Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Hiếm có ngày không cần học tự học buổi tối và cũng không có bài tập, mọi người điên cuồng xõa cả một buổi tối, hết chơi game lại đến ca hát, mãi đến hơn 10 giờ tối mới định về nhà.

Cổng trường đã đóng từ lâu, mấy bạn ở ký túc xá không về được, rủ nhau đến phòng trọ gần trường thuê phòng.

Quý Lâm đi theo hóng hớt: “A Hạo, chúng mình cũng đi thuê đi?”

Chu Hạo liếc cậu một cái: “Làm gì?”

“Thuê phòng đó!” Quý Lâm nhướng mày: “Cậu nói xem làm gì?”

Cậu chàng nói câu này vô cùng ái muội, rõ ràng đang nói đùa, một tốp bạn nữ xung quanh vẫn đỏ mặt như cũ, không dám nhìn bọn họ, song lại đều dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe lén câu tiếp theo.

Các bạn nam thì không nhỏ nhẹ như vậy, thoáng một cái hô hào hết cả lên, còn có người huýt sáo mấy tiếng.

Phạm Dật Hiền cười như không cười: “Muốn thuê phòng với A Hạo, cậu hỏi ý chị Nam chưa?”
Đường Á Nam bị Ân Đào kéo cánh tay đi đằng trước, trong tất cả các bạn nữ chỉ có mình cô không thấy thẹn thùng gì.

Bị điểm mặt gọi tên, cô quay đầu lại, sang sảng nói: “Các cậu đi đi, tớ không ý kiến gì đâu.”

“Người còn chưa phải của cậu đâu, mặt dày như vậy, có biết xấu hổ không?”

Một giọng nói không hợp không khí vang lên, mọi người nhìn qua, là Cố Vân.

Chu Hạo và Đường Á Nam cũng nhìn sang theo.

Chu Hạo không có biểu tình gì, Đường Á Nam cũng không có biểu tình gì.

Ngược lại là người vây xem, Quý Lâm là người nổi giận đầu tiên: “Cậu mắng ai không biết xấu hổ đấy?”

Cố Vân thích Chu Hạo, lại không thích mấy người Quý Lâm, đặc biệt là sau khi biết thư tình cô nhờ bọn họ đưa đã bị bọn họ đọc được, lập tức tức giận đốp lại: “Ai đáp lại thì là mắng người đó đấy.”
“Cậu thèm đánh đúng không?”

Quý Lâm vén lên tay áo, cậu khó chịu với Cố Vân từ lâu, ở trong trường cậu nhịn, nhưng giờ ra khỏi cổng trường rồi, là hoàn toàn không nể nang cô chút nào luôn: “Tớ nói cho cậu biết, đừng tưởng ông đây không đánh con gái là cậu có thể hếch mặt lên trời mà coi thường ông đây!”

Cậu với Cù Duệ là bạn học cấp hai, lúc Cù Duệ chơi bời lăn lộn với một đám người kia, cậu không phải chưa từng nghịch cùng, chỉ là sau khi lên cấp ba đã thu tính thu nết lại.

Quý Lâm đột nhiên tức giận, các bạn nữ giật mình hoảng sợ, đều không dám hé răng.

Nhóm bạn nam vội xúm lại, sợ cậu chàng thật sự ra tay, chen vào ngăn cách cậu chàng và Cố Vân.

“Quý Lâm, đàn ông đàng hoàng không ra tay với phụ nữ.”

Chuyện này ai nấy đều thấy được là Cố Vân quá đáng, nhóm con trai không một ai để ý cô, tất cả đều nói chuyện với Quý Lâm.
“Đúng vậy, cậu cũng đừng so đo với cô ta làm gì, ha.”

Mấy bạn nam cậu một câu tớ một câu khuyên nhủ, sắc mặt Quý Lâm vẫn chẳng thấy tốt hơn chút nào.

Phạm Dật Hiền vắt ngang cánh tay trước mặt cậu chàng: “Được rồi, chị Nam còn chưa tức kia kìa, cậu cáu cái gì.”

Mọi người nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn sang Đường Á Nam.

Lúc này Quý Lâm mới hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Vân một cái, rồi xoay người sang chỗ khác.

Loại con gái này, nhìn nhiều thêm lần nào là thấy ngứa mắt thêm lần ấy.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Đường Á Nam nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Các cậu nhìn tớ làm gì?”

Không khí trầm mặc quỷ dị một lúc, không ai trả lời.

Phạm Dật Hiền sợ mọi người ngượng ngùng, chủ động hòa hoãn bầu không khí: “Chị Nam, chị đừng chấp nhặt với loại người này làm gì, lần sau bọn em ra ngoài chơi không dẫn cậu ta theo nữa.”
Cố Vân nhíu mi, không phục nói: “Hoạt động của lớp, dựa vào đâu không dẫn tớ theo?”

“Vậy sau này không tổ chức hoạt động của lớp nữa, bọn tớ chơi riêng, người muốn tham gia thì báo một tiếng, còn về cậu...” Quý Lâm lạnh lùng quét cô nàng một cái: “Không, có, cửa.”

Cố Vân cũng là người có cái “tôi” lớn, nghe cậu chàng nói như vậy, dậm chân nói: “Không dẫn theo thì không dẫn theo, tớ thèm vào ấy!”

Cô ta tức giận xoay người.

Nhưng cũng không đi, cô ta muốn ở lại nhìn xem Đường Á Nam và Chu Hạo có phản ứng gì với chuyện này.

Vừa rồi cô ta cố ý nói như vậy, cô ta muốn biết rốt cuộc Chu Hạo có thái độ gì đối với Đường Á Nam.

Đại hội thể thao hôm nay, không biết từ đâu truyền ra một tin, nói Chu Hạo đã có bạn gái, là người trong lớp bọn họ.

Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của cô ta là Đường Á Nam, nhưng không sao tin được, dù sao người có tính cách như Chu Hạo, có thể làm bạn với con gái đã là kỳ tích rồi, sao có thể có bạn gái chứ?
Mãi đến lúc tan học, bọn họ tập hợp lại ra ngoài ăn cơm, chỉ không thấy mỗi hai người Chu Hạo và Đường Á Nam.

Lại sau đó nữa, bọn họ cùng nhau đẩy cửa tiến vào.

Lúc ăn cơm, cô ta còn trông thấy Đường Á Nam gắp đồ ăn cho Chu Hạo, còn về việc Chu Hạo có ăn không, cô ta không thấy được.

***

“Chị Nam.”

Ân Đào cũng không thích Cố Vân, muốn an ủi Đường Á Nam, vừa mở miệng, Đường Á Nam khẽ vỗ cánh tay đang kéo tay cô của cô nàng.

Cô nàng hơi do dự, buông lỏng tay ra.

Đường Á Nam cong môi, đi vài bước về phía Cố Vân.

Cố Vân thấy cô lại đây, theo bản năng lùi về phía sau, nghĩ đến bản thân đâu có nói sai, vì thế lại đứng yên bất động, ưỡn ngực ngẩng đầu.

Đường Á Nam thấy cô ta bày ra bộ dáng sẵn sàng đón quân địch, bỗng dưng bật cười: “Cậu làm gì đấy? Muốn đánh nhau với tôi à?”
Đường Á Nam biết đánh nhau, Cố Vân đã sớm nghe nói, nhưng cô ta chưa từng trông thấy Đường Á Nam đánh người, cũng không cảm thấy một đứa con gái gầy đến như cây sào kia có thể giỏi đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ vung tay múa chân mà thôi.

Cô ứ thèm sợ.

Cố Vân dựng thẳng eo, khoanh tay, vẻ mặt châm chọc: “Tôi chẳng có tâm tư đánh nhau với cậu, đừng tưởng những người khác nể mặt cậu thì tôi sẽ sợ cậu. Người không biết xấu hổ tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng cũng chưa thấy người nào da mặt dày như cậu đâu, rõ ràng người ta không thích cậu, lại còn quấn lấy người ta không buông, loại người gì không biết!”

Đường Á Nam yên tĩnh nghe cô ta nói xong, mới lên tiếng: “Cậu nói cho rõ ràng, người ta là ai, người không thích tôi là ai, còn có tôi da mặt dày quấn lấy ai?”
Đáp án của câu hỏi này ai cũng biết, nhân vật chính còn đứng ở bên cạnh đây này.

Nhưng bị Đường Á Nam hỏi thẳng ra như vậy, Cố Vân ngược lại lại ngại nói ra.

“Cậu biết rõ cố hỏi.” Cô ta nói xong, ánh mắt lướt qua chỗ Chu Hạo theo bản năng, chỉ là cậu bị mọi người chắn hết rồi, hoàn toàn không trông thấy.

“Tôi là không biết mới hỏi mà.” Đường Á Nam nghiêng đầu khẽ chớp mắt.

“Trong lòng cậu tự hiểu.” Cố Vân cắn răng nói.

“Tôi không hiểu lắm.” Đường Á Nam nói thẳng.

Quý Lâm không nghe tiếp nổi nữa: “Chị Nam, chị nói mấy chuyện vớ vẩn này với cậu ta làm gì.”

Đường Á Nam gật đầu, cảm thấy cậu chàng nói có lý: “Cũng phải, mình nói mấy chuyện vớ vẩn này với cậu ta làm gì.”

Nói xong bèn xoay người định đi.

“Cậu đứng lại.” Cố Vân gọi cô lại: “Vừa rồi cậu... Rốt cuộc có ý gì?”
Đường Á Nam quay đầu lại, cười như không cười: “Không có ý gì, chỉ là... Trông thấy một con thú cưng rất đặc biệt ở ven đường, muốn chọc nó chút thôi.”

“Con thú cưng gì?” Cố Vân chưa load kịp.

Đường Á Nam cười tủm tỉm, không nói gì, lướt qua mọi người, vô cùng vui vẻ chạy đến bên cạnh Chu Hạo, nhìn cậu nói: “Không còn sớm nữa, tớ sợ còn không về mẹ tớ sẽ lo lắng, tớ đi trước nhé.”

Chu Hạo gật đầu: “Tớ đưa cậu về.”

Đường Á Nam nhìn cậu cười: “Ok.”

Phòng trọ ở ngay phía trước, cách khoảng mười mấy mét.

Quý Lâm bị chuyện này làm quạo, cũng chẳng còn tâm trạng đưa bọn họ đến phòng trọ nữa, cũng đi sang theo: “Chị Nam, đã muộn thế này rồi, một mình chị đi về bọn em không yên tâm, em cũng đưa chị về.”

“Tớ cũng đi tớ cũng đi.” Phạm Dật Hiền cũng đuổi theo.
Bốn người bọn họ đi rồi, những người còn lại ai phải về nhà thì về, ai thuê phòng thì thuê, nhanh chóng tan cuộc.

“Cố Vân, tớ cũng về đây, cậu về nhà sớm một chút nhé.”

Nhóm con gái lúc trước đi song song với Cố Vân chào hỏi một tiếng rồi cũng rời đi, cả một chỗ rộng lớn nhanh chóng chỉ còn dư lại một mình cô nàng.

Cố Vân hừ một tiếng, lấy điện thoại trong cặp sách ra, gọi một cuộc.

Hơn mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng ở ven đường phía trước cô.

Cố Vân kéo cửa xe ra, lên xe.

***

Khi chỉ còn lại bốn người bọn họ, Quý Lâm mắng Cố Vân suốt cả đoạn đường, khó khăn lắm mới xả hết bực tức ra, dừng lại, ba người bên cạnh vẫn không phát ra một tiếng nào.

Quý Lâm lập tức thấy hơi nhạt nhẽo: “Tớ bảo này, ba người các cậu nói một câu cái xem nào. A Hạo, con cɧó ©áϊ Cố Vân kia nói Chị Nam như vậy, cậu không có phản ứng gì à?”
“Phải phản ứng gì?” Chu Hạo nhàn nhạt hỏi.

“Gì vậy hả.” Quý Lâm đẩy cậu: “Cậu với chị Nam không phải đang... Vậy mà cậu không nói giúp chị Nam nói chuyện, quá đáng thật đấy, nếu tớ là cậu, tớ nhất định...”

“Nhất định thế nào?” Đường Á Nam ở phía bên kia của Chu Hạo thò đầu ra hỏi cậu chàng.

Quý Lâm buồn bực nhìn cô một cái, xua xua tay: “Phải phải phải, hóa ra chị Nam không phải con gái, cậu cũng không coi chị ấy là con gái. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Chị Nam sức chịu đựng tâm lý mạnh, nhưng cậu cũng không dỗ dành câu nào à?”

Đường Á Nam không nghe tiếp nổi nữa: “Này, Quý Lâm cậu nói rõ ràng cho tôi, cái gì mà tôi không phải con gái?”

“Chị là cô gái nam tính.” Sợ cô không nghe rõ, còn cố ý nhấn mạnh: “Là cô gái nam tính, không phải cô bé.”
“Mị nhà cậu...” Đường Á Nam đuổi theo, làm bộ muốn đánh cậu ta.

Quý Lâm lập tức lấy Phạm Dật Hiền làm lá chắn, vừa trốn vừa không sợ chết mà nói: “Nhìn đi, nhìn đi, bảo sao vừa nãy A Hạo không nói giúp cho chị!”

Cậu là đang cố ý chọc Đường Á Nam, muốn khiến cô quên đi chuyện vừa rồi.

Đường Á Nam vờ đánh cậu ta vài cái, chẳng thèm care cậu ta nữa, chạy về bên cạnh Chu Hạo, lôi tay cậu hỏi: “Cậu giận à?”

“Giận gì?” Chu Hạo cúi đầu nhìn cô.

“Lời vừa nãy của Cố Vân đó.”

“Không có.”

Đường Á Nam nhón mũi chân sáp lại, quan sát cậu ở cự ly gần: “Thật sự không có à?”

Chu Hạo nói lại: “Không có.”

“Tại sao?” Quý Lâm lại trở lại, hóng hớt hỏi.

Đường Á Nam lui ra.

Chu Hạo nói: “Tớ có phải của cậu hay không, không phải mấy câu của người khác nói mà được.”
Đường Á Nam vẫn nhớ câu nói đầu của Cố Vân ngay, nghe vậy cười hì hì nói: “Nói như vậy, cậu thừa nhận cậu là của tớ rồi à?”

Cô bỗng vui quá, chút buồn bực khi nghe thấy mấy lời nói vừa nãy của Cố Vân cũng bởi vậy mà tan thành mây khói.

Chu Hạo không đáp, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Quý Lâm và Phạm Dật Hiền vẫn đang ngơ ngác chưa thông: “Hai cậu vẫn không đi?”

“Đi, đi đâu?” Phạm Dật Hiền nhất thời không nhảy số kịp.

Đường Á Nam chen vào nói: “Không phải các cậu muốn cậu ấy dỗ tôi à, các cậu không đi, sao cậu ấy dỗ tôi được?”

Hai chiếc bóng đèn công suất lớn: “...”

Hóa ra là ngứa mắt hai kẻ dư thừa bọn họ.

“Ok, bọn tớ đi đây, mai gặp.” Quý Lâm buồn bực nói, chưa được một lúc lại nói: “Chị Nam, em còn một câu muốn hỏi.”

“Ừm?”

“Vừa rồi chị nói là một con thú cưng rất đặc biệt, là cái quỷ gì thế?”
Đường Á Nam cười: “Sau này gặp được loại chuyện này, có thể không cãi cọ thì đừng cãi, dù sao... Cậu đi trên đường bị chó cắn, cũng không thể cắn ngược lại chó đúng không? Nếu cảm thấy uất ức, dọa cô ta một chút là được, chúng ta là người mà, không cần chấp nhặt với thú cưng.”

Quý Lâm đứng yên tại chỗ, ngẫm lại hai lần mới hiểu được ý của Đường Á Nam, dựng ngón tay cái với bóng lưng của cô, bội phục nói: “Vẫn là chị Nam nhà mình đỉnh.”

***

Chu Hạo đưa Đường Á Nam đến cửa khu nhà, Đường Á Nam không để cậu đi thêm vào nữa: “Cậu trở về đi, tự tớ về được rồi.”

Chu Hạo “Ừm” một tiếng, không nhúc nhích.

Đường Á Nam cười híp mắt nói: “Sao thế, không nỡ xa tớ à?”

Chu Hạo nhìn cô hỏi: “Vừa rồi cậu thấy uất ức không?”

Đường Á Nam giật mình, sau đó nói: “Sao lại hỏi vậy?”
“Cậu nói với Quý Lâm, cảm thấy uất ức.”

Đường Á Nam không ngờ cậu nghe chi tiết vậy, thở ra một hơi, ngẫm nghĩ nói: “Hình như có một chút, mà cũng không có. Vừa rồi lúc cậu ta nói như vậy, mới đầu thật sự tớ hơi mất lí trí, muốn nói cho cậu ta biết tớ không phải như cô nói.”

“Ừm, vậy sau đó thì sao, vì sao lại không uất ức nữa?”

Đường Á Nam cúi đầu, mũi chân vẽ vòng vòng trên mặt đất.

Cô nén giọng: “Bởi vì tớ không muốn để người khác cảm thấy tớ đang cố ý lấy cậu ra để trả thù cậu ta. Chúng mình có ở bên nhau hay không chẳng liên quan gì đến cậu ta cả, giống như cậu nói ấy, không phải cậu ta nói cậu không phải thì là không phải, nên sao tớ phải tức giận chứ?”

Nói xong một câu cuối cùng, cô đột nhiên ngẩng đầu, tươi cười xinh đẹp xán lạn.
Chu Hạo có thể không để ý đến ánh mắt của người khác, cô cũng có thể.

Xét đến cùng đây là chuyện của hai người bọn họ, chẳng có quan hệ chút nào đến người khác,người khác nói như thế nào cũng chẳng sao.

Tính tình trước kia của Đường Á Nam cũng coi như nóng nảy hấp tấp, nhưng sau khi ở bên Chu Hạo, cô phát hiện bản thân càng ngày càng trầm ổn hơn rồi.

Chu Hạo nhìn cô một lát, đột nhiên mở miệng: “Tớ bồi thường cho cậu.”

“Bồi thường gì?” Đường Á Nam đầy chờ mong.

Ngay sau đó, Chu Hạo cúi đầu, hôn xuống trên cánh môi cô, vừa tiếp xúc rồi lập tức rời đi, nhanh như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Nhấn Mở Bình Luận