Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Dựa vào ánh đèn ngoài hành lang, người đàn ông mặc áo khoác nheo mắt lại nhìn về phía cô gái đang đi ngoài cửa, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, vô cùng đẹp mắt, sắc mặt lại rất lạnh lùng.

Cô đi vào phòng điều giải, tự nhiên mang theo một cơn gió đông lạnh lẽo.

Anh ta nhìn cô, nháy mắt cảm thấy người vợ bên cạnh mình thật mờ nhạt, hoàn toàn không đáng để vào mắt.

Không biết tại sao, sự tự tin ban đầu không còn nữa.

"Khương Trọng Thần đánh anh?" Khương Nghiên khẽ nâng cằm, nhìn về phía anh ta.

"Dù sao cũng là cảnh sát đánh tôi, chuyện này chưa xong đâu, tôi nói cho các người biết, tôi sẽ đi tố giác!"

"Thằng bé đánh vào đâu của anh?"

"Đánh vào mặt tôi, còn đánh vào bụng tôi, vừa đánh vừa đá."

Hạ Vi không nhịn được chen vào một câu: "Không nghiêm trọng như thế, chỉ mới đụng chạm vào mặt thôi."

"Đụng chạm mặt cái gì, đánh đến mức tôi chấn thương sọ não rồi!" Tên kia không buông tha: "Bây giờ tôi còn choáng váng đầu óc đây này."

Khương Nghiên lạnh lùng nhìn anh ta: "Nếu nghiêm trọng như vậy, anh đi với tôi đến bệnh viện làm giám định thương tật, nếu như chẩn đoán chính xác, nên xử lý như thế nào thì sẽ xử lý như thế đấy, tiền thuốc thang và phí bồi dưỡng, một đồng anh cũng không phải trả."

Tên say rượu lập tức kiêu căng: "Ông đây thiếu cô chút tiền thuốc thang này à? Sao không hỏi thăm một chút, ông đây là ai mà thiếu cô chút tiền kia?"

"Ồ? Thế anh là ai?"

Vợ của người đàn ông mặc áo khoác vội vàng đi tới, kéo tay anh ta, đau khổ cầu xin: "Đừng nói, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."

"Cút ngay!" Tên kia thô bạo đẩy vợ mình ngã ngồi trên mặt đất, anh ta say khướt chỉ vào mọi người: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay tâm trạng tôi đang vui, không nghĩ tới sẽ bị thằng nhóc kia làm mất hứng, chuyện này ông đây muốn truy cứu đến cùng, ông đây muốn nó ngồi tù!"

"Đừng nói nữa." Người phụ nữ kia khóc đến lê hoa đái vũ, nói với mọi người: "Anh ấy cứ say rượu lại nói năng linh tinh như vậy, rất xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho mọi người, tôi sẽ đưa anh ấy đi."

"Cút ngay, con đàn bà thối tha, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?" Anh ta vừa vung tay lên định tát, lại chưa từng nghĩ, bị người phía sau giữ chặt cổ tay.

Là Lục Lẫm.

Anh cao hơn anh ta một cái đầu, sắc mặt lạnh lẽo, không giận mà uy. Tên kia giãy dụa một lát, thế nhưng hoàn toàn không thể tránh thoát.

"Chuyện cho tới bây giờ, còn muốn bao che sao?" Anh nhìn về phía vợ người đàn ông mặc áo khoác.

Người phụ nữ kia cúi đầu, khóc sướt mướt.

Hạ Vi đưa khăn giấy cho cô ấy, an ủi: "Cô đừng sợ, đây là cục cảnh sát, anh ta không dám làm gì cô đâu, cô cứ nói chân tướng sự việc ra, không có chuyện gì đâu."

"Con đàn bà chết tiệt, nếu cô dám nói hươu nói vượn, ông đây sẽ ly hôn với cô!"

Người phụ nữ kia bị hai chữ ly hôn dọa đến tái mặt, lắc đầu liên tục: "Đồng chí cảnh sát, cám ơn các vị, anh ấy thật sự không ra tay đánh tôi, không, vợ chồng chúng tôi rất ân ái."

Khương Nghiên liếc nhìn người đàn ông kia, khuôn mặt dữ tợn nồng nặc mùi rượu, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, giống như tên đồ tể giết lợn.

Vợ chồng ân ái ở đâu ra vậy.

Lúc này, Khương Trọng Thần đi tới, nhìn thấy Khương Nghiên, trong lòng có chút sợ hãi: "Chị, sao chị lại đến đây?"

Khương Nghiên vội vàng xoay người đến gần, lôi kéo quan sát cậu từ trên xuống dưới, ân cần hỏi: "Em có bị thương không?"

"Bằng sức lực của anh ta, sao có thể khiến em bị thương được?"

Khương Nghiên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tức giận nói: "Em giỏi lắm, mẹ còn đang chờ em về nhà ăn cơm, em lại đánh nhau."

Khương Trọng Thần lẩm bẩm: "Em đang thi hành công vụ mà."

"Em thi hành công vụ cái gì, ai cho em quyền đấy."

"Đương, đương nhiên là anh Lục Lục ạ."

"Em còn muốn dụ dỗ anh Lục Lục của em vào chết chung à." Khương Nghiên đánh một cái vào người cậu.

"Chị, chị thiên vị quá rõ ràng."

"Tôi nói này, các người coi tôi là gì thế hả." Người đàn ông mặc áo khoác hét lên: "Đừng lãng phí thời gian, chuyện này, phải cho tôi một câu trả lời chắc chắn."

Rõ ràng tên này đang mượn cớ say rượu, cố ý bới móc. Khương Nghiên không muốn làm khó Lục Lẫm, dứt khoát: "Giảng hòa à, muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng."

"Hừ, tiền á? Cô cũng quá xem thường ông đây rồi." Anh ta hừ lạnh: "Tiền ông đây kiếm được trong một ngày, có cho các người cộng tiền lương nhân viên quèn của mình trong mấy tháng cũng không đủ đâu, nói chuyện tiền nong với ông đây á, buồn cười."

Khương Nghiên dựa vào cạnh bàn, cười như không cười: "Lợi hại thế, xin hỏi anh làm việc ở đâu vậy?"

"Hừ, nói ra chỉ sợ dọa chết cô, tập đoàn Khương thị từng nghe thấy chưa, tôi là quản lý hạng mục của tập đoàn Khương thị đấy!"

"Ồ!" Khương Nghiên chợt hiểu ra gật đầu: "Tập đoàn Khương thị, xin hỏi anh là người của công ty con à?"

"Fu, Fushiniwa (1)." Tên kia quả thật say không nhẹ, nói năng lúng búng: "Ông đây làm việc, chỉ cần vài phút đã có trăm vạn, cô còn dám, nhắc đến tiền với tôi, đúng là không biết trời cao đất rộng."

Đúng lúc này, người vừa mới ra ngoài mà vẫn chưa trở lại là Tiểu Uông đi vào phòng điều giải.

"Đội trưởng Lục, anh để em đến phòng camera giám sát xem thế nào."

Vừa nghe đến có camera giám sát, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi: "Giám sát? Giám sát cái gì cơ?"

Lục Lẫm nói: "Thực tập sinh Tiểu Khương của chúng tôi động thủ với anh, anh yên tâm, tôi sẽ không bao che, bây giờ tôi sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn."

Song Lục Lẫm lại nói: "Dĩ nhiên, một công dân bình thường có hành vi bạo lực trên đường phố, tình tiết sự việc nghiêm trọng sẽ bị xử phạt giam ngắn hạn, đồng thời dựa theo 《 Luật hôn nhân của Cộng hoà nhân dân Trung Hoa 》 quy định, hành động đánh người, giam cầm, sát hại, thô bạo hạn chế tự do thân thể hoặc những thủ đoạn khác, khiến cơ thể, tinh thần của thành viên trong gia đình bị tổn thương nặng nề, sẽ quy kết thành tội ngược đãi."

Nghe xong lời nói này, anh ta không còn hùng hồn như ban nãy, ba chữ tội ngược đãi, khiến trán anh ta toát cả mồ hôi hột.

"Thôi, chuyện này cứ dừng ở đây là được rồi." Anh ta xua xua tay, lôi kéo vợ mình: "Buổi tối tôi còn có chút chuyện, hừ, bỏ qua các người vậy."

Người phụ nữ bị anh ta kéo đi, chân bước lảo đảo ra khỏi phòng điều giải, Hạ Vi định tiến lên kéo người phụ nữ kia lại, nhưng bị Tần Lâm ngăn cản.

Khương Nghiên không hiểu hỏi: "Tại sao lại để cô ấy đi, rõ ràng người đàn ông này có khuynh hướng bạo lực gia đình."

Tần Lâm bất đắc dĩ giải thích: "Trước kia cũng đã gặp qua không ít sự việc bạo lực gia đình như vậy, có một số vụ là người vợ chủ động báo cảnh sát, chúng tôi xin lập án điều tra, nhưng không lâu sau người vợ không chịu đựng được áp lực, chủ động hòa giải, thậm chí vì chồng mình mà giải thích, ngược lại làm cho cảnh sát nhân dân chúng tôi khó giải quyết, không thể xử phạt đối với người có hành vi bạo lực, chỉ có thể mặc cho anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

"Vậy cũng quá đáng thật." Khương Nghiên chỉ vào tập tài liệu trong tay Tiểu Uông: "Không phải đã có chứng cớ rồi sao?"

Tiểu Uông đi đến bên cạnh Khương Nghiên bên cạnh, khẽ nói: "Phần này rơi vào điểm mù, không chụp được cái gì đâu ạ."

Khương Nghiên không hiểu: "Vậy..."

"Hì hì, đây là ý của đội trưởng Lục, dọa anh ta thôi."

Ngoài cửa cục cảnh sát, Lục Lẫm nói với mọi người: "Khuya hôm nay mọi người phải cực khổ rồi, sớm về nhà quây quần bên gia đình thôi."

"Em đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi." Khương Trọng Thần thành khẩn cúi một góc 90 độ về phía mọi người.

Tần Lâm vỗ vỗ bả vai Khương Trọng Thần, thân thiết như trưởng bối nói: "Tên nhóc cậu trẻ tuổi, không kiểm soát được cảm xúc là rất bình thường, sau này có kinh nghiệm là tốt rồi, không sao đâu."

"Cảm ơn cảnh sát Tần ạ."

"Đừng cảm ơn tôi, cậu là thực tập sinh do tôi dẫn dắt, gặp chuyện không may dĩ nhiên tôi phải đến đây, nhưng đội trưởng Lục..." Tần Lâm cười nhìn người bên cạnh Khương Nghiên một chút, ý tứ sâu xa nói: "Đội trưởng Lục đội là người lo lắng nhất, trong điện thoại liên tục bảo tôi che chở cậu một chút, bảo tôi đừng làm cậu sợ."

Lục Lẫm mặt không đổi sắc: "Tôi không nói lời nào không có nghĩa là anh được đằng chân lân đằng đầu nhé."

Từng người lên xe của mình chuẩn bị rời đi, Khương Nghiên khao khát nhìn về phía Lục Lẫm, Lục Lẫm ngồi vào trong xe, còn như ma xui quỷ khiến nhìn cô một cái.

Pháo hoa nổ vang trên bầu trời, bùm bùm, bông pháo nở rộ khắp nơi.

Sau khi Lục Lẫm cài dây an toàn vào, Khương Nghiên đi đến trước cửa sổ xe của anh, nhẹ nhàng gõ.

Lục Lẫm hạ cửa kính xuống: "Sao thế, còn có việc gì à?"

Khương Nghiên ghé vào khung cửa, nhìn anh chăm chú.

Có lẽ khoảng cách giữa hai người quá gần, cũng có lẽ máy sưởi để nhiệt độ hơi cao, mặt Lục Lẫm dần nóng lên.

"Anh đón Tết không." Khương Nghiên cười híp mắt.

"Hử?"

"Năm mới đến rồi."

"Ừ."

"Em muốn."

Lục Lẫm đặt tay trên tay lái, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Em muốn nói gì, phiền em nói một lần cho xong."

Khương Nghiên cười một tiếng: "Em muốn ở cùng anh Lục Lục, muốn quà năm mới của anh."

"Anh chưa chuẩn bị quà mừng năm mới."

Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, phát triển quá nhanh, cũng không nghĩ em sẽ đến.

Nửa câu sau, anh không giải thích.

"Không cần chuẩn bị." Khương Nghiên chỉ vào khuôn mặt của mình: "Anh Lục Lục dùng miệng đóng dấu cho em đi."

"À." Anh cười khẽ.

"À cái gì mà à." Khương Nghiên bĩu môi.

"Em đấy, càng ngày càng không có chừng mực."

"Hừ."

Cô đứng dậy định đi, kéo dài giọng nói: "Vậy chúc đội trưởng Lục năm mới vui vẻ, hẹn gặp lại vào năm sau."

Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy anh nói: "Đến đây nào."

Vừa thấy có hy vọng, Khương Nghiên lập tức ghé đầu vào cửa sổ xe, chỉ vào khuôn mặt trắng nõn của mình, sung sướng dán lại gần: "Ở đây, hôn vào đây này."

"Nhắm mắt lại."

Tim Khương Nghiên mềm nhũn, lập tức nhắm mắt lại, tim nhỏ đập thình thịch, cô còn phối hợp nói: "Òa, thật là hồi hộp."

Lục Lẫm khẽ cười một tiếng, lấy con dấu trong túi của mình ra, đóng lên mặt Khương Nghiên.

Cảm giác thấy sai sai, Khương Nghiên sợ hãi kêu lên một tiếng: "Á!"

"Được rồi."

Khương Nghiên cuống quít lấy gương ra soi mặt của mình, trên má trái, có khắc hai chữ màu đỏ viết theo thể Tống: Lục Lẫm.

"Không phải là cái này mà!"

Cô lấy tay lau đi, nhưng mực đóng dấu mà Lục Lẫm chọn chất lượng rất tốt, gió thổi qua là khô.

Ánh mắt cô tràn đầy oán giận, nhìn chằm chằm vào Lục Lẫm.

"Năm mới vui vẻ."

Lục Lẫm mỉm cười đóng cửa xe, khởi động máy, tiêu sái phóng đi.

Hết chương 25

(1): Đọc bản bên Trung chẳng có nghĩ gì luôn nên tớ nghĩ nó là phiên âm của tên riêng, và có thể là phiên âm của tiếng Nhật nên chém vào. Để tớ hỏi được chính xác tên của công ty nhà Khương Nghiên thì tớ sẽ sửa lại sau ạ.
Nhấn Mở Bình Luận