Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


“Không cần.” Cao Dật bỏ tay Bạch Lạc Âm ra khỏi tay áo, ngón tay Bạch Lạc Âm không còn, nháy mắt cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng.

"Chúng ta đi thôi." Sau đó Cao Dật đi vài bước, bước chân lại ngừng lại, đang chờ Bạch Lạc Âm.

Lúc này, không ai biết được, trong đôi mắt anh ôn nhã, tới cùng là như thế nào trải qua gian khó. Mà gian khó qua đi, là con ngươi vẫn lại u ám, đến chính anh cũng không biết.

Vệ Lan nhìn thấy con trai ngồi ở sô pha, không nói một lời, lại sợ con trai nghĩ nhiều, bà đi tới, ngồi xuống.

“Tiểu Dật!” Vệ Lan gọi tên con trai, bà muốn cùng anh ta nói chuyện, đã suy nghĩ mấy ngày, nhưng mà không biết mở miệng nói như thế nào.

“Mẹ, mẹ có việc gì cứ nói?” Cao Dật miễn cưỡng nở nụ cười, chỉ là cười nhưng không thấy thoải mái, chỉ thấy mệt mỏi.


“Ài…” Vệ Lan than nhẹ một tiếng. “Mẹ biết trong lòng con có vị Lục tiểu thư kia, nhưng mà, thực sự là hai nhà chúng ta có chênh lệch quá lớn, không phải mẹ không đồng ý, chỉ là, bây giờ xem ra nhìn lại, mẹ vẫn lại cảm thấy Lạc Âm tốt hơn một chút.”

“Mẹ, mẹ nghĩ muốn nói gì?” Cao Dật không muốn lại cùng Vệ Lan nói chuyện này, anh chỉ là muốn biết ý tứ thực sự của mẹ anh ta là gì.

Tiểu Dật, Vệ Lan muốn nói lại thôi, cũng khó có thể mở miệng.

“Bụng Lạc Âm cũng càng lúc càng lớn, con muốn làm sao bây giờ, đến khi đứa bé sinh ra, là con riêng sao?”

Trái tim của Cao Dật có chút đập nhanh, anh không thể trả lời.

“Cho nên, mẹ muốn con tái hôn với Lạc Âm, đây là lựa chọn tốt nhất phải không?” Vệ Lan nói, cũng lo lắng con trai sẽ cự tuyệt, nhưng mà, không tồi, tuy hiện tại anh không nói gì đồnng ý nhưng mà cũng không có nói một câu không đồng ý.

Cho là khi Vệ Lan lại muốn mở miệng, nhưng mà Cao Dật đứng lên.

“Mẹ, con còn có việc, trước muốn ra ngoài, muộn sẽ trở về.” Lời của anh ta vừa dứt, người đã đi ra ngoài, xem như Vệ Lan muốn nói gì, anh cũng không nghe thấy rồi.

Gió đêm lạnh có chút nói không nên lời, Cao Dật nắm thật chặt cổ áo của mình, anh đứng ở trước cửa Lục gia, thực ra cũng không biết mình rốt cuộc đứng ở đây chờ cái gì, lại muốn được đáp án như thế nào, một chiếc xe dừng lại, trong xe đi ra là một cô gái trẻ tuổi, thân hình hơi gầy, nhưng khung xương lại làm cho người ta cảm thấy người cảnh đẹp ý vui, đúng là gầy đén chỗ hoàn mỹ.

Cô xắn cổ tay áo lên, đeo một chuỗi vòng tay bạc, rốt cuộc dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu vào sợi bạc bắn ra ánh sáng chói lóa mắt.

Khi mà Cao Dật vừa muốn tiến lên, từ trong xe một người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp đi tới, người phụ nữ vội vàng lôi kéo cánh tay người đàn ông, hình như là đang nói cười gì đó cùng người đàn ông.

Người đàn ông vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt người phụ nữ, mà hình như người phụ nữ đang cười, càng thêm ôm chặt cánh tay người đàn ông, hai người nói cười một chút rồi đi vào trong cửa, sau đó phịch một tiếng cửa đóng lại.


Bên ngoài lại thổi qua một đạo gió lạnh, cái mùa này thứ có duy nhất chính là lạnh, không biết từ nơi nào thổi đến một mảnh lá cây, đúng lúc rơi vào đỉnh đầu của anh.

Đột nhiên Cao Dật gượng cười đau khổ, sau đó xoay người, rời đi nơi này.

Là, cô nói rất đúng, cô là thiên kim Lục gia, muốn cái gì không có, còn anh chỉ là một bác sĩ, anh như thế nào đều quên cô không phải Hạ Nhược Tâm, không tồi, kể cả Hạ Nhược Tâm vỗn dĩ cũng không là của anh.

Bọn họ cũng giống như là rất nhiều nam nữ khác, ly ly hợp hợp, hợp hợp ly ly, cuối cùng cũng không ở cùng nhau, có nợ nhưng lại không duyên, mà vô cùng đáng tiếc, anh cùng với Hạ Nhược Tâm, trước sau đều là có duyên nhưng không có phận.

Nếu, đây thật sự là cô muốn, như vậy, anh cũng thành toàn một phần cho cô.

Mà lúc này ở trong nhà Lục gia, mới vừa vào cửa, Hạ Nhược Tâm thả tay đang ôm người đàn ông ra, lại đứng cách xa anh hơn một thước* khoảng cách an toàn.

*một thước: một phần ba mét

“Như thế nào, lợi dụng xong rồi nghĩ muốn bỏ ra, em cho tôi Sở Luật là ai?”

Sở Luật tự nhiên đổi giày, nghênh ngang, tiến dần từng bước, anh ngồi trên sô pha, trong đôi mắt đen, tổng như mà mang theo một ít sở ý khác, nhưng Hạ Nhược Tâm đối với anh không thiệt, mặc kệ trước đây, vẫn lại là bây giờ, bỏ thời gian bốn năm, người đàn ông này, đối cô, cho tới bây giờ đều không có sai lầm, có cũng chỉ là âm kém dương sai.

Cho nên, sự tức giận của cô tung ra không tới người anh, hơn nữa, hiện tại cô cũng ném chuột sợ vỡ bình, như…

“Cha.”Tiểu Vũ Điểm nghe thấy âm thanh bên ngoài, ôm búp bê cũ của mình chạy tới. Sau đó tự động leo lên chân cha, cùng cha nói chuyện, Hạ Nhược Tâm có chút cảm giác buồn vì bị con gái vứt bỏ.

Cô cùng con gái sống nương tựa nhau bốn năm, Sở Luật chỉ cùng con gái sinh sống một năm, nhưng mà hiện tại mắt thấy đều là muốn đem con gái của cô đoạt đi.


Sở Luật xoa xoa tóc mềm của con gái, làm sao có thể không phát hiện ra khuôn mặt buồn rầu của Hạ Nhược Tâm.

“Con bé mới vừa tìm trở về, có rất nhiều chuyện không nhớ, đến nói cũng sẽ không nói.” Sở Luật nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đây xem như là giải thích. “Khi đó, con bé chỉ nhận ra anh, là anh tự tay đem theo con bé một năm qua, đến khi càng về sau, từ từ học nói chuyện, cũng nhớ rõ một chuyện, em cùng bé ở lại mấy ngày để cho bé quen với khuôn mặt hiện tại của em, bé sẽ quen.”

Quen? Hạ Nhược Tâm thật sự cảm thấy anh nói một câu vô nghĩa, đúng vậy, hiện tại Bảo Bảo quen cha, không thể không có cha, chẳng lẽ, để cho cô cướp đoạt con gái với Sở Luật, để làm cho mọi người đều biết sao, bọn họ có thể chịu được thương tổn, nhưng cuối cùng thương tổn còn không phải đứa nhỏ.

Cô ngồi xuống, vô cùng ghen tỵ với Sở Luật, nhưng mà, ghen tỵ đồng thời, cô vẫn cảm tạ người đàn ông này, lúc ấy không có buông bỏ Tiểu Vũ Điểm.

Cô sờ lên mặt mình: “Anh nói tôi có nên chỉnh trở về hay không?”

Sở Luật chậm rãi quay đầu lại, tầm mắt dừng vào cô quay mặt đi.

“Đã có một người Dương Nhược Lâm, em lại muốn làm người kia sao? Thế giới này bộ dạng tương tự rất nhiều, bây giờ em có khuôn mặt như thế nào, có ảnh hưởng sao? Hơn nữa, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vì cái gì không giữ?”

“Anh là nói trước kia tôi xấu?” Hạ Nhược Tâm cũng không có nghe được ý tứ của anh, nhưng mà chỉ có một câu, cô nghe trắng, anh nói, hiện tại mặt cô xinh đẹp, như vậy có phải hay không, trước kia mặt cô xấu, tuy cô biết rõ, hiện tại mặc kệ là khuôn mặt kia, đều là chính cô, nhưng mà trong lòng cô vẫn lại là không thoải mái.

“Cũng rất xinh đẹp.” Sở Luật trả lời vô cùng nghiem trang, đương nhiên, trong lòng anh vốn cũng nghĩ như vậy, ở trong lòng anh, Hạ Nhược Tâm là Hạ Nhược Tâm, khi cô khó khăn, anh đã gặp qua, bộ dạng trước kia của cô, anh cũng gặp qua, xem như hiện tại khuôn mặt thay đổi.

Chẳng lẽ, cô lại không là Hạ Nhược Tâm sao?


Nhấn Mở Bình Luận