Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Giữa tháng sáu, Đường Á Nam trở lại trường số 2 tham gia thi tổng kết cuối kỳ.

Ngoại trừ một môn đã thi xong, vẫn còn năm môn nữa, thi trong tổng hai ngày.

Lúc có điểm, cô vẫn giữ vững thành tích các môn đều đứng đầu trường số 2.

Bài thi tổng kết của cả thành phố đều giống nhau, Đường Á Nam thi xong lại về trường số 1.

Trong tiết Hóa học, giáo viên đang giảng đề trên bục giảng, cô ghé vào bàn, vừa nghe giáo viên giảng, vừa phân tâm làm một đề thi khác.

Đề thi rất đơn giản, không đến 20 phút đã làm xong.

Đường Á Nam buông bút, Chu Hạo rút đề đó sang xem.

“Cậu làm bài thi lớp 9 làm gì?” Ánh mắt cậu mang theo tia khó hiểu.

“Ồ, không có gì.” Đường Á Nam lấy đề về: “Tớ chẳng có chuyện gì làm nên làm bừa gϊếŧ thời gian.”

“Chẳng có chuyện gì làm...” Chu Hạo thấp giọng nhắc lại, lại nói: “Chẳng có chuyện gì làm không làm đề lớp 12 lại đi làm đề lớp 9?”
Ánh mắt Đường Á Nam hơi động: “Đề lớp 9 dễ hơn mà, mấy bài chúng mình đang phải làm khó chết đi được, tớ làm mấy đề đơn giản hơn chút để giảm bớt áp lực.”

Chu Hạo hơi giật khóe miệng: “Thế à.”

Giọng điệu của cậu rõ ràng là không tin.

Đường Á Nam cất đề thi xong, bàn tay ở sau bàn kéo lấy tay cậu: “Chu Hạo...”

“Nói thật đi.”

Đường Á Nam lẳng lặng rụt tay về, vài giây sau mới mở miệng: “Được rồi, nói cho cậu là được chứ gì. Mấy ngày trước tớ tìm việc gia sư, nghỉ nghè phải dạy thêm cho một học sinh lớp 8, đây là việc mà một chú tớ quen giới thiệu, nghe nói thành tích của cậu bé kia rất tốt, nhưng tính cách hơi cổ quái, suốt ngày cứ nghĩ việc làm khó người khác, mấy giáo viên ngày trước dạy bù cho cậu ta đều bị chọc tức bỏ việc rồi.”
Chu Hạo nhìn cô: “Vậy cậu còn nhận?”

Đường Á Nam nói: “Nhưng tớ đã đồng ý người ta rồi, hơn nữa tiền công nhà đó trả cũng rất cao.”

Cô nói đến chuyện tiền bạc, Chu Hạo không nói tiếp nữa, thay đổi đề tài: “Người chú kia của cậu là người như nào?”

“Chú ấy là bạn của bố tớ, mấy năm nay bố tớ không ở nhà, chú ấy rất quan tâm chăm sóc mẹ con tớ, công việc ở siêu thị của tớ cũng là do chú ấy liên hệ giúp đấy.”

“Nghỉ hè năm nay chúng ta phải học thêm, nửa tháng sau khi nghỉ hè và nửa tháng trước khai giảng, cậu biết không?”

Đường Á Nam gật đầu: “Biết.”

“Vậy mà cậu còn có thời gian dạy thêm cho người khác à?” Chu Hạo hỏi cô.

Đường Á Nam đã sớm nghĩ kỹ vấn đề này rồi: “Chẳng phải giữa hè còn có 1 tháng nghỉ ngơi đấy à? Chú đã thương lượng giúp tớ rồi, tớ có thể bắt đầu dạy người ta từ giữa tháng 7 đến giữa tháng 8, 3 tiếng mỗi sáng từ thứ 2 đến thứ 6, như vậy thời gian còn lại tớ có thể tự sắp xếp việc khác.”
Chu Hạo nghiêng đầu, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Vẫn đến siêu thị làm thêm?”

Đường Á Nam “Ừm” một tiếng, không nói gì khác.

Giáo viên Hóa học chậm rãi đi từ trên xuống, đi đến bên cạnh bọn họ, đặt viên phấn trong tay xuống trước mặt Chu Hạo: “Em lên bảng viết lại mấy công thức phương trình tôi vừa giảng lần nữa đi.”

Đường Á Nam khẽ rụt cổ, thầm nghĩ toang rồi, vừa nãy cô chỉ chăm chú nói chuyện với Chu Hạo, chẳng nghe gì cả.

Chu Hạo ngước mắt, cầm phấn đi lên bục giảng.

Chưa đến hai phút lại trở về.

Giáo viên Hóa học nhìn cậu, ánh mắt là lạ, nhưng cũng chẳng nói gì, đi lên tiếp tục giảng bài.

Nguy cơ được giải trừ.

Nhân lúc giáo viên xoay người, Đường Á Nam lại không sợ chết thò sang, bội phục nói: “Chu Hạo, cậu cừ thật đấy, mấy phương trình này khó vô cùng, thế mà cậu chẳng viết sai tí nào.”
Chu Hạo thờ ơ nói: “Cậu tưởng tớ là cậu à?”

Đường Á Nam sửng sốt, không hiểu: “Ý cậu là sao?”

Chu Hạo cong ngón tay, chỉ vào câu cô làm sai trong đề thi hồi nãy: “Ở đây là hai CO2, không phải một.”

Đường Á Nam: “...”

Được rồi, ai bảo người ta là siêu học bá giấu mình cơ chứ.

Nửa tiết sau, Đường Á Nam và Chu Hạo không nói gì nữa.

Tan học, cả lớp cầm sách ai về lớp nấy.

Trên hành lang có rất nhiều người, Chu Hạo không đi nhanh, Đường Á Nam cũng chậm rì rì duy trì tốc độ đi song song với cậu.

“Nhà của học sinh mà cậu dạy thêm hè này ở đâu?” Chu Hạo đột nhiên mở miệng.

Đường Á Nam ngẫm nghĩ, nói: “Hình như tên là Mân Côi Hoa Viên thì phải, tớ nhớ không rõ, chút nữa tớ về nhà tìm xem.”

Chu Hạo dừng lại: “Mân Côi Hoa Viên?”

“Đúng vậy, nghe nói nơi đó đều là biệt thự, là chỗ người có tiền ở.” Đường Á Nam hỏi cậu: “Tớ vẫn chưa đến đó, cậu biết ở đâu không?”
Mí mắt Chu Hạo khẽ giật, vẻ mặt phức tạp nhìn cô vài giây, một lát sau mới nói: “Không biết.”

“Ồ, vậy tớ chỉ có thể tự đi tìm rồi.”

***

Thi tổng kết cuối kỳ là cả khu cùng thi, trong thời gian hai ngày, thi xong, mọi người còn chưa kịp thở hắt ra một hơi thì lại phải vội vàng thu dọn đồ đạc, dọn đến tòa nhà Trạng Nguyên, nơi nghe nói chỉ có học sinh lớp 12 mới có tư cách học ở đó.

Đó là một tòa kiến trúc mái vòm theo hơi hướng cổ xưa cao hai tầng, gạch đỏ ngói xanh, trên tường bám đầy từng mảng dây thường xuân lớn.

Lớp học của lớp 3 là gian phòng ở ngoài cùng phía Tây ở tầng 1, rộng hơn hai phòng ở giữa một chút. Bên trên hai tấm bảng ở phía trước và phía sau lớp học vẫn còn dán các khẩu hiệu và thời gian đếm ngược ngày thi đại học của các đàn anh đàn chị lớp 12 năm trước.
Đường Á Nam mới đến trường số một nửa học kỳ, đồ đạc không nhiều lắm, tuy vậy cũng phải chạy tới chạy lui hai lượt dưới ánh nắng chói chang, mới dọn hết tất cả đồ đạc và sách vở sang đây được.

Mấy người Chu Hạo đã học 2 năm ở trường này, lần trước là dọn từ trên lầu xuống dưới lầu, lần này dọn còn cách một tòa nhà, lần thứ ba di chuyển, Đường Á Nam giúp cậu cùng sửa soạn lại.

Quý Lâm nhìn bàn học bừa bãi lộn xộn của mình một cái, lại nhìn bàn Chu Hạo được Đường Á Nam giúp đỡ gần như đã dọn xong rồi, vừa hâm mộ vừa ghen tị vừa hận: “Chị Nam, A Hạo chính là tên ngốc, chị đối tốt với cậu ta cậu ta cũng không đáp lại đâu, còn không bằng đến thu dọn giúp em này.”

Chu Hạo lướt ánh mắt lành lạnh qua.

Đường Á Nam cười hỏi: “Vì sao tôi phải thu dọn giúp cậu?”
“Bởi vì chúng ta là bạn học đó, chị Nam chị tốt như vậy, sẽ không phải là người không có tình bạn đâu đúng không?” Quý Lâm đáng thương nói.

Chu Hạo ôm chồng sách cuối cùng đi ra ngoài, lúc đi đến bên cạnh cậu ta, dừng lại: “Tình bạn? Có thể làm thành cơm ăn không?”

Quý Lâm: “...”

Đường Á Nam cũng cười đuổi theo.

“Chị Nam, chị nhìn cậu ấy xem!” Quý Lâm mách lẻo.

Đường Á Nam duỗi tay vỗ vai cậu, ra vẻ sâu lắng trầm tĩnh nói: “Tình bạn, thực sự không thể làm thành cơm ăn.”

Nói xong, cô theo Chu Hạo rời đi, để lại một mình Quý Lâm dậm chân tại chỗ.

***

Thời tiết tháng 7 càng ngày càng nóng, trong phòng học không có điều hòa, chỉ có tám cái quạt điện trên nóc nhà phần phật xoay.

Bởi vì là học thêm hè, trường học không sắp xếp tiết tự học buổi tối.

Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Quý Lâm gấp không chờ nổi mà thu dọn sách vở: “Mịa nó chứ, thời tiết này mà không có điều hòa, đúng là không thể sống, ông đây phải về nhà ngồi điều hòa đây.”
Cậu vừa nói, vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt một lượt.

Phạm Dật Hiền cũng nóng đến nỗi đầu óc mướt mồ hôi, nhưng vẫn tốt hơn Quý Lâm một chút: “Hay là cậu hy sinh tí đi, kêu bố cậu nói với hiệu trưởng trường mình lắp một cái điều hòa cho lớp, tiền điện thì lớp chúng ta cùng đóng.”

“Cậu cứ mơ đi.” Quý Lâm trừng cậu ta: “Thế thì tớ đây chắc chắn bị bố đánh chết đấy.”

Phạm Dật Hiền đã sớm đoán được kết quả, cười hắc hắc: “Nếu không sao có thể nói là để cậu hy sinh chứ.”

“Cút cút cút đi.” Quý Lâm đá sang một cái.

Bốn người cùng nhau ra khỏi phòng học, vừa đi vừa nói chuyện.

Là bạn nữ duy nhất có thể đi gần bọn họ, từ tước đến nay Quý Lâm lại không hề coi Đường Á Nam là con gái, có gì nói nấy: “Chị Nam, có phải chị cơ địa mát không?”
Đường Á Nam khó hiểu: “Cơ địa mát cái gì cơ?”

“Thì là không sợ nóng đó.” Quý Lâm giải thích: “Bây giờ nóng như vậy, hình như trước giờ em chưa từng nghe chị kêu một tiếng nóng nào, cũng không thấy chị ra mồ hôi bao giờ, rốt cuộc sao chị làm được thế?”

Đường Á Nam nghiêng đầu: “Chẳng có gì làm được không làm được cả, quen là được mà.”

Quen? Quý Lâm không tin: “Chẳng lẽ trước giờ ở nhà chị không mở điều hòa à?”

Đường Á Nam gật đầu.

Thực sự ở nhà cô đều không mở điều hòa, tiền điện quá đắt, bình thường cô chỉ bật quạt.

“...”

Quý Lâm khẽ chọc cánh tay Chu Hạo, dùng giọng nói mà Đường Á Nam không nghe được, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tớ mới phát hiện chị Nam còn diễn rất sâu, nói dối không cần chuẩn bị mà cũng chẳng hề chớp mắt, đỉnh, quá đỉnh.”
Chu Hạo liếc cậu ta một cái, dửng dưng đáp lại: “Cậu ấy không nói dối.”

Không nói dối? Quý Lâm sờ sờ cằm: “Sao cậu biết?”

“Liên quan đến cậu à?”

Cậu chẳng thèm nhìn cậu ta, đi xa.

Quý Lâm dừng lại: “Tiểu Hiền Tử, cậu có cảm thấy vừa rồi A Hạo hơi kỳ lạ không?”

Phạm Dật Hiền nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, bất lực nói: “Cậu mắng chị Nam diễn rất sâu, cậu ấy không đánh cậu là tốt lắm rồi.”

“Chẳng lẽ không phải à? Ngày trời nóng bức trong nhà ai mà mẹ nó không bật điều hòa chứ, cũng không phải không trả nổi tiền điện!”

Nói là nói như vậy, Quý Lâm lại bổ sung một câu: “Có phải cậu ấy hiểu lầm rồi không? Tớ chỉ đùa chút thôi, có phải thật sự mắng chị Nam đâu.”

Phạm Dật Hiền trừng cậu ta một cái, chẳng buồn phí lời với cậu ta nữa: “Ngày trước ai nói bản thân hiểu tình thú thế? Cậu ngu chết đi được.”
***

Chu Hạo về đến nhà, ngoại trừ dì giúp việc, Chu Thần cũng ở nhà.

Từ ngày xảy ra chuyện kia, gần đây Chu Thần cực kỳ ngoan ngoãn, ngay cả nghỉ hè cũng suốt ngày ở nhà, không giống ngày thường động một chút lại chạy ra ngoài.

Lúc Chu Hạo vào cửa, Chu Thần đang ở trong phòng khách chơi game.

“Hạo Hạo về rồi, mau đến đây, dì vừa mới cắt dưa hấu lạnh, mau đến ăn một chút.” Dì giúp việc bưng một đĩa dưa hấu đặt ở trên bàn trà phòng khách.

“Cảm ơn dì.” Chu Hạo đặt cặp xuống.

Chu Thần thấy cậu đến đây, hừ một tiếng, biểu tình lập tức trầm xuống, game cũng chẳng thèm chơi nữa, ném tay cầm đứng dậy đi lên lầu.

Chu Hạo nhìn bóng lưng cậu ta: “Anh nghe nói nghỉ hè bố lại mời giáo viên đến dạy thêm cho em?”

Chu Thần dừng lại, quay đầu, giọng điệu không tốt: “Liên quan gì đến anh?”
Chu Hạo nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Đúng là không liên quan gì đến anh, chỉ là thân làm anh trai, anh cần phải nhắc nhở em một câu, chuyện ngày trước em làm, bố rất tức giận, nếu em không muốn lại chọc bố nổi điên lên thì đối xử tốt với giáo viên mới một chút, ít nhất, đừng lại chọc người ta tức giận bỏ về.”

Chu Thần ghét nhất là Chu Hạo tự lấy thân phận anh trai cậu ta, nghe vậy bực bội trừng cậu một cái, há mồm mắng: “Đồ điên.”

Cậu ta nện mạnh bước chân, va vào sàn nhà gỗ phát ra tiếng bụp bụp.

Qua vài giây, một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, Chu Thần mạnh mẽ đạp đổ cửa phòng.

Nhấn Mở Bình Luận