“Đúng rồi, chuyện nộp tiền bảo lãnh cho Tôn Hồng, có thể làm anh bại lộ không?” Khương Nghiên đột nhiên lo lắng.
“Dĩ nhiên là có.” Lục Lẫm không hề giấu diếm.
“Ôi, vậy tại sao anh còn muốn tự mình tới đây?”
Lục Lẫm vẫn không giấu diếm, nói: “Hiếm khi thấy em nhờ vả anh làm chuyện gì, trước đây không nhìn nổi những ai đi thiên vị người khác, nhưng hôm nay cảm thấy, có thể vì người nào đó ưu tư, những năm nay cũng không uổng phí.”
Trong lòng Khương Nghiên ngọt ngào, có thể khiến người chính trực như Lục Lẫm khom lưng ưu tư, cô chợt có cảm giác vô cùng thành công. Nhưng lại lập tức lo lắng: “Ảnh hưởng đến kế hoạch hành động của các anh thì phải làm sao bây giờ.”
“Chắc là bị xử phạt.”
Nhìn vẻ mặt thoải mái của anh, Khương Nghiên không tin anh thật sự sẽ bị xử phạt, dù sao Lục Lẫm làm việc chưa bao giờ xảy ra sự cố gì.
“Anh lừa em, có đúng không?”
“Anh không nói cho em biết đâu.” Lục Lẫm tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
“Anh nói cho em biết đi mà, anh Lục Lục, nếu không tối nay em sẽ không ngủ được.” Khương Nghiên đuổi theo.
“Bây giờ nhiệm vụ đã gần hoàn thành, tiếp theo là hành động thu lưới, trong hai ngày này, sẽ có một cuộc giao dịch bí mật, đến lúc đó kẻ bị tình sa lưới sẽ đóng giả làm người mua, lấy công chuộc tội.”
“Các anh đã biết tên trùm ma túy là ai rồi à?”
Khương Nghiên cảm thấy mấy ngày qua Tiểu Uông và Hạ Vi đều theo Vương Hoài Xuân chạy đi phỏng vấn từng nhà, khó như vậy thì có thể nhìn ra được điều gì?
“Những đối tượng đang bị khoanh vùng nghi ngờ sẽ được theo dõi nghiêm ngặt, đảm bảo không lọt điều gì.”
“Hai ngày nữa trường tiểu học tổ chức đại hội thể dục thể thao, anh có đi không?”
Lục Lẫm suy nghĩ một chút, nói: “Nếu có thời gian thì được…, nhưng mấy ngày nay có lẽ anh sẽ rất bận.”
***
Đại hội thể dục thể thao mùa xuân lần này cũng coi là một sự kiện trọng đại của trường tiểu học Hy Vọng, người dân trong thôn đã đến ngồi vây quanh trường từ rất sớm, không ít người dân có con trẻ học trong trường cũng đến xem, vì đứa trẻ nhà mình mà cổ vũ.
Vương Hoài Xuân chọn một góc quay tốt nhất, đặt máy quay trên sân vận động, trước khi bắt đầu thi đấu, Khương Nghiên để Vân Thái cầm micro đứng trước máy quay, thực hiện một đoạn tường thuật đơn giản. Đây là lần đầu tiên Vân Thái đứng trước ống kính, trông vô cùng hồi hộp, nhưng cũng may không phải phát sóng trực tiếp, nên còn có thể lặp lại nhiều lần.
Khương Nghiên ngẩng đầu, nhìn thấy hiệu trưởng Tần trên tầng hai, cô đi vào sân cỏ, hỏi Đoàn Nam: “Tại sao anh còn giữ ông ta ở lại trường học.”
Đoàn Nam đang buộc dây giày, nghe vậy thì ngẩng đầu, thờ ơ nhìn hiệu trưởng Tần một cái, nói: “Tạm thời anh vẫn chưa tìm được người thay thế chức hiệu trưởng.”
“Anh không truy cứu việc ông ta tham ô công quỹ à?”
“Có, nhưng nếu như ông ta biểu hiện không tồi, cũng có thể lấy công chuộc tội, con người không phải thánh hiền, ai mà không mắc phải sai lầm chứ.”
“. . . . . .”
Đoàn Nam mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đang khởi động làm nóng người, trông tràn đầy sức sống, trẻ ra rất nhiều.
“Đoàn Nam, có phải em hay xen vào việc của người khác không?” Khương Nghiên nhớ tới lời nói trước đây của Lục Lẫm, có lẽ chuyện này, Đoàn Nam thật sự mở một mắt nhắm một mắt, Khương Nghiên hết lần này đến lần khác muốn đâm thủng tầng giấy này, làm anh ấy khó xử.
Đoàn Nam duỗi chân, đứng dậy khẽ mỉm cười: “Em nghĩ gì thế.”
“Lúc trước Tôn Hồng bảo nghe lén ông ta nói chuyện điện thoại, tham ô công quỹ của trường, không phải công quỹ của trường do anh bỏ vốn à, em sợ anh ngậm bồ hòn mới nói cho anh biết.” Khương Nghiên nhíu mày nói: “Nếu như anh đã sớm biết thì em quá nhiều chuyện rồi.”
“Hai chúng ta quen nhau từ nhỏ đến lớn, tiền của anh Đoàn Đoàn cũng là tiền của em, không có gì gọi là nhiều chuyện hay không cả.” Đoàn Nam dịu dàng nói: “Nhưng quả thực khá khó xử, tạm thời anh chưa tìm được người có thể thay thế ông ta, dù sao việc lớn việc nhỏ trong trường, cũng phải dựa vào ông ta.”
“Ông ta muốn lấy công chuộc tội thế nào? Nôn tiền đã tham ô của anh ra à?”
Đoàn Nam nhìn Khương Nghiên đầy ẩn ý: “Rồi em sẽ biết.”
Buổi chiều, cuộc thi chạy cự li 400m bắt đầu, Tôn Hồng xuất phát ở vị trí thứ 2, Khương Nghiên và Vân Thái đứng cạnh cổ vũ cho cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hồng đỏ rực, vẻ mặt căng thẳng, nghiêm túc chuẩn bị.
“Em thả lỏng thả lỏng đi.” Vân Thái xoa bóp cánh tay bắp chân cho cậu: “Không phải lo.”
“Dĩ nhiên là tôi không lo.” Tôn Hồng nói: “Tôi là người chạy trốn nhanh nhất lớp đấy!”
Khương Nghiên cười nói: “Vậy thì không có gì vấn đề nữa, em phải tranh thủ giành giải nhất đi, hình như còn được thưởng một trăm đồng đấy.”
“Tôi nhất định sẽ đạt giải nhất!” Tôn Hồng trịnh trọng nói.
Cuộc thi bắt đầu, thầy giáo trọng tài vừa thổi còi, Tôn Hồng đã giống như con thoi vọt lên, cách các bạn học khác một khoảng rất xa, tốc độ nhanh kinh người, toàn trường vỗ tay rầm rầm, bạn học cùng lớp cố gắng hò hét, tiếp thêm sức mạnh cho cậu, tinh thần trở nên hăng hái hơn, dốc toàn lực.
Ánh mặt trời vừa ấm áp lại sáng ngời, trên cung chạy, bọn trẻ tuôn rơi chính mồ hôi và thanh xuân của mình.
Vân Thái đứng bên cạnh cảm thán: “Đứa nhỏ này, thật đáng tiếc, năm nay thằng bé sẽ tốt nghiệp hết cấp hai, định thôi học.”
Khương Nghiên ngạc nhiên: “Bỏ học?”
“Chủ yếu là bản thân học không vào, ngồi không trong trường cũng rất lãng phí thời gian, không bằng sớm lăn lộn ngoài xã hội để lấy kinh nghiệm.”
Khương Nghiên mấp máy môi, nhìn về phía Tôn Hồng, ánh mắt của cậu đang nhìn chăm chú vào vạch đích trước mắt, há miệng thở dốc, liều mạng chạy đi.
Cô nhớ cậu đã từng nói, muốn vào thành phố, muốn lăn lộn xã hội. Dựa vào điều gì, dựa vào quả đấm, dựa vào sức lực, cậu có thể chịu khổ có thể kiên trì. . .
Cậu ngây thơ đáng yêu như vậy, xã hội này đâu đơn giản được như cậu nghĩ, cứ như vậy chạy đi, không vấp ngã mới là lạ.
Đúng lúc này, trên sân vận động truyền đến tiếng xôn xao, Tôn Hồng vì lấy đà quá sức, chân chạm đất không đủ nên chẳng may vấp ngã.
Vân Thái định chạy đến đỡ, lại bị Khương Nghiên ngăn lại.
“Để thằng bé tự mình đứng lên.”
Vân Thái lo lắng nhìn về phía Tôn Hồng, cậu nửa ngồi trên mặt đất, thở hổn hà hổn hển, mồ hôi theo ánh mắt, khuôn mặt của cậu chảy xuống, từng giọt rơi xuống đất, ướt đẫm.
Mệt đến không chịu nổi, ánh mắt khép lại, cậu muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.
Phía sau đã có nhiều bạn nam sắp đuổi kịp và vượt qua cậu.
Khương Nghiên hét lớn với cậu: “Tôn Hồng, đứng lên, đừng bỏ cuộc!”
Tôn Hồng nhìn về phía Khương Nghiên, cuối cùng cắn mạnh vào môi, miễn cưỡng chống người đứng dậy, cố gắng chạy về đích.
Đúng vậy, không thể bỏ cuộc! Thắng lợi ở ngay phía trước rồi, cậu đã nói, cậu sẽ cố gắng, cậu phải liều mạng!
Bên cạnh là tiếng reo hò cổ vũ của bạn cùng lớp.
Tôn Hồng chạy như điên về đích, lao qua dải lụa đỏ, Khương Nghiên vui đến mức nhảy cẫng lên.
Vân Thái cũng chạy về phía Tôn Hồng, dùng sức xoa đầu cậu, vui vẻ nói: “Được lắm nhóc con!”
Tôn Hồng đỏ mặt thở hổn hển, hơi ngượng ngùng nhìn về phía Khương Nghiên, cô giơ ngón tay cái về phía cậu.
Mỗi một học sinh đạt giải quán quân trong đại hội thể dục thể thao, Đoàn Nam đều tự móc tiền túi ra trao thưởng, Tôn Hồng nhận được một trăm đồng, trực tiếp chạy đến trước mặt Khương Nghiên: “Cho này!”
“Ơ, cho chị à?”
“Ừ, cho chị!” Cậu nhìn cô với ánh mắt chân thành: “Chị đã ứng tiền nằm viện cho bà tôi, chỗ này tôi trả cho chị trước, chờ sau này tôi vào thành phố buôn bán có lời, sẽ cho chị hết.”
Khương Nghiên nhận lấy tiền, sau khi gấp gọn, bỏ vào trong túi áo sơ mi trắng lấm lem của cậu: “Chờ khi nào em buôn bán có lời, cùng chia cho chị là được.”
“Được thôi!” Tôn Hồng sảng khoái đồng ý.
Đến khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, đã vào buổi hoàng hôn, Khương Nghiên không lập tức về nhà, mà cùng Tôn Hồng tản bộ quanh sân vận động để tiêu thực, cô chuẩn bị nói chút chuyện với cậu, khiến cậu từ bỏ suy nghĩ bỏ học trong đầu, mà đúng lúc này, cô ngẩng đầu, lại nhìn thấy hiệu trưởng Tần, hiệu trưởng Tần đang đứng trên hành lang tầng ba khu dạy học, đang nhìn cô, hai người liếc nhìn nhau, hiệu trưởng Tần xoay người bước đi.
Hoàng hôn phút chốc rơi xuống sau dãy núi.
Trùm buôn thuốc phiện “Lão Trùng” ẩn nấp trong thôn La Sơn đến giờ vẫn chưa biết tin “Xà Cốt” bị sa lưới, vì hành động lần đó diễn ra khá bí mật, ngay cả hai cô gái bị bắt trên ghế sô pha, bây giờ vẫn chưa được thả ra. Cho nên trong khoảng thời gian này, thủ hạ của “Lão Trùng” vẫn liên lạc với “Xà Cốt”, gần đây mới xác định địa điểm giao dịch, ở khu ruộng phía tây thôn.
Ban đêm, gió đêm hơi lạnh, Tiểu Uông dẫn theo vài người cảnh sát mai phục trong bụi lau xung quanh, quan sát cuộc giao dịch cách đó không xa.
Đêm đen gió buốt, bên cạnh bờ ruộng thấp thoáng mấy bóng người màu đen, kẻ cầm đầu vô cùng lo lắng xoa xoa tay, thỉnh thoảng nhìn về phía nhóm Tiểu Uông.
“Đừng khẩn trương.” Tiểu Uông nói với Xà Cốt qua tai nghe bluetooth: “Nếu có thể thuận lợi bắt được “Lão Trùng”, anh sẽ lập được một công lớn.”
Xà Cốt nhìn từ đông sang tây, nhìn quanh bốn phía. Không lâu sau, bên bờ ruộng, có người đánh xe bò chậm rãi đi tới, đội cảnh sát mai phục xung quanh hoàn toàn tập trung.
Tiểu Uông cầm bộ đàm: “Đội trưởng Lục, “Xà Cốt” đã vào vị trí.”
“Lão Trùng xuất hiện chưa?”
“Có người đến, không xác định có phải “Lão Trùng” hay không.”
Lục Lẫm đi đến hành lang, thấy dưới tán hòe cổ thụ cách đó không xa, chú Vương đang chơi cờ một mình, bên cạnh có một bình rượu nhỏ, nhàn nhã đặt quân cờ.
Mày Lục Lẫm nhíu chặt, nói với Tiểu Uông: “Không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Anh đi ra khỏi nhà, bước tới gốc hòe cổ thụ.
Chú Vương thấy anh đến gần, ngẩng đầu cười cười: “Tiểu Lục, lại đây ngồi.”
“Tối nay chú Vương thật có nhã hứng.” Lục Lẫm ngồi xuống đối diện với ông ta: “Một mình uống rượu đánh cờ.”
“Tối nay trăng rất tròn.” Chú Vương gọi bà bạn già cầm chén rượu đến, rót cho Lục Lẫm một chén: “Cùng chú uống một chén nhé, đánh nốt ván cờ này, được không?”
“Vâng.”
Một cơn gió thổi qua, tiếng lá cây rụng vang lên xào xạc, trăng sáng lấp ló sau tầng mây mỏng.
“Tiểu Khương đi đâu rồi?” Chú Vương vừa đi một nước cờ, vừa nói: “Tối nay ăn cơm cũng không thấy con bé đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!