nên huynh đệ hai người mới trở mặt, nhưng Thẩm Ngọc lại từng chứng kiến lúc hai người kia ở bên nhau… lễ hội hoa đăng buổi tối năm ấy, Phương Trạm khi đó mới chỉ là chàng thiếu niên mười bốn tuổi nhưng mỗi khi nhắc đến huynh trưởng nhà mình thì cặp mắt kia của hắn tràn ngập sự sùng bái giống như muốn tràn cả ra ngoài.

Mặc dù Thẩm Ngọc không biết chuyện gì đã khiến huynh đệ hai người xa cách nhưng nàng cảm thấy Phương Trạm sẽ không làm ra chuyện gì hại đến huynh trưởng của mình, cho dù hiện tại Thái hậu là mẫu thân ruột thịt của Phương Duệ có hạ độc thủ thì Phương Trạm cũng sẽ không như vậy.

Phương Trạm nghe thế liền quay đầu nhìn về phía hoàng huynh, ngữ điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ:

“Con người ai cũng phải lớn lên, không thể giống như trước luôn ỷ lại chính mình tuổi còn nhỏ để mà chơi xấu.”

Thẩm Ngọc còn đang suy nghĩ lời này của Phương Trạm có ý gì thì hắn đã tiếp tục bổ sung:

“Thời còn niên thiếu mỗi lần ta thua là ta đều chơi xấu, mà hoàng huynh thì luôn không tính toán gì với ta, nhưng khi lớn lên không thể chơi xấu được nữa nên thua tự nhiên cũng thấy mất mặt.”

Thẩm Ngọc: “…………” Hai người này quả nhiên là huynh đệ ruột, không chỉ lớn lên nhìn giống nhau mà tính cách cũng giống nhau như đúc. Nếu không phải huynh đệ ruột thì quá là đáng tiếc.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Phương Duệ đã buông lỏng dây cung, mũi tên rời khỏi cung xuyên qua không khí đâm thẳng vào trái táo trên đỉnh đầu Lương Lạc, trái táo bị mũi tên đâm thủng rồi rơi xuống đất, trên thân trái táo còn thấy rõ một cái lỗ nhỏ, còn mũi tên sau khi xuyên qua trái táo liền cắm vào cọc gỗ sau lưng Lương Lạc.

Mồ hôi trên trán Lương Lạc to như hạt đậu mà Lương thượng thư thì hai chân mềm nhũn ngồi co quắp trên mặt đất.

Phương Duệ thu cung rồi thả tới tay Dung Thái, dường như nghe thấy tiếng Thẩm Ngọc nên hắn quay đầu lại phía sau, vừa quay đầu đã nhìn thấy Phương Trạm đứng ở bên cạnh Thẩm Ngọc… hai người tựa hồ như vừa nói chuyện xong.

Phương Duệ nhíu mày, hắn thầm nghĩ tốt nhất tên tiểu tử này không nên có chủ ý với Thẩm Ngọc, nếu không hắn sẽ tìm một cô công chúa Mông Cổ gả cho hoàng đệ… nghe nói nữ tử thảo nguyên người người lớn lên đều vai u thịt bắp, ngũ quan thô kệch… Phương Trạm mà cưới công chúa thảo nguyên thì cuộc đời hoàng đệ có lẽ sẽ rất náo nhiệt!

Phương Duệ quay đầu lại nhìn lướt qua đám người ít nhiều bị hắn hù doạ và lạnh giọng nói:

“Xưa nay trẫm luôn thưởng phạt phân minh, làm tốt – trẫm trọng thưởng, làm sai – trẫm trọng phạt.” Sau đó ánh mắt hắn rơi ở trên người Lương Lạc, lúc này giọng nói càng thêm lãnh khốc: “Lần sau sẽ không có ngoại lệ như này nữa.”

Nói xong mấy chữ này, Phương Duệ liền phất tay áo mà đi.

Đi đến bên cạnh Phương Trạm và Thẩm Ngọc, bước chân hắn ngưng một chút rồi nói với hai người:

“Hai người các ngươi lúc nữa hãy tới doanh trướng của trẫm.”

Thẩm Ngọc cùng Phương Trạm đều đáp lại một tiếng, Phương Duệ vừa đi là Phương Trạm liền lắc đầu nói:

“Hoàng huynh này của bản vương so với nữ nhân còn âm tình bất định(*)hơn.”

(*)Âm tình bất định: Sắc mặt thay đổi không ngừng

Thẩm Ngọc nghe vậy liền “khụ” một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy lời này của Phương Trạm không sai, tính tình Phương Duệ so với nàng quả thực càng khó đoán hơn, một khắc trước hắn vẫn là Hoàng đế cao cao tại thượng trước mặt mọi người nhưng ngay khắc sau thì hắn lại khuất phục nịnh hót trước nàng.

Thẩm Ngọc không hiểu sao luôn cảm thấy Phương Duệ này chính là thích bị ngược!

Lại nói đến cặp phụ tử họ Lương bên này, Phương Duệ không tiếp tục hỏi tội Lương Lạc nhưng Lương thượng thư cũng đoán được nhi tử nhà mình chắc chắn đã làm chuyện mạo phạm bệ hạ, nếu không bệ hạ cũng sẽ không trừng phạt nhi tử của hắn trước mặt mọi người. Lương tượng thư thậm chí còn cảm thấy lần này bệ hạ xử phạt vẫn còn quá nhẹ.

Lương thượng thư vừa về đến trong lều liền vỗ “bộp” một tiếng lên mặt bàn, giọng nói phẫn nộ quát Lương Lạc:

“Tên nghịch tử nhà ngươi, quỳ xuống cho ta!”

Lương Lạc “bịch” một tiếng quỳ xuống, do vừa nãy bị kinh hãi quá độ nên sắc mặt hắn lúc này vẫn không một tia huyết sắc.

“Ngươi nói đi, rốt cuộc là ngươi đã làm chuyện gì khiến bệ hạ tức giận như vậy?”

Lương Lạc nuốt một ngụm nước bọt, miệng ngậm chặt không muốn hé răng.

Bộ dáng này của Lương Lạc càng khiến Lương thượng thư thêm hưởng ứng lệnh triệu tập nhi tử vào quân ngũ, hắn cắn răng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lương thượng thư cầm lấy chén trà trên bàn ném vào người Lương Lạc, Lương Lạc không có né tránh nên chén trà trực tiếp nện thẳng vào người hắn.

“Ngươi không chịu nói chuyện gì đã xảy ra thì làm sao ta giải quyết được, sau này chuyện sẽ không chỉ liên quan đến một mình người mà còn có thể liên luỵ đến toàn bộ trên dưới Lương phủ, ngươi có biết hay không?!” Lương thượng thư nói đến đây thì cũng đã bị tức đến giọng nói run rẩy.

Thấy phụ thân mình nói như vậy, Lương Lạc suy nghĩ một chút thì cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn chần chừ nửa khắc mới nói:

“Phụ thân, nhi tử biết rõ mình đã sai. Nhi tử nghe được người khác nói không biết Thẩm Ngọc đã làm gì mà khiến cho công chúa Đức An mê luyến điên đảo. Nhi tử sợ Thẩm Ngọc có ý đồ xấu nên mới theo lời đề nghị của người khác là dạy dỗ cho Thẩm Ngọc một trận. Chuyện này nhi tử vốn bí mật làm, nhưng nhi tử không ngờ Thẩm Ngọc lại đi cùng Hoàng thượng. Phụ thân, nhi tử thật sự đã biết sai, người hãy nói với bệ hạ đừng hỏi tội Lương phủ được không?!” Hôm nay lúc Lương Lạc đi săn trở về nghe được tin bệ hạ vì cứu Thẩm Ngọc té ngựa mà bị rơi xuống sườn dốc thì hắn đã lo lắng đứng ngồi không yên.

Lương thượng thư nghe xong nhi tử kể rõ ràng chuyện đã xảy ra liền trợn mắt tròn xoe, hắn đột nhiên đứng dậy vung tay tát cho Lương Lạc một bạt tai:

“Ngươi là đồ hỗn đản! Ngươi có biết Thẩm Ngọc là mệnh quan triều đình, lại còn là trọng thần bên cạnh Hoàng thượng hay không hả? Chỉ cần sơ xảy một chút sẽ rơi đầu! Nhẹ thì rơi cái đầu của ngươi, còn nếu Thẩm Ngọc có làm sao thì nặng sẽ thêm cả tội ta không biết dạy dỗ nhi tử, sau đó sẽ trách phạt cả Lương phủ.”

Cái tát này của Lương thượng thư dùng toàn bộ sức lực để đánh khiến nửa bên mặt của Lương Lạc nhanh chóng sưng phù, hắn biết mấy lời này của phụ thân không phải chỉ doạ nạt nên hắn cũng bắt đầu hoảng sợ, hắn ôm lấy ống quần phụ thân rồi hỏi:

“Phụ thân, bệ hạ sẽ không tiếp tục hỏi tội nhà chúng ta chứ?”

Lương thượng thư tức giận đến toàn thân phát run, hắn trừng mắt nhìn Lương Lạc.

“Ngươi nói rõ xem kẻ giật giây ngươi đi dạy dỗ Thẩm Ngọc là ai?”

Lương Lạc có chút sửng sốt, hắn nhanh chóng hồi tưởng lại rồi lắc đầu sợ hãi nói:

“Nhi tử… nhi tử nhìn thấy người kia tổng cộng có ba lần, chỉ biết tên kia họ Trần, người khác đều gọi hắn là Trần gia.”

Lương thượng thư nghe xong lập tức hiểu rõ, hắn giơ tay lên run run chỉ vào nhi tử không ra hồn người và nói:

“Ngươi có biết mình đã bị người ta dùng làm quân cờ hay không?! Trước đây ngươi giao du với những thứ cẩu bằng hữu ta cũng mặc kệ, nhưng hiện tại thì tốt rồi… ngươi còn gieo tai hoạ cho toàn bộ người Lương phủ!”

Lương Lạc nghe xong liền ngã ngồi xuống đất vì sợ hãi, nghĩ đến chuyện sẽ bị phạt tội là hắn lại càng thêm kinh hoảng.

“Phụ thân, phải làm sao bây giờ?”

“Hiện tại chỉ còn cách đi thỉnh tội với bệ hạ rồi thành khẩn xin Thẩm Ngọc tha thứ.” Lương thượng thư thở dài một hơi, hắn cảm thấy mình đã quá sủng ái đứa con này, sủng đến nỗi ngay cả đầu óc cũng không có… Chỉ vì bị nhi tử làm cho tức giận mà trông hắn như già đi mười tuổi chỉ trong nháy mắt.

Lương thượng thư dẫn Lương Lạc đến thỉnh tội thì thấy Thẩm Ngọc cùng Trạm Vương đã đứng sẵn ở đó, hắn chợt phát hiện ra bệ hạ quả thực quá đáng sợ… vậy mà có thể dự liệu được hắn sẽ mang nhi tử đến đây thỉnh tội  nên trước đó đã kêu Thẩm Ngọc ở lại.

“Nghiệt tử! Còn không mau quỳ xuống!” Lương thượng thư quát lên một tiếng.

Lương Lạc không dám chống đối, hơn nữa hắn cũng biết bản thân mình có lỗi nên liền hướng tới Phương Duệ quỳ xuống:

“Thảo dân có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

Phương Duệ nhàn nhã nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hắn giương mắt nhìn Lương Lạc đang quỳ phía dưới rồi giễu cợt hỏi:

“Nói trẫm nghe ngươi có lỗi lầm gì?”

“Canh bốn ngày hôm nay thảo dân đã lẻn vào trong chuồng ngựa, sau đó hạ tiêu dao tán vào cỏ khô để ngựa của Thẩm đại nhân ăn.” Lương Lạc đem toàn bộ sự thật nói ra, do quá mức sợ hãi nên thanh âm của hắn liên tục phát run.

Phương Duệ bỏ chén trà xuống, vẻ mặt không hề có nửa điểm tức giận:

“Vậy tại sao ngươi lại phải bỏ thuốc với ngựa của Thẩm ái khanh?”

Lương thượng thư xấu hổ đáp lời: “Đều tại cựu thần không biết cách dạy con nên nghịch tử này mới có thể bị người khác xúi giục làm ra loại chuyện hoang đường như thế với Thẩm đại nhân.”

Phương Duệ liếc mắt nhìn Lương thượng thư rồi lại liếc qua Lương Lạc, quả nhiên là một tên ngốc! Tất cả mọi người đều biết hắn bị người khác xúi giục nhưng chỉ tên ngốc kia còn hân hoan để cho người khác dùng làm quân cờ.

Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc và nói: “Chuyện này nhằm vào Thẩm ái khanh nên tất nhiên cũng sẽ do Thẩm ái khanh xử lý.”

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi xuống người Lương Lạc, còn Lương thượng thư đứng ở một bên liền nói:

“Thẩm đại nhân, cẩu nhi tử này nhà thần đã làm đại nhân chấn kinh nên sẽ nhận hình phạt.”

Thẩm Ngọc thu hồi ánh mắt, vừa nãy Phương Duệ cũng đã xử phạt qua Lương Lạc, một màn bắn cung kia cũng đã doạ Lương Lạc không ít.

“Bệ hạ, thần cũng đã bình an vô sự, với lại Lương Lạc còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện cũng là bình thường. Chuyện này đến đây coi như xong là được rồi.” Thẩm Ngọc luôn hiểu làm người nên lui lại một đường sống cho người khác, hơn nữa chuyện ngày hôm nay không phải nàng thật sự sẽ bỏ qua cho Lương Lạc, nàng chẳng qua cũng chỉ giữ lại mặt mũi cho Lương thượng thư mà thôi.

Lương thượng thư nghe được lời này liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói cho cùng thì đây cũng là đứa con trai duy nhất của hắn. Thẩm Ngọc nể mặt hắn như vậy khiến hắn cảm thấy sau này nên âm thầm trợ giúp Thẩm Ngọc nhiều hơn.

Trải qua chuyện này Lương thượng thư đứng về phía Thẩm Ngọc là chuyện không thể nghi ngờ.

Lương Lạc vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ Thẩm Ngọc lại lấy ơn báo oán, cũng chính vì vậy mà hắn lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, hắn không ngờ mình lại ngu ngốc đến nỗi nghe lời người khác đi làm hại Thẩm Ngọc.

Tuy nhiên Phương Duệ lại khẽ nheo mắt và thâm ý nói:

“Mười bảy tuổi cũng không còn nhỏ.”

Tâm tư Lương thượng thư vừa được thả lỏng lại lập tức bị treo lên cao.

“Lương Lạc.” Phương Duệ hô một tiếng.

Lương Lạc quỳ rạp trên mặt đất trả lời: “Có thảo dân.”

“Gần đây Lôi Thanh Đại đang huấn luyện một đội tân binh ở doanh trại đã được hai tháng, trẫm phạt ngươi gia nhập đội tân bình này và cho ngươi thời hạn một tháng phải theo kịp tiến độ của kẻ yếu nhất trong đội tân binh, nếu ngươi làm được thì trẫm sẽ bỏ qua mọi chuyện. Ngươi thấy được không?”

Lương Lạc đang muốn trả lời thì Phương Duệ lại nhắc nhở:

“Ngươi phải suy nghĩ kỹ có nên đồng ý hay không… vì nếu như không theo kịp tiến độ luyện binh thì chính là tội khi quân.”

Lương Lạc sững sờ nhìn về phía phụ thân nhưng hắn không ngờ rằng đến cả phụ thân cũng không thể giúp đỡ hắn mà chỉ là tránh đi ánh mắt hắn.

Lương Lạc cắn chặt răng, hắn thầm nghĩ không phải chỉ đuổi kịp một người thôi sao? Hắn đường đường là nam nhân thân cao bảy thước chẳng lẽ lại không làm được!

“Thảo dân chắc chắn sẽ đuổi kịp!”

Lương Lạc hoàn toàn không thể ngờ rằng đợi chờ hắn chính là địa ngục trần gian và đây mới là sự trả thù thật sự của Phương Duệ — tiểu tử nhà ngươi gan to dám động đến Thẩm Ngọc thì trẫm sẽ để cho ngươi không kịp hối tiếc!

Đội tân binh một trăm người chỉ sau ngày hôm ấy liền tăng lên một trăm linh một người.
Nhấn Mở Bình Luận