Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 109
Ba Giang: “Ông cụ rất thích Hân Yên, nếu như cậu cưới Hân Yên thì con bé có thể nói vài lời về cậu trước mặt ông cụ. Hơn nữa nếu như cậu hành động nhanh, cho dù kết hôn với Hân Yên và sinh một đứa cháu trai cho ông cụ, ông cụ chắc chắc sẽ để cho đứa trẻ rất nhiều cổ phần.”
Sau khi nghe ông ta thao thao bất tuyệt, Hạ Vũ Hào tổng kết ngay một câu: “Chú đến để giục tôi đính hôn với Hân Yên?”
“… Đúng vậy” Ba Giang dừng lại một chút rồi gật đầu thừa nhận.
Hạ Vũ Hào khẽ cười, đứng lên rồi cầm lấy áo khoác bộ vest: “Tôi vẫn nói câu nói này, nếu như bọn chú vội thì có thể tìm người khác kết hôn với cô ta.”
Anh mặc áo khoác vest, không cho ba Giang cơ hội nói chuyện mà quay người rời đi ngay.
Nụ cười trên gương mặt ba Giang biến mất, ông ta cầm ly rượu vang uống rồi đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ nhóc con không biết tốt xấu.”
Tám giờ tối, bữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu được hai tiếng, sự rời đi của người sang tuổi mới không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng tốt của các vị khách.
Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi ba Giang thì chạm mặt Chung Khánh Hiên mặc bộ vest màu trắng, còn cả Nhậm Gia Hân đang bám lấy anh ta giống như con gấu túi.
“Cô nhóc này cứ quấn lấy tôi để đi tìm cô Hướng, nhưng tôi và cô ta đã tìm hai vòng rồi vẫn không thấy cô Hướng đầu. Hỏi người bên cạnh cũng nói không biết, vì vậy chỉ có thể đi tìm cậu.”
Hạ Vũ Hào nhíu mày, phun ra hai chữ ngắn gọn: “Đi rồi”.
“Đi rồi? Chẳng phải cô ấy là người đón tuổi mới sao? Bây giờ đi đâu được?” Nhậm Gia Hân buông thầy nhà mình ra, lúc này quên cả sợ mà trợn to mắt, nói không ngừng.
Hạ Vũ Hào nhướng mày, liếc nhìn cô ta. Sống lưng đang thẳng tưng của Nhậm Gia Hân bỗng nhiên khom xuống, lập tức rụt cổ lại về phía sau lưng Chung Khánh Hiên.
“Tôi không biết.” Hạ Vũ Hào nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh, cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, nhai một cách thong thả.
Nhậm Gia Hân lập tức u xìu, sau đó lén liếc nhìn Hạ Vũ Hào. Sau đó cô ta bỗng nhiên ôm lấy bụng, kêu “á á” hai tiếng: “Thầy ơi, “bà dì” của tôi đến rồi, tôi đi trước đây”
Chung Khánh Hiên:”…” Không dám nhìn thẳng.
“Thầy ơi, quà quà, anh đưa quà cho Hướng Thu Vân nhé!” Nhậm Gia Hân chạy được nửa đường thì quay trở về, nhét quà vào trong tay anh ta rồi sau đó kêu “ối á” ôm lấy bụng, chạy đi trong ánh nhìn của đám người nín cười.
“Cô gái này là như vậy đó, để cậu chê cười rồi.” Chung Khánh Hiên đầu gọng kính vàng, sau đó nhìn Hạ Vũ Hào: “Tâm trạng không tốt à?”
Hạ Vũ Hào cầm khăn lau khoé miệng: “Cậu bị đám người huênh hoang khoác lác bám lấy cũng sẽ như vậy thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!