Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Hai người phụ nữ kia cuối cùng cũng nhục nhã đủ rồi, hoặc có lẽ là mắng chửi hả giận rồi, hoặc giả như không thể tức giận nổi nữa, nhưng những chuyện này dù sao cũng chẳng có liên quan gì tới Hạ Nhược Tâm, cô thả tay xuống, sau đó xoay người, đi đến phía sau cái thùng kia.“Tiểu Vũ Điểm, ra đây với mẹ nào.” Cô vươn tay ra, tuy rằng bị đánh, nhưng trước mặt con gái, cô vĩnh viễn đều cười.

“Mẹ ơi……” Tiểu Vũ Điểm nhỏ giọng gọi cô, sau đó thân thể be bé lùn xủn từ từ đi ra, gắt gao ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, con búp bê cũng rớt xuống đất.

“Mẹ ơi, mẹ có đau không, Tiểu Vũ Điểm thổi cho mẹ……” Tiểu Vũ Điểm thổi lên mặt Hạ Nhược Tâm, đôi mắt vốn sáng ngời nay đã phủ một tầng nước


“Mẹ không đau, không cần thổi đâu con,” cô lau khô nước mắt trên mặt con, lúc này mới nhặt con búp bê rơi trên đất kia lên, phủi bụi, thả lại vào ngực con, tay xoa đầu bé.

Đều là cô không tốt, xem đi, làm Tiểu Vũ Điểm khóc rồi.

“Chúng ta đi về nhé,” cô không nhắc lại chuyện vừa rồi, những chuyện đó là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến con, con chỉ cần biết có mẹ thương con là được rồi.

Cô ôm con lên, quay về bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn nép vào vai Hạ Nhược Tâm, nhắm mắt, nhưng khuôn mặt nhỏ của bé lại nhiều thêm mấy phần cảm xúc, mà những cảm xúc đó, dáng lẽ ra không nên xuất hiện trên khuôn mặt một đứa bé con, dường như bé đột nhiên trưởng thành hơn không ít.


Hai tay bé nắm chặt, sau đó buông ra, nắm áo Hạ Nhược Tâm, không muốn buông tay.

Bệnh viện, tiêm xong, Tiểu Vũ Điểm đã mệt nên ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm ngồi bên giường bệnh, để con búp bê sang một bên, sau đó dém lại chăn cho con.

“Cô Hạ……” giọng nói của bác sĩ nhẹ đi rất nhiều, như sợ đánh thức đứa bé đang ngủ.

“Làm sao vậy, bác sĩ?” Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, một nửa bên mặt vẫn hơi sưng, bất quá, hiển nhiên bác sĩ cũng là người thông minh, cũng không có hỏi nhiều, dù sao cô như vậy, ông đã nhìn thành quen, dường như mỗi lần đến trên người cô đều có vết thương, mà ông không rõ, cô thật sự không đau sao?

“Là như vậy, Hạ tiểu thư,” bác sĩ vội vàng thu hồi cảm xúc, “Ngày mai vị Sở tiên sinh kia sẽ qua xem Tiểu Vũ Điểm, sau đó bàn về chuyện phẫu thuật, cho nên, mong cô chuẩn bị trước một chút.”


Bác sĩ nói xong, lại không phát hiện Hạ Nhược Tâm đã cứng đờ người.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị tốt,” Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, lại xoay người đi, nhẹ nhàng vỗ vai con, hơi có chút xuất thần, Tiểu Vũ Điểm, con biết không, ngày mai là con có thể nhìn thấy ba rồi, tuy rằng ba vẫn không biết sự tồn tại của con, cũng sẽ không nhận con, nhưng con biết không? Vô tình, ba đã cứu con.

Tuy rằng trong lòng vẫn thấy khổ sở, nhưng cô vẫn cười như cũ, cười thanh đạm, cũng cười thỏa mãn, cô chẳng cần gì cà, chỉ cần con gái cô là đủ rồi, cho dù trên lưng có phải mang bao nhiêu tiếng xấu đi nữa. Cô đặt tay lên mặt, vừa chạm vào, cảm giác đau đớn đã ập tới, bất quá, chỉ cần con gái được bình an khoẻ mạnh, người ta đánh cô bao nhiêu cái cũng được.



Nhấn Mở Bình Luận