Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Sở Luật lại đi ra ngoài, lúc quay lại đã bê một bát sứ nhỏ, trong bát là nước thuốc Đông y hương vị không ngon lắm, nhưng chứng bệnh này của Hạ Nhược Tâm dùng thuốc tây điều trị không hết, cảm giác uống nhiều thuốc sẽ hại đến cơ thể, có lẽ chỉ có thể dựa vào Đông y để điều trị dần dần.

Anh đưa bát thuốc đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm nhận lấy, nhưng mùi thuốc Đông y khiến cô hơi khó chịu liền đẩy hơi xa một chút, không muốn uống chút nào, mà Sở Luật đứng một bên, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm.

Hạ Nhược Tâm thấy rõ, hiện giờ dù mình muốn đổ bát thuốc này đi cũng không có khả năng, nếu cô dám có ý tưởng này có lẽ Sở Luật sẽ đổ thẳng thuốc vào miệng cô.

Cô đành phải uống thuốc, chịu đựng vị chua đắng của bát thuốc này, sau đó không còn một giọt đều chui vào bụng.

Sở Luật đưa tay ra, trong lòng bàn tay anh là một viên kẹo, là kẹo hoa quả Tiểu Vũ Điểm thích ăn nhất.

“Ở đâu đây?” Cố lấy kẹo đặt trong miệng mình, ngay lập tức hương vị ngọt ngào áp đi vị chua đắng của thuốc.

“Trộm của con gái.” Sở Luật cũng không sợ mất mặt.


Suýt chút nữa Hạ Nhược Tâm bị sặc viên kẹo ở trong miệng.

“Hôm qua con còn đi tìm kẹo.”

“Ừ.” Mặt Sở Luật vẫn không biểu cảm gì. “Anh lấy, chỉ lấy một viên.” Anh nói, thật đúng không biết xấu hổ.

Lúc này dường như không khí đã hơi lạnh, Sở Luật nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ ở cổ tay.

“Đến giờ rồi, anh phải đi đón con.”

Nói xong, anh liền đứng lên, cũng không quên cầm theo bát thuốc, sau đó tự mình đi vào bếp, rửa bát sạch sẽ đặt lên kệ.

Trước kia chỉ cần Sở Luật vào bếp thì không phải mâm rơi sẽ là bát vỡ, nhưng hiện tại anh có thể rửa bát, cũng có thể đoán được từ một sát thủ phòng bếp tới hiện tại có thể rửa bát thì anh đã phải học bao lâu.

Anh lấy chìa khóa xe của mình, mở cửa rời đi.

Hạ Nhược Tâm đi tới bên cửa sổ, kéo rèm nhìn theo bóng anh rời đi.

Kỳ thật hiện tại cô vẫn đang tự hỏi chính mình, rốt cuộc cô muốn làm cái gì, hiện tại cô đang làm cái gì.

Đột nhiên cô nhíu mi, vội vã kéo bức màn, từ bụng truyền đến một trận đau đớn.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, thật lâu đều không thấy đến.

Cô ôm bụng đi vào toilet, lúc đi ra cả người vẫn không thấy thoải mái, có lẽ là do bà dì đi. Vẫn là đại phu Sở Luật tìm thật không tồi, cô điều trị hai tháng, đã mất tích thật lâu người bạn tốt lại tới, nhưng là rất đau.

“Mẹ, con đã về.” Cửa vừa mở ra Tiểu Vũ Điểm đã chạy tới.

Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, bế con gái lên. Tiểu gia hỏa trắng trắng mũm mĩm, thật đáng yêu.


“Có đói bụng không, mẹ nấu món ngon cho con ăn nhé.”

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ đáp, lấy cặp sách của mình, liền chuẩn bị đi làm bài tập. Đột nhiên tay không còn sức lực, Hạ Nhược Tâm lại cảm giác bụng mình tê rần, có một dòng nhiệt cũng thẳng xuống phía dưới mà đi.

Hạ Nhược Tâm ômbụng mình đứng lên, lại đi toilet.

Sở Luật cau mày, dường như đã biết cái gì. Lúc Hạ Nhược Tâm ra tới thì Sở Luật đã đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm còn ngoan ngoãn tập viết, bé viết rất nghiêm túc, cũng không tìm mẹ giúp đỡ.

“Dì, cháu đã về.”

Lâm Thanh đi đến, đổi giày, khuôn mặt trầm tĩnh dường như luôn có cảm giác mang một ít tăm tối.

Hạ Nhược Tâm cố gắng đứng lên, đi tới bên cạnh Lâm Thanh, xoa xoa tóc của nó. “Lát dì nấu cơm cho cháu ăn.”

“Dạ.” Lâm Thanh cúi đầu, chỉ nhìn xuống chân của mình.

“Dì, cháu đi làm bài tập.” Nó cầm cặp sách liền chạy vào phòng của mình.

Hạ Nhược Tâm nhìn xuống tay trống không của mình, không biết vì điều gì nhưng cô luôn cảm giác đứa nhỏ này không giống như trước kia. Trước kia Lâm Thanh tính tình cũng hay thẹn thùng, nhưng sẽ không giống như vây giờ. Vẫn nói trẻ con lớn lên sẽ có nhiều tâm tư hơn.

Bụng cô lại đau dữ dội, cô vội vàng ngồi xuống sô pha, cảm giác đau đớn muốn chết.

Sau đó không lâu có tiếng động ngoài cửa. Cửa mở, Sở Luật đi đến, anh vào phòng lấy một cốc nước, sau đó đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, từ trong túi lấy ra một viên thuốc đưa tới trước mặt cô.

“Uống vào.”

“Đây là cái gì?” Hạ Nhược Tâm thấy thuốc cũng không lập tức uống, cô không ngu ngốc thuốc gì cũng uống vào, hơn nữa gần đây cô uống đã rất nhiều thuốc.

“Thuốc giảm đau.” Sở Luật ngồi xuống đưa cốc nước cho cô. “Chờ em đỡ hơn anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ Đông y kia.”


Hạ Nhược Tâm suýt chút nữa ném viên thuốc trong tay đi.

Cùng một người đàn ông thảo luận vấn đề đau bụng kinh, đây là cảm giác như thế nào? (Một người đàn ông dịch truyện toàn về vấn đề bà dì, cảm giác cũng sẽ như thế nào -_-)

“Uống đi.” Sở Luật lại đẩy cốc nước về phía trước, cũng không để sự quẫn bách ngượng ngùng của cô vào trong mắt, nhưng trong mắt anh có vài ý cười. “Có chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy, tuy nói rằng, rất tiểu nhân…”

Hạ Nhược Tâm vội cầm lấy cái cốc, nhịn xuống ý muốn quăng cái cốc vào mặt anh.

“Uống thuốc rồi ngủ một giấc, chờ lúc em tỉnh là tốt rồi.” Sở Luật đưa tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ, cũng nhờ vậy đã đem sự xúc động muốn ném người của cô bay mất. Hạ Nhược Tâm đặt thuốc vào miệng mình, ngửa đầu lên nuốt viên thuốc xuống.

Cô nằm luôn ở sô pha, không động đậy, cũng không muốn nói chuyện.

“Mẹ làm sao vậy?” Tiểu Vũ Điểm cảm thấy mẹ không ổn, bé vội vàng chạy tới, đá đôi giày ra rồi bé bò lên trên sô pha, cũng chui vào lòng Hạ Nhược Tâm.

“Có phải mẹ bị đau ở đâu không?”

“Không phải.” Hạ Nhược Tâm xoa đầu con gái. “Mẹ chỉ muốn ngủ một lúc, Tiểu Vũ Điểm ngoan, đi làm bài tập đi nhé.”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm lại bò xuống sô pha, nghe lời mụ nói, ngoan ngoãn ngồi xuống ghê, cầm lấy bút tập viết.

Có thể thuốc đã có tác dụng, Hạ Nhược Tâm cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không có quên phải cho hai đứa nhỏ ăn vài thứ.

Sở Luật thấy cô vào bếp, anh hơi nhíu mày lại. “Nghỉ đi, một lát sẽ có đồ ăn.” Anh lấy tay chọc lên cổ, mặt, lưng của con gái. “Con yêu muốn ăn gì?”

“Muốn ăn cá.” Tiểu Vũ Điểm vặn vẹo người cười lớn, bé nhột.


Nhấn Mở Bình Luận