Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

“Con biết rồi.” Lục Cẩm Vinh xoa xoa ấn đường của mình. “Ba, ba yên tâm, con sẽ tìm ra biện pháp.” Hiện tại chuyện anh lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, bởi vì trong lòng không còn duy trì sự thù hận cho nên hiện tại Hạ Nhược Tâm sống căn bản là không còn gì để luyến tiếc, càng ngày cô càng không ổn. Mất đi nơi nương tựa trong cuộc sống duy nhất là con gái vốn đã khiến thân thể cùng tinh thần cô gặp tổn thương lớn, trước kia lòng cô có hận cô còn có mục đích sống, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc, tinh thần của cô đã không chịu nổi.

“Cao Dật, anh đến nhà tôi một lần, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Anh gọi điện cho Cao Dật, vốn định gọi cho Gia Hân Bảo kết quả ngẫm lại, có một số việc vẫn nên giấu. Chuyện Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm càng ít người biết càng tốt, rốt cuộc Sở Luật là người không phải dễ dàng lừa gạt như vậy.

Sau đó không lâu, Cao Dật có chút phong trần mệt mỏi đi tới.

“Trạng thái của Tiểu Hoa càng ngày càng không tốt, tôi vốn dĩ là sợ con bé thấy uể oải cho nên mới để nó ra nước ngoài một chuyến, kết quả chuyện ấy vẫn xảy ra.”

Cao Dật nhíu chặt mày, sau đó đứng lên, anh dựa thân thể vào tường, giọng cũng có thể nghe ra sự trầm trọng. “Tôi đã sớm nghĩ tới chuyện đó, lúc trước khi Tiểu Vũ Điểm có bệnh, tôi nghe một y tá nói có một lần bé bị bệnh nặng, Hạ Nhược Tâm cho rằng không cứu được và cô ấy kỳ thật có ý không muốn sống.”

“Cô ấy một mình cùng Tiểu Vũ Điểm khó khăn nuôi lớn, so với mẹ con bình thường càng thân thiết hơn nhiều. Bé bị nhiều khổ như vậy đã khiến tổn thương trong lòng cô ấy khó mà khôi phục, sau bé lại không còn, đả kích với cô ấy là rất lớn. Cô ấy có thể trụ được tới hiện tại đã là không dễ dàng. Tôi hiểu cô ấy.” Giọng Cao Dật ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Cô ấy kỳ thật giống một cây cỏ dại, chỉ cần một chút nước cùng ánh mặt trời liền sẽ sinh trưởng lên.”

“Mặc kệ có chuyện gì xảy ra cô ấy đều có thể cắn răng sống sót, chỉ ngoại trừ Tiểu Vũ Điểm.”

“Cô ấy là vì Tiểu Vũ Điểm mà sống, nhưng nếu Tiểu Vũ Điểm không còn thì cô ấy cũng mất đi lý do để sống. Mặc kệ là anh, hay là tôi, đối với cô ấy đều không quan trọng bằng con gái.”

“Sở Luật thì sao?” Lục Cẩm Vinh lại hỏi, cũng là nhắc tới đến cái tên này. Nếu là người đàn ông kia, liệu anh ta có thể thay đổi điều gì. Nếu anh ta có thể cứu Tiểu Hoa nhà bọn họ thì công khai thân phận của Hạ Nhược Tâm cũng không sao cả.

“Tin tôi đi, vô ích.” Cao Dật lắc đầu. “Hiện tại tìm ai cũng không được, đặc biệt là Sở Luật. Anh gọi anh ta tới đây, không những không khiến Nhược Tâm tốt lên mà có lẽ lại khiến Sở Luật cũng suy sụp theo, đừng xem thường tình cảm của người kia với Hạ Nhược Tâm.”

Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật người đàn ông kia có thể làm ra chuyện đồng quy vu tận.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Cẩm Vinh lại nhéo ấn đường của mình, đều cảm giác đầu mình sắp thành quả dưa hấu.

Cao Dật lại ngồi xuống, biện pháp không phải không có, chỉ là anh vẫn luôn không muốn làm chuyện này.

“Anh có biện pháp?” Lục Cẩm Vinh chú ý tới sự do dự trên mặt Cao Dật, có do dự tức là có biện pháp, chỉ là không biết có nên làm hay không, đúng không?

“Đúng vậy, tôi có.” Cao Dật cũng thừa nhận. “Nhưng là, nếu không đến bước đường cùng tôi không muốn đi bước này.”

“Đã đến đường cùng.” Lục Cẩm Vinh không biết biện pháp đó là gì nhưng có thể khiến Cao Dật do dự như vậy hẳn không phải là biện pháp bình thường. Nhưng hiện tại tinh thần của Tiểu Hoa càng ngày càng kém, cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn thân thể của em ấy sẽ không chịu nổi.

Cao Dật vẫn không muốn dùng biện pháp này, như vậy chẳng khác nào từ bỏ Hạ Nhược Tâm trước kia, cũng là hủy diệt tất cả những gì Hạ Nhược Tâm đã trải qua, cũng là hủy diệt Tiểu Vũ Điểm, càng là hủy diệt cả anh.

Anh thật sự có muốn làm như vậy không?

***

Ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, cô gái trẻ trên giường có chút không thoải mái nắm lấy chăn, kéo chăn lên ngang mặt mình nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng mãnh liệt chiếu vào.

Cô có chút bực bội kéo chăn qua quá đầu, đem cả người đều rúc vào trong chăn, cho đến khi chăn bị một bàn tay kéo ra cô mới mở hai mắt, người đàn ông trước mặt cười dịu dàng, so với ánh nắng qua cửa sổ còn muốn ấm áp chói chang hơn.

“Anh tới khi nào?”

Cô ngồi dậy lười biếng duỗi vai một chút, nhưng làm xong động tác này cô có chút xấu hổ vội vàng lấy quần áo mặc vào, mà cô vừa thấy trên người mình đã mặc quần áo ngủ cũng thở dài nhẹ nhõm, còn may cô không có thói quen ngủ khỏa thân.

“Ha ha…” Người đàn ông trước mặt nở nụ cười.

“Anh rất vui vẻ sao, Cao Dật?”

“Ừ, cũng vui.” Cao Dật đi tới cửa sổ kéo tấm màn. “Mau dậy thôi, chúng ta phải kiểm tra rồi.”

“Được.” Cô gái xem lại các cúc áo, sau đó đi vào một đôi giày đế bằng rồi đi ra, vừa lúc bên ngoài đầu bếp đã xấu xong bữa sáng, cô lập tức có thể ăn.

“Buổi sáng tốt lành, Tiểu Hoa tiểu thư.”

“Buổi sáng tốt lành, Nặc Tư tiểu thư.” Cô gái trẻ tuổi cùng đầu bếp chào hỏi, rồi xuống tự mình ăn bữa sáng.

Đầu bếp này là một người nấu ăn không tồi, chỉ đáng tiếc không phải đồ ăn Trung Quốc, cô vẫn muốn ăn đậu hũ hoặc bánh bao.

“Mẹ em ngày mai sẽ tới, sẽ tìm một đầu bếp Trung Quốc, về sau em muốn ăn gì cũng được.” Cao Dật đi tới ngồi đối diện với cô.

“Sao anh lại biết em suy nghĩ gì? Chẳng lẽ là sâu trong bụng em sao?” Cô gái trẻ tuổi cười cười, vui vẻ tiếp tục ăn cơm.

Không phải anh là sâu trong bụng em, thần sắc Cao Dật phức tạp nhìn chằm chằm cô gái đang chú ý hưởng thụ mỹ thực này, chúng ta vẫn luôn như vậy, vẫn luôn ở cạnh em, chỉ là hiện tại em đã quên mất. Không đúng, là mọi người làm em quên đi. Chỉ là, anh vẫn không biết làm như vậy rốt cuộc có phải là chuyện nên làm hay không.

Cô gái ngồi trước bàn thỏa mãn ăn đồ ăn nhưng trong đầu không có nhiều ký ức, cô thường có cảm giác mất mát nhưng điều này cũng khó trách, nếu ai bị thiếu một phần lớn ký ức như vậy cũng không có khả năng sống vô tâm không phổi.

Đoạn ký ức thiếu hụt kia là hơn một nửa cuộc đời cô, cô từng yêu ai, hận người nào, để ý người nào, từng có nguyện vọng gì đều không có, thậm chí bạn bè của cô có những ai cô cũng không thể nhớ lại.

Cô lại xé một cái bánh mì đặt vào trong miệng, hơi hơi nhíu ấy đường có chút không thoải mái.
Nhấn Mở Bình Luận