Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Thì ra Tiểu Vũ Điểm đã bắt đầu bị rụng tóc, bác sĩ cũng đã nói rằng tác dụng phụ của việc trị liệu sẽ rất lớn, chỉ là cô không nghĩ lại xảy ra nhanh như vậy, Tiểu Vũ Điểm ngủ ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạ thường, một cô bé đáng yêu như thế, nếu như không còn tóc, cô biết phải mở miệng nói thế nào đây, chỉ sợ bản thân cũng không chịu được mà bật khóc không ra tiếng.

Cô không muốn con gái cô dằn vặt đâu, thật sự không muốn như vậy.

Chỉ là, có thể đâu chỉ có chuyện đó xảy ra, mà còn có thể còn nhiều chuyện nữa.

Trong phòng kiểm tra, bác sĩ ngồi đọc tài liệu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu với cô, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, trong nội tâm cảm thấy bất an.


-Thực xin lỗi, cô Hạ, đã có kết quả kiểm tra rồi, cốt tủy của cô và con gái tuy rằng gần giống nhau, nhưng mà vẫn là không thích hợp, trước đó tôi cũng đã nói là, tốt nhất đi tìm bố của cô bé, cô bé bây giờ còn nhỏ, hơn nữa, lúc phát hiện chỉ mới là thời gian ủ bệnh, phương pháp trị liệu bằng hóa chất rất tổn hại đến thân thể cô bé, no còn quá nhỏ, sức chống cự cũng còn kém. Hơn nữa...

Vị bác sĩ nói đến đây, tựa hồ lại là có chút khó nói:

-Cô Hạ, kỳ thật vẫn còn có một cách khác, cô có thể cùng bố đứa bé sinh thêm một cháu nữa, máu ở cuống rốn đứa trẻ đó sẽ cứu được cô bé, nhưng tử cung của cô lúc trước đã bị tổn thương, vì vậy nếu muốn mang thai thì đó là một chuyện rất khó, mà cô bé lại không thể nào ngồi chờ cơ hội chỉ một phần trăm như vậy được. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng cách thứ ba là lấy tủ của bố cô bé, nếu cũng không thích hợp thì chúng tôi sẽ tìm kiếm ở kho tủy quốc tế xem có người nào thích hợp với cô bé hay không.

Vị bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Hạ Nhược Tâm càng lúc càng như ù tai đi, rõ ràng ban đầu cũng có hy vọng, nhưng mà, rồi lại biến mất hết, cô không biết phải mở miệng thế nào với Sở Luật, càng không có khả năng mang thai một đứa bé khác trong thời gian ngắn như vậy, chỉ còn trông đợi vào kho tủy quốc tế, nhưng đó lại càng là niềm hi vọng mong manh.

Cô phải là gì mới có thể cứu được con gái, mới có thể để cho con bé không chịu đau đớn nữa.

Cô ngẩn người đi ra ngoài, mọi sức lực trên thân thể giống như đã cạn kiệt, thậm chí, đến mở đôi mắt cô cũng cảm thấy mệt nhọc.

Trên giường bệnh, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, lông mi thật dài khép hờ, cô biết rõ con gái có một đôi mắt rất đẹp, rất hiểu chuyện cũng rất biết điều.


Tay của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ nhàng vuốt, đem búp bê đặt vào ngực nó, nếu như không có con búp bê này làm bạn, Tiểu Vũ Điểm nhất định sẽ rất cô đơn đấy.

-Mẹ...

Cô bé nhỏ tiếng gọi, xem ra đã tỉnh rồi đấy, Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, sau đó duỗi hai cánh tay nhỏ ra:

-Mẹ, ôm một cái...

Hạ Nhược Tâm dang tay ôm cô bé trong lòng, toàn bộ thân thể nhỏ bé đã nấp trong ngực cô, không biết đang sợ cái gì?

-Mẹ hôm nay sẽ ra ngoài sao?


Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm cầm tà áo của Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu hỏi cô.

-Ừ. - Hạ Nhược Tâm nói:

-Mẹ phải đi làm lại như trước đấy, như vậy mới có thể mua kẹo que cho Tiểu Vũ Điểm ăn được.

Tiểu Vũ Điểm hết sức lắc đầu:

-Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không cần kẹo que, chỉ cần mẹ có được không ạ? Tiểu Vũ Điểm ở nơi này sợ lắm, cả búp bê nữa.

Cô bé ôm chặt con búp bê kia, cho dù đi đâu cô bé cũng không buông nó ra.


Nhấn Mở Bình Luận