Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 115 Những món quà đó quá đắt tiền
Thấy Hướng Thu Vân giống như một người không sao,
Lâm Tuyết Nghi giống như đầm một phát vào bông gòn vậy, tức đến muốn chết, càng nói càng khó nghe…
“Nghe nói trước đó con điếm thối này đã nằm viện, tại sao không chết quách trong bệnh viện chứ?”
“Sống chung một phòng với tên giết người, đúng là điều xui xẻo của Mahler Gobi!”
“Mặc chiếc váy dạ hội trở về, quần áo dây chuyền và trên đôi giày cũng có gắn những viên đá giả bằng nhựa, đúng là mẹ nó nực cười mà!” .
“Ơ, cái người này lúc này còn dám trừng mắt nhìn tôi, nếu dám thì mẹ kiếp móc mắt của cô ta ra!”
“Tôi…”
Hướng Thu Vân đi chân trần bước đến trước mặt Lâm Tuyết Nghi, cướp di động của cô ta rồi trực tiếp cúp máy.
“Đệch mẹ mày, tạo phản hả mày!” Lâm Tuyết Nghi đứng trên mặt đất, một tay chống nạnh, một tay chọc vào người Hướng Thu Vân: “Ai cho mày cúp máy của tao? Trả di động cho tao!”.
Hướng Thu Vân cau mày, tóm lấy cái tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi rồi trả lại di động cho mày?
“Mày bảo tao xin lỗi mày sao?” Lâm Tuyết Nghi vùng vẫy khỏi sự trói buộc của cô, chỉ vào đầu nói và nói: “Con khốn, mày tá hỏng đầu rồi à?”
Gần như cùng lúc với việc dứt lời, Hướng Thu Vân ném di động xuống đất ngay trước mặt cô ta, màn hình điện thoại lập tức vỡ ra từng kẽ hở, như thể phủ lên một lớp mạng nhện dày đặc.
Lâm Tuyết Nghi nhìn di động, đầu tiên là trố mắt đứng nhìn, sau đó vồ về phía Hướng Thu Vân như phát điên lên vậy: “Cái đồ khốn nạn nhà mày, mẹ kiếp, tao..”
Chát!
Khi vẫn chưa nói hết câu, Hướng Thu Vân mặt mày hững hờ tát một bạt tai vào mặt của cô ta, túm lấy mái tóc của cô ta rồi nhỏ giọng nói: “Tao từ lâu đã nói với mày miệng lưỡi sạch sẽ một chút, mày coi như lời nói gió bay đúng không?”
“Con khốn nhà mày, buông tay ra cho tao!” Da đầu của Lâm Tuyết Nghi sắp bị kéo đứt rồi, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Nhưng mặc cho cô ta có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát ra được sự giam giữ của Hương Thu Vân.
Hướng Thu Vân nghiêm mặt: “Cho mày thêm một cơ hội, xin lỗi đi”.
Chu Hồng đã từng thấy Hướng Thu Vân xử lý Lâm Tuyết Nghi, hai lần trước vẫn cảm thấy khá hả dạ.
Nhưng tình trạng hôm nay của Hướng Thu Vân rõ ràng không ổn lắm, cô ấy sợ Hướng Thu Vân ra tay quá tàn nhẫn sẽ gây ra đơn kiện về mạng người, vội bước lên khuyên: “Lâm Tuyết Nghi, chuyện của ngày hôm nay vốn do cô làm không đúng, cô mau xin lỗi Hướng Thu Vân đi, chuyện này coi như xong!”
“Tao làm có đúng hay không, cũng không đến lượt con khốn như mày nói!” Lâm Tuyết Nghi đau đến mặt mày nhăn nhó, vẫn cứng cổ mắng chửi: “Hướng Thu Vân, cái con khốn điếm thối ngàn người lên như mày, có tài cán thì giết chết tạo đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!