Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Cô mở cửa bước ra, Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê dựa ở đầu giường, làm chuyện xấu nên không dám nhìn, cũng không dám nói chuyện với mẹ. Vừa rồi mẹ rất tức giận a, mặt đều đen, bé sợ bị đánh, tuy rằng trước nay mẹ đều không đánh bé, nhưng mẹ tức giận vẫn thật đáng sợ.

“Lại đây.” Hạ Nhược Tâm hướng Tiểu Vũ Điểm vẫy tay.

Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê xuống giường, sau đó lon ton chạy tới ôm lấy chân mẹ.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm biết sai rồi.” A, nhận sai trước nhất định sẽ không bị sao.

Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, đặt bé lên trên sô pha rồi dùng tay xoa xoa chân bé.

“Sai ở đâu?” Cô lấy đôi tất đi vào cho con gái, các cô phải đi mua bát đĩa mới, không thì buổi tối phải uống gió Tây Bắc. Cái gã đáng chết kia.


“Sai?” Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay của mình, bé vươn tay ôm cổ mẹ làm nũng nói: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không nên cùng chú rửa bát đũa, chú thật sự vụng về, bát đĩa đều không cầm được đem làm vỡ vụn.”

Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, cũng nhân cơ hội giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này. Lớn rồi, lá gan lớn rồi.

“Nhớ, về sau không được vào phòng bếp, trong đó rất nhiều đồ nguy hiểm. Nếu có muốn vào cũng phải đi cùng với mẹ, biết không?”

“Dạ, con nhớ.” Tiểu Vũ Điểm vỗ vỗ ngực mình bảo đảm, bé về sau cũng không dám cùng chú vụng về kia, chú vụng về làm bé bị mẹ mắng.

“Tới đây đi giày vào.” Hạ Nhược Tâm lấy giày đi giày vào cho bé.

Tiểu Vũ Điểm vươn chân nhỏ đặt lên đùi mẹ, tuy rằng vẫn không thoải mái nhưng mới hơi chật, vẫn có thể đi được.

“Đi thôi.” Cô lấy túi xách, cầm tay con gái đi tới siêu thị ở gần để mua bát đĩa.

Khi cô ra khoải nhà thì người kia vẫn ở trong xe. Xe còn đương nhiên người cũng còn, không có khả năng để xe lại bỏ trốn.

Cửa xe mở, Sở Luật từ bên trong ra tới, vốn dĩ trên người đều mang theo hương vị tươi mát như đang ở biển, đều do nước rửa bát có mùi hương chanh.

Thật là quá làm khó anh.


“Nhược Tâm, em đi đâu để anh đưa đi.”

“Không cần, cảm ơn." Hạ Nhược Tâm mang theo con gái vẫn đi thẳng, mà anh không có từ bỏ vẫn đi theo sau, luôn giữ khoảng cách không quá ba mét với cô.

Các cô đi anh đi, các cô dừng anh cũng dừng.

Tiểu Vũ Điểm một tay ôm búp bê, một tay cầm tay mẹ xiêu vẹo đi tới, thỉnh thoảng tò mò nhìn bốn phía, khuôn mặt nhoẻn miệng cười rất tươi đẹp. Đến khi bé phát hiện Sở Luật vẫn luôn đi theo bèn vươn tay vẫy vẫy Sở Luật.

Sở Luật cũng có chút ngốc đưa tay lên vẫy vẫy với bé.

Đi tới siêu thị, Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đặt vào trong xe đẩy. Tiểu Vũ Điểm rất thích ngồi loại xe này, mẹ hay đưa bé đi, chỉ cần đi mẹ sẽ mua cho bé nhiều đồ ăn ngon.

Nhưng bé rất ngoan, biết mẹ vất vả cho nên trước nay đều không đòi hỏi.

“Chúng ta đi thôi.” Hạ Nhược Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, hôm nay mua cho Tiểu Vũ Điểm thêm nhiều đồ mới được.

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm cười cong mắt, càng thêm ôm chặt búp bê trong lòng mình.

Sở Luật cũng đi theo tới đây, cả người mặc âu phục, lại thêm khí độ bất phàm thật sự làm mọi người chú ý. Đây là siêu thị bình ổn giá dường như không phải là nơi để loại người như anh tới. Nơi anh đi phải là trung tâm thương mại hạng sang hoặc các khách sạn xa hoa, bộ dạng này xuất hiện ở bên trong siêu thị nhỏ quả có chút không hợp.

Kỳ thật chính Sở Luật cũng thấy vậy, công việc của anh rất bận, cần gì đều có người làm giúp anh mua, cho nên anh rất ít khi vào các siêu thị nhỏ này. Lần gần đây nhất anh vào siêu thị nào, mua gì anh đều đã quên mất, hình như là lúc đi học ở nước ngoài nhưng cũng không nhiều lần. Cho nên lúc này vừa đi vào liền cảm giác đầu mình ong lên một chút, bên trong lối đi loằng ngoằng không biết hướng nào để tới, đôi mắt chỉ cố gắng nhìn chằm chằm hai mẹ con phía trước, không thì anh thật sự không biết đi lối nào.


Hạ Nhược Tâm đẩy con gái đi tới nơi bán đồ bếp, chọn hai cái bát, vài cái đĩa. Vốn dĩ cô định đi nhưng lại nghĩ, hai cái bát này cô có cảm giác về sau sẽ không đủ dùng.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi trong xe mua sắm, đôi chân nhỏ thả trong không trung thi thoảng ve vẩy, bé ngẩng mặt lên tò mò nhìn bốn phía, khuôn mặt rất hoàn mĩ khiến không ít người đều phải nhìn một cái nghĩ thầm, đứa nhỏ này sao lại xinh đẹp như vậy, cũng rất ngoan, không giống những đứa trẻ khác đến đây hay chạy quậy phá ầm ĩ không thôi.

Nhưng có điều bọn họ lại gần một chút, muốn ngắm tiểu cô nương này một chút sẽ cảm nhận được hơi lạnh lẽo truyền đến, khi họ quay đầu là lúc phát hiện một người đàn ông mặc âu phục lạnh như băng đang nheo mắt lại, cặp mắt kia giống như rắn độc muốn phun lửa lại đây cắn người.

Không lâu sau người quanh Hạ Nhược tâm ngày càng ít, không có lá gan đều không dám lại gần hai mẹ con này. Đôi mắt người đàn ông kia thật đáng sợ.

Hạ Nhược Tâm lại chọn thêm mấy cái bát đặt trong xe đẩy. Cô không có cảm giác gì vì cũng không chú ý, tới khi cô mua xong muốn đẩy đi thì một bàn tay từ phía sau duỗi tới.

“Để anh giúp, nặng.”

Hạ Nhược Tâm biết anh vẫn luôn ở gần, cô nhàn nhạt nhìn anh, ánh mắt của anh rất thành thật, hành vi thật lịch sự dường như không thể từ chối được. Nhưng cô biết người đàn ông này kỳ thật chính là một bánh trôi phúc hắc mè đen, một bụng đầy nước đen.

“Chào chú ạ.” Tiểu Vũ Điểm lễ phép chào Sở Luật.

“Chào Tiểu Vũ Điểm.” Sở Luật vươn tay xoa tóc con gái, từ ‘chú’ kia vẫn khiến anh đau trong lòng một ít. Rõ ràng là con gái anh, là con gái duy nhất nhưng hiện tại anh chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái gọi anh là chú, lại gọi người khác là ba.


Nhấn Mở Bình Luận