Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Rốt cuộc hiện tại Hạ Nhược Tâm đã không phải Hạ Nhược Tâm, cô họ Lục, cũng là em gái Lục Cẩm Vinh, là đại tiểu thư Lục gia.

“Thông báo đi.” Cao Dật lại hít một hơi thuốc dài, cũng bởi vì hít quá nóng nảy cho nên anh bắt đầu ho khụ khụ.

Rốt cuộc hiên tại Hạ Nhược Tâm là Lục Tiêu Họa, thân phân trên giấy tờ của cô, thân phận trong tin tức của cô đều là người Lục gia. Hơn nữa Thẩm Vi cũng nói Lục Cẩm Vinh đối xử với Hạ Nhược Tâm không tồi, nhưng cũng chỉ giới hạn là thông báo cho Lục Cẩm Vinh mà không phải những người khác.

Sau đó không lâu, Lục Cẩm Vinh tới với khuôn mặt không biểu tình, anh đứng ở bên ngoài phòng cách ly nhìn vào, quả thực đều không dám tin tưởng những gì mình trông thấy, như thế nào mới từ trong bệnh viện ra giờ lại đi vào.

“Nói đi, sao em gái tôi lại biến thành như vậy?” Hiện tại anh có thể bình tĩnh ngồi chỗ này, còn có thể cùng bọn họ nói chuyện, còn không có nổi nóng làm chuyện gì, nhưng chỉ anh biết rốt cuộc anh đang phải nhẫn nại như thế nào. Bàn tay anh đặt lên đùi đang nắm chặt lại.

Đúng vậy, đây không phải em gái ruột của anh, nhưng sau khi bọn họ thành người một nhà hiện tại anh đã coi cô là người thân, cô là em gái của Lục Cẩm Vinh, là con gái cha mẹ anh. (Đọc trên gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch nha bạn)

Cao Dật lấy ra bệnh án của Hạ Nhược Tâm, ngón tay anh hơi run run.

“Cô ấy bị đâm vào gan, lá lách cũng bị thương, nhiều nội tạng bên trong bị thương tổn, đồng thời cũng mất máu quá nhiều. Ca phẫu thuật thành công, chúng tôi đã cố gắng cứu các nội tạng bị thương mà không cắt bỏ.”

Mà kỳ thật tới hiện tại Cao Dật thấy thật may mắn vì đó là mình, gần năm giờ đồng hồ vất vả là anh tìm cách cứu lại những nội tạng bị hỏng chứ không như vài tên bác sĩ khác sẽ cắt bỏ.

Cả đời người nội tạng cũng không thể mọc ra được, cắt bỏ sẽ không còn. Sau khi anh biết Tiểu Vũ Điểm đã xảy ra chuyện này vẫn luôn cố gắng hết mức có thể để giữ lại nội tạng cho bệnh nhân, cũng vì phần kiên trì này mà anh giữ được Hạ Nhược Tâm một cách hoàn chỉnh, chỉ cần cô có thể tỉnh, chỉ cần cô có thể sống sót.

Nhưng là, anh đã cố gắng hết sức, vấn đề hiện tại kỳ thật đã không còn liên quan tới trình độ y học, mà căn bản Hạ Nhược Tâm không có ý chí sinh tồn. Sau khi cô biết Tiểu Vũ Điểm không còn thì đã luôn như vậy, lúc này anh mới biết được, anh cùng Cao Hân vẫn luôn nói dối cô nhưng có lẽ cô đã sớm biết.

Mà cô tồn tại có lẽ nhờ sự hận thù, bằng không có lẽ cô đã sớm…

“Ai làm?” Lục Cẩm Vinh vò chặt đầu tóc của mình, hơi thở của anh đã dồn dập, có thể thấy được rốt cuộc anh nhẫn nại như nào, cũng đã nhẫn tới nông nỗi nào.

Nếu đổi thành người khác có lẽ đã phát điên rồi.

Cao Dật nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau mới nói ra lạnh lùng: “Sở Luật.”

Lục Cẩm Vinh ôm lấy ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra vẻ thô bạo.

Sở Luật, lòng của ngươi thật đúng tàn nhẫn, cũng có thể ra tay như vậy. Cô ấy từng là vợ của ngươi, vì ngươi sinh một đứa con gái, vậy mà ngươi đối với cô ấy như thế nào, một lần lại một lần muốn mạng của cô ấy.

Chuyện này anh không thể để cha mẹ biết, bằng không anh sợ bọn họ lại không thể chịu được sự đả kích mất con gái một lần nữa. Hạ Nhược Tâm là Tiểu Hoa, chính là Tiểu Hoa của bọn họ, là người của Lục gia.

Anh lấy điện thoại gọi tới cho Gia Hân Bảo: “Tôi là Lục Cẩm Vinh, phiền anh tới bệnh viện một lần, còn có mặc kệ cha anh như thế nào, nhất định bảo cha anh đến ở nhà tôi đi.”

Khi Lục Cẩm Vinh buông điện thoại xuống anh thật sự cảm giác được có lẽ lập tức nhà bọn họ sẽ nghênh đón một hồi phong ba.

Gia Hân Bảo vội vàng đi tới bệnh viện, đến khi anh tới liền rõ ràng vì sao Lục Cẩm Vinh lại bảo anh tới đây.

Nghĩ đến, anh thật đúng là người thích hợp nhất, với Lục gia anh lại càng thích hợp. Chỉ là anh không rõ vì sao một người khỏe mạnh như vậy lại phải vào bệnh viện.

Mà với thân thể của ông Lục thì hiện tại xác thật không chịu được bất cứ sự kích động nào nữa.

Lại một lần Lục Cẩm Vinh đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, qua cửa kính anh mới có thể nhìn thấy được em gái mình bên trong. Cô vốn dĩ rất gầy, nửa năm trời mới có được một ít da thịt sợ là lúc này có lẽ sẽ lại mất đi. Gương mặt cô nho nhỏ đang chụp dưỡng khí, trên người cũng cắm đầy các loại ống, chỉ từ điện tâm đồ mới có thể biết cô vẫn còn sống, tim vẫn còn đập.

Phải sống đấy… môi anh không ngừng khép mở, lại đều không tiếng động.

Nhất định phải sống, em không phải chỉ có một mình, đừng quên còn có anh, còn có cha mẹ…

Đột nhiên anh cảm thấy sống mũi cay cay xuyên tới khóe mắt. Anh xoay người, không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy, cũng không để ai phát hiện.

Hạ Nhược Tâm có một trận muốn đánh, mà bọn họ cũng vậy…

Chỉ là, anh không biết bọn họ hiện tại phải đánh thêm nhiều trận khác nữa.

Khi Lục Cẩm Vinh trở về, trong nhà đang có khách.

“Ai tới?” Anh cởi áo khoác đưa cho Tần Tuyết Quyên, cả người đều lộ ra một thân mệt mỏi.

Tần Tuyết Quyên nhìn vào bên trong, vội vàng kéo tay áo Lục Cẩm Vinh: “Là người Hạ gia, một đám như hung thần giống như nhà chúng ta thiếu nợ nhà họ.”

“Vinh nhi, có phải con thật sự nợ tiền bọn họ không? Thiếu thì trả cho bọn họ, nhà ta không thiếu tiền.”

Lục Cẩm Vinh chụp bả vai Tần Tuyết Quyên: “Yên tâm đi, dì Tần. Chúng ta không nợ họ cái gì.” Sắc mặt anh lạnh xuống, khóe môi khẽ cong lên cùng một chút lạnh băng.

Anh cũng muốn xem, nhà bọn họ rốt cuộc thiếu Hạ gia cái gì. Nếu là nói thiếu thì bọn họ thiếu Hạ Nhược Tâm, cũng là em gái anh.

Mà em gái anh hiện tại bên trong bệnh viện, sinh tử không rõ.

Nợ này anh nhớ kỹ, thù này anh cũng nhớ kỹ.

Khi anh đi vào liền nghe được tiếng của Lục Khả Ân, mười phần tức giận, đồng thời cũng không dung bất cứ kẻ nào dám nghi ngờ.

“Dù con gái ta giết con gái ngươi thì sẽ thế nào? Con gái ta làm ta là cha sẽ chịu trách nhiệm, ngươi có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo.”

“Ông đây là ỷ thế hiếp người!” Hạ Minh Chính giống như bị Lục Khả Ân tát vào mặt, còn chưa gặp người nào không nói đạo lý như vậy.

“Ta chính là cậy thế khinh ngươi, thế nào, ngươi định tới cắn ta à?”

Lục Khả Ân nắm chặt ly nước trên mặt bàn.
Nhấn Mở Bình Luận