Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Thứ anh muốn, đã không còn thuộc về anh, thứ anh không muốn thì anh không thể không tiếp nhận.

Ai cũng có lúc bất đắc dĩ, ngay cả anh cũng là không ngoại lệ, anh cho rằng bản thân đã khống chế được tất cả, cuối cùng mới phát hiện, thì ra cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân anh mà thôi.

Anh đặt tay lên ngực, nơi này, vẫn luôn ẩn ẩn đau nhói, chưa từng dừng lại dù chỉ một giây phút, cứ như vậy đi, nếu như vậy có thể cho bản thân dễ chịu một chút, nếu như vậy có thể giảm bớt một phần thống khổ cho người đó, như vậy, anh cũng chấp nhận.


Anh dùng sức nắm chặt tay, tựa hồ muốn đi bắt lấy thứ gì đó, chỉ là, cuối cùng, anh chỉ có thể buông lỏng, cái gì cũng vô pháp bắt được, đã không cho người đó được thứ mà người đó mong muốn, vậy... giữ lấy để làm gì?

Anh ngẩng đầu, yết hầu khẽ động, sau đó vươn tay che phủ mặt mình, dùng sức mà bóp, tựa như muốn xóa hết đi những giấu vết thống khổ đã qua.

"Thực xin lỗi, Hạ Nhược Tâm..." Môi anh khẽ động, mang theo thanh âm nghẹn ngào, âm thanh đó rất nhanh đã bị màn đêm yên ắng che phủ, câu xin lỗi này, là câu anh muốn nói nhất, những cũng là câu anh không muốn nói nhất.

Anh muốn bù đắp lỗi lầm, chỉ là, cô ấy, có lẽ cũng không cần.

Đêm càng lúc càng tĩnh lặng, mà tâm, cũng càng lúc càng lạnh lẽo.

Trên giường lớn, Hạ Nhược Tâm bật người dậy, trên trán cô toát đầy mồ hôi, cô đặt tay lên thì phát hiện cả đầu tóc đều đã ướt sũng, ngón tay hạ xuống, lại nhận thấy được một dòng nước lạnh lẽo, cô khóc, cô khóc từ khi nào?, cô buông tay, xoay người nhìn vào Tiểu Vũ Điểm đang nằm bên cạnh.


Bé ngủ rất ngoan, hàng mi rất giống cô, nhưng sóng mũi bé cao hơn cô một chút, màu mắt cũng trầm hơn cô, có lẽ chỉ có hai điểm này là giống với người đàn ông đó đi? Cô đem tay đặt lên gương mặt nhỏ của con gái.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ làm như vậy có đúng hay không?" bàn tay cô đặt trên khuôn mặt của con gái, khé nựng, cô đáng lẽ phải hận người đàn ông kia, nên hận anh, nhưng mà, cô lại không có cách nào hận, trong lòng cô chỉ có một loại cảm giác ghen tuông nhàn nhạt, vốn dĩ bọn họ có thể thật hạnh phúc, nhưng vì sao, vì sao bây giờ lại trở nên như vậy?

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta hãy quên người đó đi nhé? Bởi vì, người đó xấu như vậy, khiến mẹ và Tiểu Vũ Điểm chịu nhiều khổ sở như vậy, cho nên, chúng ta không cần người đó nữa."

"Con và mẹ có thể sống thật tốt, đúng rồi, còn có ba Cao Dật của con nữa..." Cô nói, thanh âm lại nghẹn ngào.

Lại một lần nữa ngẩng đầu, cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó lại một lần nữa nằm xuống, ôm con gái vào trong lòng ngực

Mà đêm vẫn cực kì tĩnh lặng.


Trong văn phòng ở bệnh viện của Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ bẹp xuống, bé ôm oa oa vào lòng, trên cánh tay nho nhỏ có thể nhìn thấy một chổ bé xíu bị đỏ lên.

"Thế nào, ba chích đâu có đau đâu, đúng không?" Cao Dật duỗi tay xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, đứa bé này đang tim vắc xin phòng bệnh, bằng không, sức đề kháng sẽ kém, mà anh lại là vị bác sĩ có sẵn trong nhà, nên việc này phải đích thân làm rồi.

Tiểu Vũ Điểm không ngừng lắc đầu, "Ba gạt con, rõ ràng là rất đau."

Nhưng bây giờ đau một chút, sau này sẽ không bị bệnh, Hạ Nhược Tâm ôm bé lên đùi, cũng là khó trách đứa nhỏ này sẽ khóc, đây là một lần chích đến hai mũi, chỉ cần thấy kim đâm cánh tay bé nhỏ của con gái, cô cũng cảm thấy đau.

Cao Dật lại là lấy ra một cái ống tiêm, đây là lần tiêm thứ 3.


Nhấn Mở Bình Luận