Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Sau khi sự việc viện dưỡng lão Bình Sơn bạo hành người già bị lan truyền ra ngoài, chính phủ thành phố Giang Thành lập tức thành lập tổ điều tra xử lý, yêu cầu mau chóng xét xử sự việc y tá của viện dưỡng lão Bình Sơn hành hạ người già.

Mấy người y tá có liên quan bao gồm viện trưởng cũng bị cảnh sát bắt tạm giam, các cụ già trong viện, cũng được thu xếp ổn thỏa đến các viện dưỡng lão khác của Giang Thành.

Sự kiện này đã làm dấy lên sự phẫn nộ của cư dân mạng trên Internet, nhất là tấm ảnh phóng viên phục kích trong viện dưỡng lão vào ban đêm, sau đó lại là đoạn video tranh chấp với nhân viên của viện dưỡng lão, tràn lan trên mạng, cư dân mạng lên án thậm chí tức giận mắng chửi y tá làm trong viện dưỡng lão, đối với việc Khương Nghiên anh dũng làm việc lớn liều mình call điện thoại, họ gọi cô là lương tâm của giới phóng viên tin tức.

Tổng biên tập cho Khương Nghiên được nghỉ phép mấy ngày, để cô dưỡng thương cho tốt.

Vết rách trên đầu gối Khương Nghiên, mặc quần dài thay váy vóc. Mỗi ngày căn bản cô không muốn ra cửa, cũng không có ý định ngây ngốc một mình, nên định đến nhà bố mẹ ở mấy ngày.

Ban đầu Khương Nghiên định tới chơi vài ngày với Mễ Nặc, lại không nghĩ đến bố mẹ đã đăng ký cho Mễ Nặc học tiểu học. Kế hoạc ban đầu của Khương Nghiên là để Mễ Nặc thích ứng một chút với môi trường ở Trung Quốc trước, sau đó mới đăng ký cho bé đi học, nhưng ý của bố cô, là hy vọng đứa trẻ đi học sớm một chút, dù sao trước đây bé đã không được học hành cẩn thận, bây giờ trở về, không thể thua trên vạch xuất phát.

Khương gia có yêu cầu nghiêm khắc với con cái từ nhỏ, dù sao sản nghiệp trong nhà lớn như thế, vẫn chờ hai đứa con có một tương lai sáng lạn, có thể tiếp tục phát triển kinh doanh trong thời gian dài.

Nhưng tình trạng thực tế lại là, hai chị em Khương gia không có hứng thú đối với việc làm ăn, Khương Nghiên thi vào truyền thông, làm nghề phóng viên tin tức, mà Khương Trọng Thần trong những năm tháng học cấp hai, sống trong ánh hào quang của anh rể Lục Lẫm, ý chí hừng hực một lời nhiệt huyết thi vào học viện cảnh sát Giang Thành.

Khi đó Khương Trọng Thần có khí chất yếu ớt nhợt nhạt, lúc nào cũng u buồn, không có hứng thú với bất kì chuyện gì, mang theo nỗi buồn của quý tộc cuối thế kỷ, cơ thể ốm yếu bệnh tật.

Sau này Khương Nghiên để Lục Lẫm và cậu tiếp xúc nhiều với nhau, chỉ cần Lục Lẫm có ngày nghỉ phép, sẽ đưa Khương Trọng Thần đến sân vận động rèn luyện thể hình, còn dạy cậu đấu vật và võ thuật, dẫn cậu đến thăm nghĩa trang liệt sĩ, quanh năm suốt tháng, biến cậu thiếu niên yếu ớt thành người đàn ông cường tráng khỏe mạnh.

Lúc còn trẻ, luôn có thần tượng để mình lấy gương noi theo, khi đó, người mà Khương Trọng Thần súng bái nhất chính là Lục Lẫm, mở miệng một tiếng anh rể, động một tí cũng anh rể, dù bây giờ nhớ lại, cũng đủ sưởi ấm những năm tháng còn lại.

"Chờ chị em tốt nghiệp, anh sẽ cho em một người anh rể thật sự."

Anh đã từng nói như vậy.

Khi đó, thật tốt biết bao.

Ai có thể ngờ tới chuyện sau này.

Số phận không phải rất thích đùa giỡn con người sao?

Có một số việc, thật sự không dám nghĩ lại.

Khương Nghiên nằm thẳng cẳng trên ghế sa lon, Mạnh Như cầm một quyển sách dạy nấu ăn từ trong phòng đi ra, rẽ vào phòng bếp.

Mạnh Như rất thích nấu nướng, bình thường không có việc gì sẽ ở nhà làm bánh ngọt, trải qua nhiều năm chuyên tâm học hỏi, tay nghề của bà càng ngày càng cao, làm được rất nhiều món phức tạp, hoàn toàn có thể sánh ngang với đầu bếp nhà hàng.

Một trai một gái, hợp thành một chữ tốt (1), Mạnh Như đã sống những năm tháng tĩnh lặng mà tốt đẹp.

Bà không mong Khương Nghiên làm phóng viên, suốt ngày bôn ba bên ngoài, vì điều tra tin tức, thức đêm ngồi xổm trông ngóng, chạy bản thảo, còn thường xuyên gặp phải những tình huống nguy hiểm khó lường...Đây dường như không phải dáng vẻ nên có của một người con gái.

Dáng vẻ tiêu chuẩn của một người con gái trong mắt Mạnh Như, phải yên tĩnh như hoa ngọc lan, nở rộ dưới ánh nắng mặt trời; ngày mưa, lại như thơ như họa, là một cô gái tử đinh hương bước ra từ tranh Giang Nam với một chiếc ô giấy.

Nhưng, sự thật với suy nghĩ trong lòng Mạnh Như, hoàn toàn trái ngược.

Con trai lại sắm vai một hoàng tử tử đinh hương mềm mại yếu đuối, trong khi cậu buồn sầu như ngọn gió giọt mưa mùa thu, thì con gái của bà mỗi ngày trèo tường học viện cảnh sát nhà người ta, theo đuổi bằng được học trò giỏi nhà người ta.

Mạnh Như thật đau lòng.

Bây giờ hai đứa cũng lớn cả rồi, bà định mặc kệ, dù sao, cũng không quản lý được, đường đời, bọn nhỏ phải tự mình đi.

Muốn sống thành loại người gì, cũng do chính bọn nhỏ lựa chọn.

"A Tế, mẹ làm crepe xoài nghìn lớp và bánh trứng, con mang cho A Đoan đi."

Mạnh Như là người con gái Giang Nam, nói chuyện rất uyển chuyển, cười nhỏ nhẹ, A Tế là biệt danh của Khương Nghiên, A Đoan là Khương Trọng Thần.

Khương Nghiên đặt quyển sách《 Người đi bộ kiểu Nhật 》xuống, thong thả giơ chân lên, để Mạnh Như nhìn thấy băng dán trên đầu gối mình.

"Người tàn tật mức độ tám đây!"

"Con tiện đường mang cho nó đi."

"Tiện đường đến tận sân thứ ba à." Khương Nghiên đứng dậy tập tếnh đến cạnh bàn, cầm một miếng crepe xoài nghìn lớp thơm nức lên ném vào miệng: "Đoan Nhi là con ruột, còn con nhất định là con nuôi."

Mạnh Như vỗ nhẹ lên tay cô, khiển trách: "Rửa tay đi!"

"Hì hì." Khương Nghiên rửa tay, cầm điện thoại gọi cho Khương Trọng Thần: "Mẹ làm cho em bánh crepe nghìn tầng đấy."

"Vị gì?"

"Vị... Sầu riêng." Khương Nghiên quyết đoán đổi lời.

Khương Trọng Thần hừ một tiếng ghét bỏ, nói: "Đại hội thể thao của thành phố đang tổ chức ở trường em, rất nhiều người, chân chị không tiện, đừng đến."

Khương Nghiên cảm động quá đi, may còn có thằng em biết thương chị!

"Được rồi, không có chuyện gì thì chị ăn giúp em đi nhé."

Khương Nghiên cười nhăn như khỉ, nằm ườn ra ghế sa lon tám chuyện với cậu: "Đại hội thể thao thành phố à, có những ai? Em có tham gia không?"

"Em đăng ký rồi, ừm, có bộ văn hóa, bộ công nhân viên chức giáo dục, đúng rồi, còn có cả đội cảnh sát thành phố cũng đến, rất náo nhiệt."

Tay cầm bánh crepe nghìn tầng của Khương Nghiên hơi dừng lại.

Hai phút sau, cô tập tễnh đi đến cửa phòng bếp, ôm lấy cánh tay Mạnh Như làm nũng: "Mẹ, không phải ruột thịt mà mẹ còn nuôi con lớn như vậy thật là vất vả, A Tế quyết định làm tròn chức vụ của con gái nuôi, cùng mẹ học làm bánh ngọt."

Mạnh Như thờ ơ: "Con lại định giở trò gì thế."

Khương Nghiên buộc tạp dề, mở vòi nước, rào rào, xả nước rửa tay: "Thỉnh thoảng, con cũng phải thục nữ một chút đúng không mẹ?"

Con gái chủ động đòi học làm bánh ngọt, Mạnh Như tất nhiên rất vui lòng, dọn dẹp nhà bếp, kiên nhẫn hướng dẫn cho cô từng công đoạn.

Trứng gà trộn với đường và bột mì, đổ vào khuôn, cán đều thành lớp mỏng, xoài cắt thành từng lát, bơ đánh đường, xếp từng tầng một.

Mạnh Như nói rất tỉ mỉ, Khương Nghiên cũng học rất chăm chú, tự tay làm, bàn tay khéo léo có thể nắm bắt được từng kích thước độ dày mỏng, cuối cùng cũng cho ra lò một cái bánh crepe xoài nghìn tầng mặc dù không đẹp bằng Mạnh Như, tay nghề non nớt, có thể nhìn ra đây là do người mới làm.

Nhưng hương vị lại khá tốt.

Có thể coi đạt tiêu chuẩn.

Khương Nghiên đóng gói kĩ hai phần bánh crepe xoài nghìn tầng, bay ra cửa: "Con mang bánh ngọt cho con ruột của mẹ đây."

Mạnh Như ra cửa chào: "Đi chậm thôi, không phải đang tàn tật mức độ tám à!"

Hôm nay tinh thần cô rất sảng khoái, ấm áp vui vẻ, rặng mơ đỏ ven đường mơ màng ngủ gật, đất đá vun vặt trải dài.

Hôm nay trường tổ chức đại hội thể thao, có không ít người đến, nên bảo vệ cổng chính cũng không kiểm tra giấy tờ, nhìn dáng dấp giống học sinh, đều cho vào.

Khương Nghiên mặc váy trắng và giày thể thao, trông có phần trẻ trung năng động, dáng người cô mảnh mai, không khác nhiều so với mấy bạn học nữ trẻ tuổi bên cạnh, bảo vệ không hỏi một tiếng, để cô đi vào.

Học viện cảnh sát Giang Thành là trường cũ của Lục Lẫm, cô đã gặp anh ở đây, Khương Nghiên nhìn một cái liền đặt anh vào tầm ngắm.

Cũng chưa nói đến cái gì mà vừa gặp đã yêu, Khương Nghiên chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến mức không tưởng.

Vì phần giá trị nhan sắc này, Khương Nghiên bắt đầu theo đuổi anh.

Vậy cô bắt đầu sa chân hãm sâu vào vùng bùn từ khi nào?

Hình như là vào một ngày trời mưa, anh đứng nghiêm chào cô: "Trung với tổ quốc, trung với nhân dân, cũng trung với bạn gái!"

Đấy là vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của cô, Lục Lẫm tặng cho cô một niềm vui bất ngờ.

Lúc đó, toàn bộ con trai trên sân tập đều vây quanh cười, cười đến gãy lưng.

Anh nghiêm trang, nét mặt nghiêm túc, giống như đang báo cáo lên lãnh đạo, báo cáo với nhân dân.

Khương Nghiên đỏ mặt, xấu hổ chết mất.

Bắt đầu từ khi đó, người chững chạc như Lục Lẫm, lại làm trò trước mặt bạn bè và thầy giáo, ôm cô hôn hơn mười phút đồng hồ.

----------

Khương Nghiên đi trong sân trường giữa tháng mười, gió mát ôn hòa.

Trở lại chốn cũ, nỗi buồn trong lòng dần dần dâng lên, những kỉ niệm ngọt ngào thời trẻ nhẹ bay trong gió.

Học viện cảnh sát có rất nhiều sân huấn luyện, phân bố ở nhiều khu vực trong trường học, Khương Nghiên kéo cái chân trái tập tễnh, tìm kiếm bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút.

Khương Trọng Thần nói, công nhân viên chức và ban lãnh đạo các bộ trong thành phố cũng muốn tham gia đại hội thể thao, người đến không ít, đội cảnh sát cũng có người, về phần Lục Lẫm có đến hay không, thật sự không rõ lắm.

Cô đi đến ghế gỗ bên vườn hoa ngồi nghỉ một lát.

Con đường với vườn cỏ xanh biếc, có mấy người mặc cảnh phục chạy qua chỗ Khương Nghiên, tay áo sắn lên cánh tay, mặt ửng hồng, như những đám mây rám hồng lúc hoàng hôn.

"Người sắp thắng chạy hai nghìn mét, nghe nói là học trưởng."

"Đội cảnh sát, hơn nửa xuất thân từ học viện của chúng ta đấy."

Khương Nghiên giữ bình tĩnh, đi theo bọn họ.

Sân vận động số ba, toàn người là người, tiếng reo hò cổ vũ vang dội. Khương Nghiên kéo một cái chân què, khó khăn chen chúc vào trong đám đông.

"Làm ơn nhường một chút, nhường một chút, người tàn tật đây!"

Khương Nghiên rất vất vả mới chen lên hàng một giữa đám đông.

Trên vòng chạy xanh biếc, đúng lúc thấy bóng dáng của một cậu thanh niên bay vút qua như gió.

Từng thí sinh hừng hực khí thế trước phần chạy nước rút hai nghìn mét, Khương Nghiên nhìn qua toàn bộ sân vận động, vẫn không thấy bóng dáng người yêu của cô!

Nhưng dù sao cũng có người của đội cảnh sát đến tranh tài, mặc dù cô không nhớ ra tên, nhưng vẫn nhận ra một số gương mặt quen thuộc.

Khương Nghiên reo hò cổ vũ anh ta cố lên.

Bây giờ chính là thời điểm quan trọng nhất của phần chạy nước rút, mọi người xung quanh như cơn sóng tuôn trào mạnh mẽ lao đến, chuẩn bị chào đón người về đích đầu tiên.

"Đừng chen chúc, đừng... Đừng chen chúc."

Khương Nghiên như phiến lá nhỏ trôi trong cơn sóng hỗn loạn, nước chảy bèo trôi, chân đứng không vững, lảo đảo bước lên trước mấy bước, suýt nữa ngã nhào lên mặt đất.

Ngay vào lúc này, cổ tay của cô bị một đôi bàn tay có lực mà ấm áp nắm chặt.

Khương Nghiên không kịp đề phòng, quay đầu lại.

Áo thể thao màu đỏ dưới ánh mặt trời rất chói mắt, trán anh dính mồ hôi, tóc tai ướt sũng, vầng trán trước sau như một lạnh nhạt.

Lục Lẫm.

Hóa ra anh đang ở đây.

Trong chốc lát Khương Nghiên như được trở về thời niên thiếu, thiếu niên Lục Lẫm cũng đỏ như vậy, ở trong lòng của cô đỏ thành màu máu chu sa.

"Anh Lục Lục..."

Âm tiết còn chưa nói hoàn chỉnh, đám người lại chen lấn, cô bị ai đó đẩy mạnh một cái, mạnh mẽ va vào lồng ngực cứng rắn của Lục Lẫm.

Cơ thể của anh rất nóng, hơi nóng sau khi vận động còn chưa giải nhiệt.

Còn có chút mùi vị, mùi vị đặc biệt của đàn ông.

Khương Nghiên thuận tiện giở trò xấu tựa vào trong ngực của anh, hai tay ôm lấy bờ vai của anh.

"Ôi lại chen chúc!" Cô như cây tầm gửi, dính sát lên người của anh.

Lục Lẫm hít thở trì trệ, phả vào mặt của cô, Khương Nghiên đỏ mặt không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Phút chốc, anh ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên, giống như nhấc một chú gà con, mang ra khỏi đám đông.

Hết chương 16

(1): Trong bộ chữ TQ, nam là 子 nữ là 女, ghép lại thành 好 nghĩa là tốt.

Lời editor: Đọc truyện này tớ đã rút ra được một chân lý, muốn theo đuổi trai đẹp thì mặt phải dày:v
Nhấn Mở Bình Luận